Đầu tiên, ông ta chưa phát hiện ra được triệu chứng kia của bà cụ Tô xuất hiện ở đâu, cứ dùng bừa “Linh Thủ Thiên”. Thứ hai, cơ thể bà cụ Tô yếu ớt, sao chịu được hiệu quả của cỏ kiến lửa? Xuất hiện tình trạng như này cũng là đương nhiên.

Nhân viên y tế kia chẳng qua chỉ là học sinh của Huyền Y Phái, đương nhiên không hiểu phải xử lý thế nào, chỉ đành nói: “Tôi đi sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho người bệnh, triệu chứng này cần mời thầy Long Thủ hoặc thầy Tần Bách Tùng chữa trị, mọi người chờ một chút!”

“Phải chờ bao lâu?”, Tô Dư lo lắng hỏi.

“Tôi cũng không rõ, mấy thầy giáo bây giờ đang bận không ra được, tôi không biết bọn họ đang làm gì, nhưng họ phải xong việc mới đến được”, người kia lắc đầu.

“Các người làm gì vậy? Sao công việc có thể quan trọng hơn tính mạng người bệnh được!”, giọng nói chua ngoa của Tô Trân vang lên.

Sắc mặt người kia trầm xuống, lạnh lùng nói: “Thưa cô, việc các thầy hiện tại đang xử lý, chuyện nào cũng liên quan đến tính mạng con người, tất cả mọi người của học viện Huyền Y Phái của chúng tôi đều vùi đầu vào công việc chữa trị cứu người, mọi người đừng tưởng mạng của các người là mạng, mạng của người khác không phải mạng à, chúng tôi sẽ cố gắng bảo vệ tất cả sinh mạng của mọi người. Nhưng xin thái độ của mọi người có thể tốt hơn chút”.

“Haizz, cậu nói năng kiểu gì vậy?”, Tô Trân sốt ruột, liền cãi nhau nhau với người đó nhưng bị Tô Dư ngăn lại.

“Cô, đừng nói nữa…”, Tô Dư rơi nước mắt.

Tô Trân mím môi, cuối cùng không nói gì.

Lâm Chính lặng lẽ quan sát tất cả, bởi vì khi anh xuất hiện anh đội mũ, nên nhiều người không nhận ra anh là chủ tịch Lâm.

Anh lắc đầu, sau đó rời đi.

Anh chẳng có chút hảo cảm nào với bà cụ Tô, cho nên lúc này anh cũng sẽ không ra tay, sinh tử giàu sang đều do số trời, anh không cần ra tay vì bà cụ Tô, đương nhiên anh vẫn có lòng nhân đạo cứu người, nên sẽ không đi dặn dò người của Huyền Y Phái không chữa trị cho bà ta.

Nhưng Lâm Chính còn chưa đi được mấy bước…

“Anh rể?”

Một tiếng kêu non nớt vang lên.

Người Lâm Chính run lên, không quay đầu lại, nhưng nhìn thấy một cô bé chạy nhanh đến khoác tay Lâm Chính.

Lâm Chính hơi nghiêng đầu, phát hiện ra người nắm tay anh là Tô Tiểu Khuynh.

Có điều bây giờ anh là chủ tịch Lâm, không phải Lâm Chính, Tô Tiểu Khuynh cũng không nhận ra.

Mà ở bên kia Tô Nhu cũng vô cùng bất ngờ, mặc dù không nhìn thấy mặt Lâm Chính, nhưng qua bóng lưng có thể đoán được người này chính là Lâm Chính, nên thất thanh kêu lên: “Lâm Chính, sao anh lại ở đây?” . Chính‎ chủ,‎ 𝙧ủ‎ bạn‎ đọc‎ ch𝓾ng‎ (‎ t𝙧ù𝙢t𝙧𝓾𝗒ện﹒𝓥n‎ ‎ )

Haiz.

Lâm Chính khẽ thở dài, lặng lẽ lấy châm bạc đâm vào cổ.

Nháy mắt, gương mặt khôi ngô tuấn tú lại khôi phục thành hình dạng của Lâm Chính.

Anh nghiêng đầu mỉm cười nhìn Tô Tiểu Khuynh: “Tiểu Khuynh!”

“Anh rể, thật sự là anh nè!”

Tô Tiểu Khuynh kích động vô cùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play