Thuốc mới tung ra, trên truyền hình, trên mạng toàn là quảng cáo, thậm chí trên phố, ngõ hẻm cũng dán đầy tờ rơi.

Thanh thế này có thể dùng hai chữ “ngút trời” để hình dung.

Lâm Chính đứng ở tầng cao nhất của công ty, cầm điện thoại lướt xem báo, không khỏi thở dài.

“Không hổ danh là nhà họ Lâm, chỉ một ngày đã khiến mọi người đều biết đến thuốc này, giống như thần dược! Cách quảng cáo này chúng ta không theo kịp”.

“Không những vậy, nhà họ Lâm còn đăng ký độc quyền, hơn nữa đã mời các luật sư nổi tiếng ở Yên Kinh. Nếu thuốc mới của chúng ta tung ra, bọn họ nhất định sẽ đưa đơn kiện, mời chúng ta ra tòa ngay. E rằng Khang Gia Hào, Kỷ Văn cũng không phải đối thủ”.

Mã Hải ở phía sau cung kính nói.

“Chỉ tiếc chúng ta sẽ không lên thuốc mới, sự chuẩn bị của bọn họ đều uổng phí”, Lâm Chính cho điện thoại vào túi, thản nhiên nói: “Bên Huyền Y Phái chuẩn bị thế nào rồi?”.

“Đã tập hợp năm mươi chiếc xe cấp cứu sẵn sàng đợi lệnh, những chiếc trực thăng lúc trước cũng đã được điều tới, đồng thời đã dọn ra một số lượng lớn phòng để cấp cứu. Có thể bảo đảm người bệnh vào trong sẽ được tiến hành chữa trị ngay lập tức, các phương diện đều đã chuẩn bị sẵn sàng”, Mã Hải nói.

“Vẫn chưa đủ”, Lâm Chính suy nghĩ một lúc rồi nói.

“Chưa đủ?”, Mã Hải sửng sốt.

“Lập tức triệu tập Từ Nam Đống, Từ Thiên, sử dụng sức mạnh ở Nam Thành, bố trí trạm y tế ở các nơi trên toàn quốc, liên hệ chuyên xe chuyên cơ, sẵn sàng đợi lệnh!”.

“Bố trí trạm y tế ở các nơi trên toàn quốc? Chủ tịch Lâm, bố trí ở các thành phố trên toàn quốc sao?”.

“Không chỉ là thành phố, huyện, trấn, xã, tất cả đều bố trí trạm y tế cho tôi!”.

“Chủ tịch Lâm, nếu vậy e rằng Tập đoàn Dương Hoa chúng ta sẽ tiêu tốn chi phí rất lớn! Chuyện… Chuyện này có ổn không?”, Mã Hải sốt ruột.

“Cứ trích! Tiền không đủ, công ty trích tiền, nếu vẫn không đủ thì đi vay ngân hàng! Mau chóng giao cho người của Phòng Tài vụ gọi cho giám đốc các ngân hàng lớn”, Lâm Chính nghiêm túc nói.

“Nhưng… Chủ tịch Lâm, dù tiền có đủ thì trong thời gian ngắn, chúng ta cũng không tìm được nhiều người như vậy…”, giọng Mã Hải cũng run rẩy.

Cách nghĩ của Lâm Chính quả thật quá bạo, quá điên cuồng.

Anh muốn làm gì?

Bảo đảm y tế trên cả nước đều không xảy ra sai sót gì sao?

Sao có thể?

Sức tuyên truyền của nhà họ Lâm quá lớn, anh không thể nào làm đến mức không sót một ai.

Sắc mặt Lâm Chính sa sầm, nhắm mắt lại suy nghĩ.

Một lúc sau, anh mới ngẩng đầu lên, hít sâu một hơi: “Tôi đi đến viện điều dưỡng một chuyến, lát nữa tôi sẽ phái người liên hệ với ông”.

Nói xong, Lâm Chính rời khỏi văn phòng.

“Chủ tịch Lâm! Chủ tịch Lâm!”.

Mã Hải vội vàng gọi hai tiếng, nhưng Lâm Chính đã rời đi.

Mã Hải khẽ thở dài, sau đó lấy điện thoại ra, gọi vào một số.

Tiền không phải vấn đề lớn, với tương lai và danh dự của Tập đoàn Dương Hoa, vay các ngân hàng lớn một khoản chắc chắn có thể vay được. Nhưng người thì lại là một vấn đề lớn, nếu muốn bố trí trạm y tế ở các nơi trên toàn quốc thì phải đưa bao nhiêu nhân lực vào đó?

Theo cách nghĩ của Mã Hải, tốt nhất là tuyển người ở địa phương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play