Nhưng… Lâm Chính vẫn đứng đó, người không run, đầu không lệch, như không có chuyện gì, chỉ yên tĩnh quan sát xung quanh.

Bọn họ đều ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn anh.

Ông Thái ở bên kia vẫn chưa ra tay cũng mở to mắt.

“Chỉ vậy thôi?”, Lâm Chính hỏi.

“Khốn nạn!”.

Bọn họ rít lên, vẫn định đánh tiếp.

Nhưng một giây sau, quả đấm thép của Lâm Chính đã đấm tới một cách vô tình.

Quyền như sấm đánh, điên cuồng ập đến.

Rắc!

Rắc!

Rắc…

Tiếng xương gãy không ngừng vang lên.

Người đang bao vây xung quanh anh lần lượt ngã xuống.

Mỗi người đều chỉ trúng một quyền.

Nhưng dù chỉ là một quyền, bọn họ cũng không chịu nổi.

Có người bị đánh lệch đầu hôn mê, có người bị đánh lõm ngực, miệng phun ra máu, ngất xỉu tại chỗ.

Từ đầu tới cuối không quá ba giây, những người này đều bị Lâm Chính giải quyết.

Còn Lâm Chính vẫn không thương tổn gì.

Mọi người hít ngược một hơi.

“Đến lượt ông rồi!”.

Lâm Chính quay đầu sang, vọt tới phía trước.

“Hành Phong Chưởng!”.

Ông Thái quát lớn một tiếng, hai tay như que củi dang rộng, cánh tay làm dấy lên những trận gió điên cuồng, đánh về phía Lâm Chính.

Lâm Chính né trái tránh phải, đạp một cước về phía ngực ông Thái.

Ông Thái vội vàng hướng tay xuống dưới, đánh về phía chân Lâm Chính, đồng thời khom người, tránh đòn tấn công.

Nhưng sức lực của cú đạp đó thật sự quá đáng sợ, ông Thái bị đạp trúng vào tay, không thể chống đỡ nổi, lập tức bị đẩy lùi hơn mười bước.

“Ông Thái!”, Lưu Cảnh Pha lo lắng hô lên.

Ông Thái còn chưa đứng vững, Lâm Chính đột nhiên vọt tới một bước, lướt người tới, đứng trước mặt ông Thái.

“A!”.

Ông Thái quát lên, lảo đảo đánh một quyền về phía mặt Lâm Chính.

Quyền sắp đến gần, Lâm Chính đưa tay, bọc lấy nắm đấm đang đánh đến một cách chuẩn xác.

Tất cả đòn đánh của ông Thái đều bị anh hóa giải.

“Cái gì?”. . truyện đam mỹ

Ông Thái trợn tròn mắt. Lâm Chính đột nhiên dùng sức.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play