“Vâng chủ tịch Lâm”, Cung Hỉ Vân gật đầu.

“Đi pha trà”, Lâm Chính nói.

Cung Hỉ Vân giật mình. Những người khác cũng bất ngờ. Thế nhưng Lâm Chính không nói thêm gì nữa. Cung Hỉ Vân không hiểu ý của Lâm Chính nhưng vẫn làm theo.

Một lúc sau, một ly trà thơm lừng đã được đưa lên.

“Không tệ, không tệ…ha ha?”, Lâm Tung vui lắm, từ từ thưởng thức ly trà, nhéo mắt nhìn Cung Hỉ Vân: “Không ngờ cô lại còn biết pha trà cơ đấy, rất ok! He he”.

“Người được uống trà tôi pha, cả Giang Thành này không có mấy người đâu”, Cung Hỉ Vân lạnh lùng đáp lại.

“Người được vinh dự pha trà cho tôi, cả nước này cũng không có mấy người đâu”, Lâm Tung khẽ cười, liếc nhìn cơ thể nuột nà, mướt mườn mượt của Cung Hỉ Vân.

Cung Hỉ Vân đanh mắt, hằm hằm sắt ý. Đúng lúc này, Lâm Chính qua người lại. Lâm Tung liếc nhìn anh và lên tiếng: “Chủ tịch Lâm mời tôi tới đây có việc gì không?”

“Triệu Thiên đưa phương thuốc cho anh rồi đúng không?”, Lâm Chính dập đầu lọc, thản nhiên hỏi.

“Không!”, đương nhiên là Lâm Tung sẽ không thừa nhận.

“Anh là người thông minh, tôi cũng là người thông mình. Mọi người đều như nhau cả, đừng có giả tạo nữa”, Lâm Chính ngẩng đầu, nhìn chăm chăm Lâm Tung: “Có lẽ tôi không nên tin Triệu Thiên, tôi không ngờ anh ta lại ăn cắp phương thuốc của tôi. Giờ tôi tin là anh ta đã giao lại nó cho anh. Anh lấy ra…như vậy thì tôi có thể để anh sống sót rời đi”.

“Ý là chủ tịch Lâm nói tới cái này hả?”, Lâm Tung giơ lên một phương thuốc giả.

Lâm Chính lắc đầu: “Là phương thuốc thức hai mà Triệu Thiên đưa cho anh”.

“Từ đầu tới cuối tôi chỉ nhận được mỗi tờ này!”

“Xem ra tôi phải dùng cách đặc biệt để anh đưa phương thuốc ra rồi”, Lâm Chính thở dài, gật đầu với Cung Hỉ Vân.

Cung Hỉ Vân lập tức mở cửa sổ. Sau đó có hai người mặc đồ đen lập tức chộp lấy Lâm Tung lôi ra cửa sổ.

“Các người định làm gì?”, Lâm Tung tái mặt, hét lên.

“Giao phương thuốc ra. Nếu không, đừng trách sao tôi lại giết anh”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.

Lâm Tung cảm thấy đầu óc trống rỗng. Hắn không còn nghĩ ngợi được gì nữa. Hắn là người của nhà họ Lâm ở Yên Kinh đấy.

Thần y Lâm…chắc là biết hắn là người của nhà họ Lâm chứ?

Nếu đã biết, vậy sao thần y Lâm còn dám láo như thế? Sao dám ăn nói như vậy chứ. Lẽ nào…thần y Lâm muốn đối đầu với nhà họ Lâm sao?

“Chủ tịch Lâm điên rồi? Các người dám động vào tôi sao? Các người có biết động vào tôi sẽ gặp hậu quả gì không? Muốn lấy tập đoàn Dương Hoa ra để chôn sống hả? Được lắm. Vậy ra tay đi, ra tay đi”, Lâm Tung đanh giọng, tâm trạng trở nên kích động.

Lúc này hắn đã bị đẩy đến bên cửa sổ, nửa người lơ lửng ngoài không gian. Hắn toát mồ hôi lạnh, nào dám giãy giụa, chỉ há hốc miếng gào lên.

“Chôn sống cả tập đoàn Dương Hoa chúng tôi? Lâm Tung, có phải là anh đánh giá mình cao quá không thể? Huống hồ tôi từng triệt hạ một người ở đây đấy. Ai cũng đoán ra là ai. Giờ anh giữ phương thuốc của tôi, nếu như phương thuốc này bị bại lộ, anh có biết ảnh hưởng thế nào không? Vì lợi ích công ty, lẽ nào tôi lại bỏ qua cho anh?”

Lâm Chính nói với vẻ vô cảm, sau đó nhắm mắt lại: “Tôi cho anh năm giây suy nghĩ. Sau năm giây, nếu như không cho tôi đáp án, thì thật đáng tiếc, tòa nhà cao mấy chục tầng này, từ đây, tôi phải khiến anh thịt nát xương tan thôi”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play