Anh nghĩ một lát rồi nói: “Tiểu Nhu, anh còn có việc, anh đi trước nhé”.

Dứt lời định bước ra khỏi cửa.

“Đứng lại!”, Tô Nhu bỗng quát.

“Còn chuyện gì sao?”, Lâm Chính ngoái lại nhìn Tô Nhu.

Chỉ thấy Tô Nhu tỏ vẻ nghiêm túc, tức giận lườm anh, nói: “Lâm Chính, em cảnh cáo anh, sau này anh không được phép nhúng tay vào việc của công ty nữa!”.

“Phải đấy, ranh con, hôm nay nếu không vì cậu, thì chuyện này có thể bung bét như vậy sao?”, Trương Tinh Vũ cũng ngoạc miệng ra chửi.

“Mẹ, nếu con không ra tay, thì có khả năng Tiểu Nhu đã bị người phụ nữ kia tát cho một cái rồi”, Lâm Chính trầm giọng nói.

“Nhưng cậu cũng không thể đánh người được!”, Trương Tinh Vũ kêu lên the thé, giọng nói lại nâng lên quãng tám.

Đây là lần đầu tiên bà ta thấy Lâm Chính dám cãi lời mình như vậy.

Sắc mặt Lâm Chính có chút mất tự nhiên, anh cũng là người, cũng có sự kiên nhẫn, nhưng bây giờ Trương Tinh Vũ trút hết tội lỗi lên đầu anh, quả thực khiến anh rất không vui.

Dựa vào đâu chứ?

Anh không được đánh sao?

Huống hồ đó còn là vợ anh nữa!

Cho dù sắp ly hôn, thì anh cũng không thể trơ mắt nhìn người khác láo toét với vợ mình như vậy được.

“Được rồi Lâm Chính, anh đừng nói nữa”.

Tô Nhu hít sâu một hơi, vẻ mặt mệt mỏi, sắc mặt cũng hơi tái. Cô ho mấy tiếng, hơi thở có chút dồn dập.

“Tiểu Nhu, con không sao chứ?”, Trương Tinh Vũ vội đỡ lấy cô.

“Mẹ, con không sao, mẹ đừng lo”.

“Sao mẹ có thể không lo được chứ? Con vẫn chưa khỏe hẳn, chắc chắn mấy hôm nay lại không nghỉ ngơi đầy đủ đúng không? Dù sao dự án này cũng đã tạm dừng, con mau nghỉ ngơi đi, phải uống thuốc đúng giờ đấy, nghe lời mẹ”.

“Vâng…”

Tô Nhu thở dài, gật đầu, sau đó nói với Lâm Chính: “Lâm Chính…”

“Em nói đi”, Lâm Chính bình thản đáp.

Tô Nhu chần chừ một lát, nhỏ giọng nói: “Sau này không có chuyện gì… thì anh đừng đến công ty, biết chưa?”.

Ánh mắt Lâm Chính đanh lại, thầm siết chặt nắm tay, nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh: “Được”.

“Anh có thể ở nhà, nhưng em không muốn anh nhúng tay vào việc của công ty. Anh yên tâm, những lời từng nói với anh, em sẽ giữ lời”, Tô Nhu khàn giọng nói.

Lâm Chính biết Tô Nhu ám chỉ chuyện gì, trước đó Tô Nhu mong muốn có thể sắp xếp một công việc trong công ty cho Lâm Chính làm, chờ công ty Quốc tế Duyệt Nhan có lợi nhuận thì sẽ chia cho cả Lâm Chính, để Trương Tinh Vũ và Tô Quảng thay đổi cái nhìn về anh, để lùi thời gian ly hôn, dù sao bây giờ vẫn chưa đến lúc cô ly hôn.

“Anh biết rồi, anh về trước đây”.

Lâm Chính mặt không cảm xúc nói, rồi rời khỏi công ty.

“Xì, ra vẻ cái gì chứ! Thằng vô dụng, nếu không có Tiểu Nhu nhà tôi nuôi, thì cậu ta có ngày hôm nay sao?”, Trương Tinh Vũ tức giận nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play