Tô Nhu ở bên cạnh ngạc nhiên, lập tức nhận ra anh ta.

Đây là thư ký của Mã Hải, nhiều lần thay mặt ông ta tham gia các buổi họp báo, cũng coi như nhân vật của công chúng, mọi người đều biết mặt.

“Chủ tịch Tô, chào cô! Sếp Mã bảo tôi mang một văn kiện đến cho cô!”.

Thư ký Liêu kín đáo gật đầu với Lâm Chính, rồi đưa văn kiện trong tay cho Tô Nhu.

Tô Nhu bất giác đưa tay nhận lấy, nhưng tay đưa được một nửa lại dừng, có chút ngại ngùng nhìn thư ký Liêu, muốn nói lại thôi.

“Chủ tịch Tô, cô sao vậy? Có vấn đề gì sao?”, thư ký Liêu khó hiểu hỏi Tô Nhu.

“Ừm… việc này…”, Tô Nhu không biết trả lời thế nào.

Thư ký Liêu là người thông minh, lập tức ý thức được điều khác thường, xoay người lại, nhìn Triệu Thiên nói: “Giám đốc Triệu, có chuyện gì vậy? Lẽ nào anh và Chủ tịch Tô bàn chuyện dự án không được suôn sẻ sao?”.

“Đương nhiên là không suôn sẻ rồi”, Triệu Thiên đảo tròng mắt, lạnh lùng nói: “Cô Tô Nhu thực sự rất quá đáng, cô ta dung túng cho chồng mình đánh Tiểu Thu. Ở tập đoàn Dương Hoa chúng ta, Tiểu Thu cũng được coi như nhân viên lâu năm, vậy mà phải chịu uất ức như vậy, sao tôi có thể khoanh tay đứng nhìn chứ? Công ty Quốc tế Duyệt Nhan có thái độ tồi tệ như vậy thì còn tiếp tục bàn bạc dự án này kiểu gì đây?”.

“Có chuyện như vậy sao?”.

Thư ký Liêu như ngừng thở, da đầu tê dại, sắc mặt cũng tái đi.

Anh ta biết điều này có nghĩa là gì.

Nếu là Tô Nhu ra tay thì còn đỡ… nhưng khốn nỗi… lại là Lâm Chính!

Như vậy thì tính chất sẽ khác đi!

“Thư ký Liêu, lát nữa tôi sẽ nói nguyên nhân cho anh biết, nhưng chuyện hôm nay nếu Chủ tịch Tô không đưa ra được lời giải thích, thì Triệu Thiên tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Thái độ này mà còn muốn bàn chuyện hợp tác dự án? Nằm mơ đi!”, Triệu Thiên hừ lạnh một tiếng, trầm giọng nói.

“Đúng vậy! Thư ký Liêu, anh phải làm chủ cho tôi! Con khốn này đúng là coi trời bằng vung! Hu hu hu…”, Tiểu Thu khóc thành tiếng.

Những người còn lại cũng tức giận chỉ trích thái độ điêu ngoa của Tô Nhu và đám người Trương Tinh Vũ, đối với Lâm Chính thì gần như là ngoạc miệng chửi bới. Đương nhiên bọn họ cũng thêm mắm dặm muối, khiến ai nấy nghe xong đều sôi máu lên.

“Đổi trắng thay đen! Các người đổi trắng thay đen!”.

Trương Tinh Vũ tức đến nỗi toàn thân run rẩy, nghiến răng ken két.

Thư ký Liêu nghe xong cũng thấy run lẩy bẩy, nhưng trong mắt Triệu Thiên thì lại là thư ký Liêu tức quá mới vậy.

Anh ta cười thầm, biết rằng thư ký Liêu chắc chắn sẽ đứng về phía mình.

Dù sao trong chuyện này, bọn họ vốn dĩ cũng chịu thiệt. Tuy là Tiểu Thu định ra tay, nhưng người bị đánh trước lại là Tiểu Thu.

“Tôi biết rồi”.

Thư ký Liêu hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh.

“Thư ký Liêu, anh hãy nghe tôi giải thích đã”, Tô Nhu vội bước tới.

Nhưng anh ta lại phất tay: “Cô Tô, cô không cần nói nữa, trong lòng tôi tự biết”.

Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Nhu sượng trân, miệng há ra, nhưng không thốt nên lời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play