Tiểu Bạch đáp lại, "Đúng vậy, đó là điều đương nhiên. Một thân thể đã chết đi, linh hồn cũng đã bán cho quỷ dữ, thì làm sao mà tồn tại đây?"

Lộ Vãn An thở dài, cảm thấy đầu có chút đau, liền cũng không nghĩ nhiều nữa. Cô tìm một bộ đồ ngủ, bước vào phòng tắm.

Sau khi tắm rửa xong xuôi, cô thoải mái ngã mình vào chiếc giường ấm áp, nói với Tiểu Bạch, "Tiểu Bạch, cậu không thể dò được vị trí của mảnh linh hồn sao?"

Tiểu Bạch thấy cô có vẻ nghi ngờ về năng lực của mình, liền cắn răng nói, "Đương nhiên là được, nhưng mà...Tôi cần có thời than để nâng cấp lại hệ thống định vị..."

Lộ Vãn An bĩu môi, sau đó liền nói một câu cực kỳ thiếu đánh, "Không được thì nói là không được. Cậu cứ ngụy biện mãi làm gì?"

Tiểu Bạch trong lòng đầy tức giận, nhưng nghĩ lại thì thấy cô nói cũng không sai, liền cũng kìm nén lại mà ngậm miệng.

Lộ Vãn An đã mệt mỏi cả ngày, cô vốn dĩ còn muốn tranh cãi với Tiểu Bạch thêm một chút, nhưng người nào đó lại bật chế độ giận dỗi, cô có kêu gào cỡ nào cũng không thèm trả lời. Lộ Vãn An tự mình lảm nhảm một lúc, sau đó từ từ chìm vào giấc ngủ.

...............

Dự báo thời tiết nói hôm nay sẽ mưa, với cái không khí nóng bức suốt cả tháng trời này, thì việc đột nhiên dự báo có mưa sẽ làm người người vui mừng.

Nhưng Lộ Vãn An thì không, từ trước đến nay cô không thích mưa tí nào. Bởi vì lần nào cô mang giày mới, trời liền sẽ đổ mưa, nước mắt của cô không biết đã chảy biết bao nhiêu vì những cơn mưa bất chợt như thế này rồi.

Cô từ từ tỉnh dậy, nhanh chóng đi rửa mặt, sau đó chạy nhanh xuống lầu. Trong ký ức của nguyên chủ, lúc nào cô ấy cũng ra ngoài lêu lỏng, chẳng khi nào ở nhà ăn cơm với cha mẹ. Tối qua Lộ Vãn An định sáng nay sẽ dậy sớm, nhưng không hiểu sao lại ngủ đến giờ này. Đã 9 giờ sáng rồi, cô sợ rằng mình không kịp ăn sáng cùng với cha mẹ mất.

Lộ Vãn An vội vàng chạy xuống lầu, ngay cả dép cũng chưa kịp mang. Khi cô vừa chạy đến nhà bếp, liền nhìn thấy cha Lộ và mẹ Lộ vẫn ngồi ngay ngắn trên bàn ăn, thức ăn đã được dọn lên đầy đủ, nhìn sơ thôi cô cũng biết nó đã được dọn lên từ lâu rồi. Nhưng cha mẹ cô vẫn ngồi im như vậy, không ai chịu động đũa.

Khi nhìn đến Lộ Vãn An tiến vào, trong mắt của họ dường như phát ra ánh sáng. Cái ánh sáng giống như là yêu thương, là hi vọng, là sự mong mỏi hằng ngày. Không hiểu sao...Lộ Vãn An cảm thấy trong lòng mình...Có chút xúc động.

Cha Lộ và mẹ Lộ nhìn thấy cô cứ đứng im ở đó, nghĩ rằng cô sẽ giống như mọi khi, sẽ tiếp tục ra ngoài chơi cùng với đám bạn chí cốt của cô. Hai người họ bất giác thở dài...

Nhưng mẹ Lộ nhớ lại cảnh tượng tối qua, bà muốn níu kéo lại một chút hi vọng, dù chỉ là nhỏ nhất. Bà kìm nén lại sự buồn bã trong lòng, mỉm cười, nhẹ giọng nói với Lộ Vãn An, "An An, hôm nay con có việc gì không? Lại đây ăn sáng với cha mẹ nhé?"

Lúc này Lộ Vãn An mới hoàn hồn lại, ngẩng đầu nhìn về phía cha mẹ, cô gật đầu cười nhẹ, "Vâng, hôm nay con rảnh ạ. Con cũng có chút đói bụng, tối qua con vẫn chưa ăn gì."

Vừa nói cô vừa bước chậm rãi đến bàn ăn, nhẹ nhàng kéo ghế ra, sau đó ngồi xuống. Cha Lộ và mẹ Lộ bị hành động của cô làm cho sững sốt, nhưng rất nhanh vẻ mặt họ lại tràn đầy vui vẻ.

Cả ba người ngồi quây quần bên nhau, trò chuyện với nhau vô cùng vui vẻ. Lộ Vãn An bị hai người phụ huynh gắp thức ăn vào chén liên tục, cô ăn đến nỗi cái bụng nhỏ đã căng phồng lên.

Dù là vậy, nhưng cô lại cảm thấy rất vui vẻ. Cảm giác quây quần cùng gia đình như thế này...Từ trước đến nay cô bao giờ trải qua...

Lộ Vãn An cảm thấy vốn dĩ cuộc đời của nguyên chủ thật sự rất hạnh phúc. Tuổi thơ của cô ấy không có gì bất hạnh, cha mẹ cũng hòa thuận, chăm sóc cô, dạy dỗ cô hết mực. Hoàn cảnh gia đình lại đầy đủ, sung túc, nhưng cuối cùng lại ăn chơi cùng với đám bạn chí cốt kia mà dẫn đến kết cục như vậy...

Có lẽ...Khi con người ta có một cuộc sống quá tốt đẹp, lại càng dễ dàng bị lôi kéo đến những thứ mới mẻ...

Hoặc cũng có thể...Nguyên chủ vốn dĩ cũng rất yêu thương cha mẹ, nhưng trong tư tưởng của cô ấy, cha mẹ vẫn sẽ luôn ở đó, sẽ luôn là bầu trời rộng lớn che chở cho cô. Mãi cho đến lúc cha mẹ cô qua đời...Cô mới nhận ra rằng đến một ngày nào đó, cô bắt buộc phải tự bước đi, đạp lên mọi chông gai bằng chính đôi chân của mình.

Nhưng khi cô nhận ra được điều đó...

Đã quá trễ rồi.

..................

Tiểu Bạch đã từng cho Lộ Vãn An nghe một bài hát có nội dung như thế này:

"Những đứa trẻ rồi sẽ phải vượt qua màn mưa lớn,

Đi tìm hiểu những đạo lý của cuộc đời.

Mẹ chỉ có thể ở bên cạnh càm ràm,

Bởi vì mẹ không thể giúp con được nữa rồi.

Bởi vì mẹ sẽ mãi ở lại thời thơ ấu,

Mà gọi cho con rất nhiều cuộc gọi...

Mẹ kể rằng hoa trong vườn đã nở rồi,

'Con đang lên tàu điện, con cúp trước đây...'

Đã ăn sáng chưa con?

Có ngủ đúng giờ không con?

Hãy tha thứ cho mẹ, vì mẹ chỉ biết dùng cách này để tham dự vào cuộc sống của con..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play