vạn sinh vô

chương 2 : về linh khư


1 năm


    Đi đến nhà trần cửu hai mắt ngôn kinh trấn kinh người hơi sững sờ , không khí tươi mát như xuân, trước cổng ghi sơn ninh các. 
    " mời ngôn huynh "
    Bên trong là một căn nhà nhỏ, trước có một cái bàn đá và bốn cái ghế đá, bên trên có một bàn cờ vài quyển thư tịch, gần Đoa có một cây táo say trái, không gian thoán mát sạch sẽ, nếu như ở ngoài cảm giác như xuân thì vào bên trông lại gắp trăm lần, lần nữa lại làm ngôn kinh trấn kinh. 
   " mời ngôn huynh ngồi ta vào trong pha trà "
   Trần cửu vào nhanh ra cũng nhanh tay cầm khây trà. 
    " mời ngôn huynh " 
    " đa tạ , nơi tiên sinh thật biết hưởng thụ, nơi tiên sinh sống thật giống sơn tiên họa cảnh"
    'Lúc nãy lúc trị thương cho hắn cảm nhận được Khí tức ma cổ, lúc trước ta diệt ma cổ không ngờ lại còn tàn dư, không biết tên này đã chọc phải cái gì nữa.'
     "ngôn huynh quá khen, huynh cứ nghỉ ngơi ở đây vài hôn nữa ta đưa huynh về linh khư "
     Tuy là thương thế đã lành nhưng lich lực của ta lại bị tắc không thông được đành phải ở lại đây vài hôm vậy
      " làm phiền tiên sinh rồi "
      " huynh ở linh khư tông vậy có biết đề minh  không "
       Sao tiên sinh lại biết sư thúc tổ, lai lịch của tiên sinh thật khó mà đoán được
       " ta có gặp qua sư thúc tổ được vài lần không biết tiên sinh có gì dặn dò "
       " đề minh bây giờ vẫn khỏe chứ "
       " sư thúc vẫn khỏe "
       Tên tiểu tử đó không sao thì tốt rồi, lần này sẵng tiện đi thăm hắn một chuyến vậy. 
      Hai người mới gặp như đã cùng nói chuyện cả buổi hôm đó đến tận khuya . 
       .......... 
      Đến ngày khởi hành ngôn kinh cùng trần cửu đến linh khư tông. 
       Sáng hôm đó ngôn kinh vừa mới tỉnh dậy đã đi ra cửa đã thấy trần cửu ngồi trên bàn tay cầm một quyển sách đọc, hắn chưa kiệp tiến đến chào thì trần cửu đã trả mở lời. 
       " thương thế huynh đã khổi hẳn ,huynh chuẩn  bị hành trang đi ta đưa huynh về linh khư "
       " nghe theo tiên sinh "
       Hai người bắt đầu khởi hành đi linh khư cởi lên một con hạc lớn trần cửu kêu là tiểu sí. 
       " đã lâu rồi không ra ngoài cảnh vật đã đổi thay nhiều rồi " 
       " không biết bao lâu rồi tiên sinh chưa ra ngoài thế tục " 
       " ta cũng không nhớ rõ nữa , ta đã ở vạn trúc sơn này rất lâu rồi ,thường sẽ có một ít cố nhân đến tìm ta ôn lại chuyện cũ , như cũng rất ít "
        Tiên sinh lai lịch đúng thật là khó mà đoán được. 
        
    

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play