Wattpad: lananh2583

- ---------------------------------

Khóe môi Phong Uyên cong lên, trong lòng thầm nghĩ, cho dù một ngày nào đó hắn không còn nữa, bệ hạ của hắn, Tinh Như của hắn cũng có thể sống rất tốt.

Ma quân vừa rèn trường thương trong tay, vừa suy nghĩ vẩn vơ. Vốn dĩ hôm nay y muốn kêu Phong Uyên đến tẩm cung ép hỏi một số chuyện, nhân tiện xem thời điểm biểu tình ôn hòa trên mặt hắn bị nứt vỡ sẽ là bộ dạng gì. Không nghĩ tới, Phong Uyên không có đến tẩm cung, mà y hiện giờ lưu lạc đến nông nỗi này, cùng mình tưởng tượng cách xa vạn dặm.

Ma quân lắc đầu, hít sâu một hơi, lại thầm mắng mấy chủ ý không ra gì của Lưu Già.

Lúc này Lưu Già đang đứng bên ngoài ma cung với cây đàn trong tay, nhìn lên những chiếc chuông đồng treo trên mái hiên, thầm nghĩ rằng bây giờ Túc Âm có lẽ đã ngủ. Nàng đột nhiên hắt hơi, xoa xoa cái mũi, cảm thán gần đây trời trở lạnh, xem ra cần mặc thêm quần áo, lát nữa sẽ cấp cho Túc Âm thêm một giường chăn đi. Cũng không biết hiện tại bệ hạ cùng Phong Uyên thượng thần ở tẩm điện thoải mái đến mức nào nha.

Hẳn là thực vui vẻ đi.

Kỳ thật nàng vốn nên chuẩn bị một ít đạo cụ nho nhỏ cho bệ hạ, nhưng chuyện này phát sinh hơi gấp, nàng còn chưa kịp đi nhân giới mua những thứ đó, lần sau nhất định phải chú ý.

Lưu Già thầm đem chuyện này ghi tạc trong lòng, ngáp một cái, gảy gảy hai dây đàn rồi trở về.

Mây bị gió thổi, chậm rãi tản ra, tố nguyệt lưu thiên, lá nho run rẩy trong gió, sàn sạt rung động.

Kể từ một đêm kia, ma quân liền tiếp nhận công việc của Phong Uyên, bất quá ngày thường y cũng không có việc gì, cứ như vậy ngồi trong hoa viên rèn trường thương, ngược lại khiến đám yêu ma trong Lạc Hà Lâm vui vui vẻ vẻ, rốt cuộc không cần đề phòng bệ hạ tới.

Phong Uyên ở bên cạnh chỉ điểm vài câu, ma quân đại khái là ở phương diện luyện chế binh khí có chút thiên phú, trường thương này luyện đến không tồi, trên đó khảm một khối phỉ tỉ thạch. Ma quân rốt cuộc cũng ngừng tay, nhìn thành quả mình đã luyện suốt nhiều ngày, vừa lòng gật gật đầu.

Phong Uyên cầm lấy trường thương, cẩn thận phủi đi mảnh vụn, nói với ma quân: "Được rồi, còn lại để ta."

Tuy rằng hắn đã có tuyết tinh thạch, nhưng đem ba loại binh khí dung hợp cùng nhau là một việc không dễ dàng, hắn cũng không nắm chắc được mười phần.

Ma quân ừ một tiếng, quay qua quay lại một hồi cũng không có rời khỏi bàn đá, nhìn đóa hoa nhỏ ở góc bàn mà Phong Uyên mới hái sáng nay bên hồ Tình Tuyết, có chút ngẩn người, Phong Uyên nhìn y hồi lâu, nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"

Ma quân ho nhẹ một tiếng, có mấy lời đã nghẹn trong miệng nhiều ngày, lại có mấy nghi vấn không tìm được đáp án, y cứ vậy rối rối rắm rắm. Thà rằng đem mấy chuyện này hỏi cho rõ. Ma quân nhìn Phong Uyên, nhẹ giọng nói: "Ta có vài chuyện muốn hỏi ngươi."

Nói xong, y nhìn thẳng vào mắt Phong Uyên, Phong Uyên bắt gặp ánh mắt của y liền hiểu y muốn hỏi cái gì. Khi Mộng Xu tới yêu giới, hắn có nói rằng, ma quân lên thiên giới một chuyến, dường như đã biết mình là Tinh Như tiên quân. Từ đó đến nay, hắn vẫn ở trong ma cung, như một tội nhân chờ đợi xét xử.

Giờ đây, khi cuối cùng cũng đến lúc phải nói ra tội ác của mình, Phong Uyên vẫn ôn nhu nhìn vào đôi mắt xám của y, nhẹ nhàng nói: "Ngươi muốn biết điều gì ta đều nói cho ngươi."

Ma quân nhìn thấy trên mặt hắn lộ ra vài phần chật vật, trong lòng y giờ phút này tựa như có chỗ nào lộp bộp rơi xuống. Y trầm mặt hạ giọng hỏi Phong Uyên: “Tất cả ký ức khi lịch kiếp của ngươi đều đã khôi phục?"

"Phải."

Ma quân lại hỏi: “Vậy chúng ta gặp nhau khi ngươi hạ phàm lịch kiếp?”

“Đúng vậy.” Câu trả lời vẫn ngắn gọn như cũ.

“Đây cũng là kiếp số của bổn quân sao?” Thanh âm ma quân dần trở nên âm trầm.

Ngữ khí của Phong Uyên rốt cục mất đi bình tĩnh vừa rồi, trong thanh âm là nồng đậm chua xót: "Ừ."

Ma quân vẫn chưa ngừng lại, tiếp tục truy vấn: "Ngươi là ai? Bổn quân lại là ai?"

"Ta lúc đó là Thái Tử Đại Dận, còn ngươi là..."

Tinh Như của ta.

Những lời này giống như một đoàn hàn băng liệt hỏa chặn ở trong cổ họng, khiến Phong Uyên không cách nào nói ra, hắn nhìn ma quân trước mặt, trong mắt nặng nề khổ ý, giống như một tội nhân đáng thương đang chờ đợi sự trừng phạt.

Ma quân không ép hỏi hắn nữa.

Phong Uyên vốn tưởng rằng y sẽ hỏi nhiều hơn, hỏi chính mình vì sao phải ở Vô Tình Hải nhiều năm như vậy, hỏi chính mình vì sao nhảy xuống Đăng Tiên Đài, hỏi hắn vì sao lại đối xử như vậy với y.

Nhưng tất cả đều không có. Hạt tuyết nho nhỏ rơi xuống từ bầu trời đen kịt, nhanh chóng phủ lên yêu giới một tấm màn trắng, gió lạnh thối tới, chuông đồng dưới hiên tung bay không ngừng.

Sau một hồi im lặng, bệ hạ chỉ chậm rãi nói với hắn: "Hiện tại ngươi liền kêu ta một tiếng Tinh Như."

Những lời này tựa hồ so với mấy câu hỏi kia càng làm cho tội nhân trước mặt cảm thấy khổ sở và bi thương hơn, tuyết rơi xuống đỉnh đầu Phong Uyên, dừng trên hàng mi dài của hắn. Phong Uyên có chút không phân biệt được đây là hiện thực haymột hồi ảo mộng sắp tan biến, hắn chỉ có thể thuận theo, môi khẽ mấp máy, gọi ra một tiếng: "... Tinh Như."

Một tiếng Tinh Như này lại giống như rút sạch mọi sức lực trên người hắn.

Một tiếng Tinh Như này rơi xuống, lại có vô số thanh âm Tinh Như Tinh Như vang lên bên tai ma quân, thân mật, bất đắc dĩ, lãnh đạm, tuyệt vọng…đều có đủ.

Những thanh âm này lấy khí thế dời non lấp biển lao tới, chỉ trong một khoảng khắc liền biến mất không dấu vết, phảng phất như chưa từng xuất hiện.

Ma quân quay đầu, tránh đi ánh mắt của Phong Uyên, y đứng dậy hứng lấy gió tuyết, đi vào rừng Lạc Hà.

Nhìn thấy y tới, đám yêu ma đang trong rừng Lạc Hà đều tán loạn chạy trốn mất dạng, mà ma quân cũng không thèm để ý đến bọn chúng, chỉ dựa vào thân cây nhìn về hồ Tình Tuyết phía xa, trong đầu tán loạn suy nghĩ, giống như dây leo điên cuồng sinh trưởng, cơ hồ hoàn toàn bao phủ lấy y.

Sau khi ma quân rời đi, Phong Uyên lần nữa ngồi xuống bàn đá, lấy ra tuyết tinh thạch, lần lượt đặt ba loại binh khí ở trước mặt, bắt đầu dung hợp một bước cuối cùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play