Nước sông Thiên Hà chảy róc rách, bóng cây lắc lư, thật lâu sau, có tiếng bước chân càng ngày càng gần.

Y mở mắt ra, có chút đờ đẫn ngẩng đầu lên, ánh trăng lạnh lẽo giống như một tấm khăn che màu bạc bao phủ lấy người, không thể nhìn rõ khuôn mặt người tới.

Người đó dừng lại trước mặt y, vạt áo lay động, sợi chỉ bạc khẽ óng ánh, Tinh Như nghe có người thì thầm bên tai: “Lại trộm uống rượu?”

Lúc ấy y bày ra dáng vẻ ngốc nghếch, há miệng thở dốc, khóe mắt nóng lên, thấp giọng kêu một tiếng: "Điện hạ…"

Bình rượu trượt khỏi tay, xiêu vẹo rơi xuống gốc cây, y ngẩng đầu mở to hai mắt, cố gắng nhìn kỹ người trước mặt.

Nhưng điện hạ đứng ở nơi đó, từ đầu đến cuối đều lãnh đạm, không cúi xuống ôm hắn, cũng không lộ ra bộ dáng bất đắc dĩ như trước, ngay cả ngũ quan cũng biến thành một bộ dạng khác.

Dần dần, sự bối rối trên khuôn mặt y biến mất.

Tinh Như có chút say.

Y biết rằng mình đã say, đó là lý do tại sao y lại nhầm vị thần trước mặt mình với điện hạ.

Chỉ trách y tham lam, trách y trầm mê, không thể quên nổi quá khứ.

Rõ ràng là chuyện của nhiều năm về trước, nhưng trong đầu y vẫn rõ ràng như ngày hôm qua.

Đó là khi Tinh Như còn chưa biến thành hình người, bởi vì uống nhiều rượu mà sinh bệnh, từ đó Cơ Hoài Chu không cho y uống quá nhiều, đặt ra quy tắc mỗi tháng chỉ cho uống hai lần, mỗi lần không quá ba chén.

Mùng ba tháng giêng, Cơ Hoài Chu ra ngoài dự yến tiệc, trên trời treo vầng trăng lưỡi liềm màu hổ phách, ánh trăng trắng bạc xuyên qua màn sương mỏng.

Cơ Hoài Chu rời đi không bao lâu, Tinh Như bay tới cây sung trong sân, đó là chỗ cất giấu rất mấy hũ rượu nhỏ mà y thu thập được từ khắp nơi. Y dùng cái mỏ bé tí quắp lấy mấy hũ rượu, bay lung tung khắp Thái Tử phủ, trộm cả chục cái chén, xếp thành ba hàng ngay ngắn.

Tinh Như lúc đó còn là một con chim rất đặc biệt, y biết chính xác loại chén nào nên dùng cho loại rượu nào, và y càng chú ý đến cảnh đẹp khi thưởng rượu như văn nhân thi sĩ ngày xưa.

Cửa sổ có một khe hở hẹp, ánh trăng lọt vào trong ly, y cẩn thận dùng cánh nâng chén rượu trộm được, cúi đầu nhấp một ngụm, say mê đến run run người, sau đó híp mắt đắc ý thở dài một hơi.

Thế nhưng, khi Tinh Như chưa kịp thưởng thức hương vị rượu trong ly thì đã nghe thấy tiếng xe ngựa của Cơ Hoài Chu từ bên ngoài trở về. Y không ngờ hôm nay điện hạ lại về sớm như vậy, vội vàng đem mấy chén rượu đặt trên bàn đổ hết ra ngoài cửa sổ.

Y luống cuống một hồi, quay đầu lại phát hiện trên án còn sót một ly rượu mạ vàng, vội vàng lao xuống quắp lấy ly rượu, vừa đáp đến trên bệ cửa sổ, Cố Hoài Chu đã đi tới ngoài cửa, Tinh Như không dám ném ly rượu ra ngoài, liền giấu nó vào lớp lông tơ mỏng dưới bụng.

Lúc này, Cơ Hoài Chu đẩy cửa bước vào, trên người mang theo hương hoa mai nhàn nhạt.

Hắn vừa vào tới cửa đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, nhìn Tinh Như cuộn mình thành quả bóng nhỏ bên bệ cửa sổ, lập tức hiểu ra chuyện gì, đi tới hỏi: “Lại trộm uống rượu?"

Tinh Như ngước mắt nhìn hắn, nhưng cũng không dám thừa nhận, cái đầu nhỏ đầy lông lắc qua lắc lại như trống cói.

Cố Hoài Chu khẽ thở dài, khoanh tay đứng sang một bên, bất đắc dĩ nói với y: "Bên trái."

Tinh Như chớp chớp mắt, mấy cái móng vuốt nho nhỏ chầm chậm kéo ly rượu được giấu dưới bụng sang bên phải, sau đó, y nhấc chân trái lên, phía dưới cái gì cũng không có a!

Cơ Hoài Chu ừ một tiếng: "Bên phải."

Động tác của Tinh Như chậm chạp hơn trước, dùng nhiều sức mới kéo được ly rượu sang bên kia, y lại giơ chân phải lên, bên dưới vẫn là không có gì a!

Y nghiêng cái đầu, nhìn Cơ Hoài Chu bằng đôi mắt tròn xoe, nhỏ như hạt đậu, rất ngây thơ, giống như đang nói với hắn rằng, người xem đi, không có gì hết!

Nhưng Tinh Như không biết rằng, mấy động tác nho nhỏ của y đều được phản chiếu rõ ràng trong mắt Cơ Hoài Chu, hắn lắc lắc đầu, buông tay xuống, cười một tiếng.

Thấy hắn mỉm cười, Tinh Như thở phào một hơi, đột nhiên Cơ Hoài Chu vươn tay ôm trọn y vào lòng, Tinh Như dùng móng vuốt nhỏ đá hắn hai cái, ly rượu giấu ở dưới bụng y đã bị hắn ném lên bệ cửa sổ.

Ly rượu rơi ra ngoài, lăn hai vòng, đập vào mấy ly rượu khác bên dưới, phát ra một loạt âm thanh leng keng.

Cơ Hoài Chu vốn tưởng rằng y chỉ lén lút uống một chén rượu, không ngờ lại nghe thấy một loạt tiếng động, hắn mới biết mình đã đánh giá thấp tiểu yêu này rồi, liền thò đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, xuyên qua ánh đèn lờ mờ, thấy rất nhiều ly rượu đang nằm xiêu vẹo dưới đất, mấy ly rượu chưa cạn còn đóng thành một tầng băng mỏng.

Tinh Như nép vào trong lòng Cơ Hoài Chu, đôi mắt nhỏ chớp chớp, y cảm thấy mình chỉ phạm một lỗi nhỏ, đúng là y có trộm chút rượu, nhưng lại không uống chút nào.

Tuy nhiên, trước khi Tinh Như kịp biện minh cho mình, Cơ Hoài Chu đã nói: "Tháng này và cả tháng sau, không - được - uống - rượu."

Tinh Như chết lặng.

Y hôm nay một chén rượu cũng không có uống, tương lai một hớp rượu cũng không có luôn?

Mặc cho y khóc lóc, la hét, ăn vạ như thế nào, hai tháng tới thực sự không có rượu uống.

Đó đều là những câu chuyện từ rất lâu, rất lâu rồi, cũng đều là những chuyện không bao giờ có thể quay lại được nữa.

Thế mà, trăm năm sau, vào ngày này, lại có người nói những lời tương tự đó với y, nhưng người này rốt cuộc cũng không phải điện hạ.

Vì vậy, y chậm rãi từ dưới đất đứng lên, phẩy lá rụng trên tay áo, cung kính gọi Phong Uyên trước mặt một tiếng: "Thượng Thần."

Phong Uyên cũng rất khách khí hỏi y: "Rượu ngon chứ?"

Tinh Như chỉ biết cười khan: “Rượu của Thượng Thần đương nhiên là ngon rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play