Lời nói ghê tởm như vậy, lại bởi vì trong đầu Tinh Như đang nghĩ đến Cơ Hoài Chu nên nghe qua cũng có chút chân thành.
Ánh mắt Phong Uyên dừng ở mấy sợi tóc trên tay y một lát, thản nhiên nói: "Ta còn tưởng ngươi tới đây luyện vu thuật."
Đây là đang trách cứ y giật tóc hắn, Tinh Như xấu hổ nói: "Cái này...tiểu tiên thấy Thượng thần ở một mình, đêm dài chắc hẳn có chút cô đơn, vì vậy liền tới đây tự tiến cử chẩm tịch*, không cẩn thận đè vào tóc người, xin Thượng Thần thứ lỗi."
*Chẩm tịch:nghĩa là chăn gối, mình nghĩ chẩm tịch ở đây ý chỉ tự “người làm ấm giường” í:vvv Nhưng mà vì tác giả không viết rõ nên cũng không chắc, đành để âm hán việt vậy.
Không ngờ mấy quyển xuân cung đồ y xem hồi đó lại có ích vào lúc này. Trong sách, sau khi các nhân vật chính nói xong câu này, việc tiếp theo là cùng nhau điên loan đảo phượng, không biết trời đất là gì, cơ mà y nói điều này với Phong Uyên, chỉ mong hắn sẽ không lập tức đá mình đến hồ Thái Tuyền nhặt châu là may lắm rồi.
“Ồ?” Phong Uyên cúi đầu nhìn chằm chằm Tinh Như, đôi mắt của tiểu yêu này dưới sự phản chiếu của đèn lưu ly phá lệ sáng, hắn tựa hồ bất chợt thấy một số cảnh tượng kỳ quái, nhưng người bên trong hư hư ảo ảo, không thể nhìn rõ.
Hắn nhướng mày, có chút hứng thú hỏi: "Ngươi như thế nào tiến cứ chính mình?”
Câu hỏi này là đang kiểm tra kiếm thức của Tinh Như. Khi y triền miên với Cơ Hoài Chu, gần như đã đem tất cả các tư thế trong mấy tập xuân cung đồ thử qua một lần, Cơ Hoài Chu từng nói, hắn thích nhất là từ phía sau.
Có lẽ trời cao trừng phạt y khi đó quá phóng đãng, không kiêng nể gì nên nửa đời sau mới cô độc như vậy, sớm mất đi điện hạ. Y không khỏi nghĩ đến câu nói mà Cơ Hoài Chu từng dạy mình: “Hầu như cái gì tốt đều không bền, mây tía dễ tán, lưu ly dễ tan."
Y không có bảo vệ tốt, giờ đây liền mất hắn.
Tinh Như ánh mắt có chút mờ mịt, lại vẫn là bộ dáng không biết xấu hổ kia, nói: "Giường ở Thần điện có chút nhỏ, sợ là hoạt động không tiện."
Phong Uyên nằm nghiêng trên giường, một tay chống đầu nhìn y, trán nổi đầy gân xanh, cười lạnh một tiếng.
Tinh Như suy tư một chút, bản thân y cũng không muốn thật sự phát sinh mối quan hệ gì không thể diễn tả với Phong Uyên, mà vị Thượng Thần phong quang tế nguyệt* trước mặt có lẽ cũng vậy.
*Phong quang tế nguyệt: mô tả cảnh vật quang đãng, sạch sẽ sau mưa. Ở đây ý chỉ một người có tâm hồn rộng mở, trong sáng, thanh minh.
Y muốn xác thực điều đó, dứt khoát xé mở quần áo của mình, lớn tiếng hỏi Phong Uyên: "Người thích tư thế nào? Lão hán đẩy xe*? Quan Âm tọa liên**? Lão thụ bàn căn*** cũng có thể a." Xem ra hôm nay y tới đây, mục đích thật sự là để làm ấm giường cho Phong Uyên.
*|**|***: là tên mấy tư thế trong xuân cung đồ:v
Phong Uyên không ngờ y sẽ nói những lời như vậy, quần áo của Tinh Như trượt xuống, để lộ xương quai xanh tinh tế, bờ vai trắng như tuyết được bao phủ bởi một tầng ánh sáng ấm áp, hắn đưa tay ra, đột nhiên kéo tiểu yêu dưới đất lại gần.
Tinh Như thuận thế đứng dậy, khoảng cách giữa hai người đột nhiên thu nhỏ, giữa trán chỉ cách nhau một cái móng tay, hơi thở trộn lẫn vào nhau. Phong Uyên bắt lấy vai y, cẩn thận nhìn tiểu yêu quái trước mặt. Lông mày và mắt Tinh Như rất đẹp, mũi thẳng, cái miệng nho nhỏ nhạt màu, mùi di hương tràn ngập cả cung điện, ngón tay hắn bất giác chạm vào môi Tinh Như.
Tinh Như chăm chú nhìn vào mắt hắn, đôi mắt sâu thăm thẳm kia phản chiếu hình ảnh của chính mình, khoảng khắc đó, y như bị thôi miên, môi khẽ mấp máy, nhỏ giọng gọi: "Điện hạ..."
Phong Uyên toàn thân chấn động, vô số cảnh tượng hỗn loạn hiện lên trong đầu, nhưng nháy mắt liền biến mất không còn tăm tích.
Một giây sau, Tinh Như bị Phong Uyên đẩy ra, y lui về phía sau nửa bước, có chút kỳ lạ tự hỏi, chẳng lẽ vừa rồi bởi vì Phong Uyên nghe y gọi hắn là điện hạ mới trở nên kích động như vậy sao? Sau đó y liền nghe Phong Uyên ghét bỏ nói: "Thật là xấu xí."
Tinh Như hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi thở ra. Khuôn mặt y thế nào cũng không thể dùng một từ xấu xí để hình dung! Cùng lắm là nguyên hình của y có chút trụi lông, nhưng lúc này y đang ở hình dạng con người, vị thượng thần này có mắt nhìn không vậy?
Phong Uyên nhàn nhạt liếc y một cái, quay đầu, chỉnh lại vạt áo, trầm giọng nói: "Bổn quân không phải đoạn tụ."
Trước đây hắn chưa bao giờ tự xưng bổn quân trước mặt Tinh Như, hiện tại hắn dùng hai chữ “bổn quân” chính là muốn nhắc nhở Tinh Như về vị trí của bản thân.
Vì vừa rồi bất chợt nhìn thấy hình bóng của Cơ Hoài Chu trên người Phong Uyên, Tinh Như lá gan lớn hơn chút, nghiêm túc hỏi: "Thượng Thần không thử thì làm sao biết được? Nếu Thượng Thần có thể thiếu Tập Cốc tiên quân một món nợ tình duyên, có lẽ cũng không biết rằng tiểu tiên đã yêu Thượng Thần từ cái nhìn đầu tiên. Ta cảm thấy ta và Thượng Thần cũng có một món nợ tình duyên.”
Thấy Phong Uyên im lặng, Tinh Như tiếp tục: "Nếu Thượng Thần vẫn không tin, chúng ta liền đến Thiên Mệnh Văn Thư kiểm chứng đi."
Phong Uyên bỗng nhiên nhớ tới những gì hồi sáng Tập Cốc nói. Hắn vốn không tin rằng y thực sự ái mộ hắn, có thể y là muốn lấy thứ gì đó từ hắn, nhưng những hình ảnh vừa lóe lên trong đầu mình chẳng lẽ có liên quan đến tiểu yêu thú này?
Phong Uyên ngồi thẳng lên một chút, nhìn Tinh Như, chậm rãi hỏi: "Nếu bổn quân thật sự thiếu ngươi một món nợ tình duyên thì lại thế nào? Đối với ta, lịch kiếp chẳng qua chỉ là một giấc mộng thoáng qua. Ngàn ngàn vạn vạn người, người muốn tìm ta đòi nợ rất nhiều, người nợ ta cũng chẳng ít. Huống hồ…" Phong Uyên nhìn Tinh Như, trầm giọng hỏi: "Bổn quân thật sự nợ ngươi?"
Trong Vong Ưu cung, mạn đà la hoa rũ xuống, đèn lưu ly phản chiếu ánh trăng màu hổ phách, Tinh Như ngơ ngác nhìn Phong Uyên, trên mặt toàn bộ huyết sắc như bị rút hết, tái nhợt như giấy.
Y mấp máy môi, nhưng cuối cùng một chữ cũng không thể nói ra.
Người này không phải điện hạ, hắn không phải điện hạ của y, hắn cái gì cũng không nhớ.
Tinh Như chỉ có thể lặp đi lặp lại những lời này để trấn an bản thân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT