Dương Chiêu ngồi uống nước ăn bánh được một lúc lâu, tiếng chuông điện thoại đã vang lên, Vu Khiêm đang giải bài tập ở bên cạnh anh cũng ngẩng đầu.

"Alo?"

Vu Khiêm nhìn thấy đôi mắt của anh mở to, tay cầm điện thoại cũng run run, hình như rất tức giận. Hắn đứng dậy thu dọn sách vở đút vào cặp cho anh, không quên gói bánh quy anh thích ăn vào một cái túi giấy màu hồng có hình con thỏ đang ăn cà rốt.

"Xin lỗi. Tôi phải về ngay. Con bé Dương Tú kia thực sự xảy ra chuyện lớn rồi!"

Gia đình vừa mới lơ là nó một chút, nó đã không chịu được kiếm chuyện rồi. Dương Tú theo đám bạn của nó lên núi xem đua xe mô tô từ đêm qua, kết quả trên đường đi đã gặp tai nạn nở đất do cách đây mấy hôm ở đây đã có mưa lớn.

Ba mẹ anh đang trên đường tới đó, gọi điện báo anh về nhà chuẩn bị đồ dùng cá nhân mang tới bệnh viện.

Dương Chiêu lặng lẽ nhìn Vu Khiêm ngoan ngoãn như cún con đứng ở cửa cầm đồ cho anh, cảm thấy có lỗi vô cùng.

"Vội lắm à? Để tôi đưa cậu."

Dương Tú xua tay, khoác cặp lên vai, cúi người đi giày.

"Cậu nghỉ ngơi đi. Khi nào rảnh tôi sẽ nhắn tin."

Nhìn bóng người vội vã dần biến mất khỏi tầm mắt, Vu Khiêm chẳng còn tâm trạng làm việc gì, anh đổ hết vị bánh quy nho Dương Chiêu không ăn cho con chó goldon nằm ngủ ở góc nhà.

Lúc nào cũng vậy. Con bé kia thực sự rất biết cách gián đoạn bọn họ. Không biết xảy ra chuyện gì nhưng hắn hi vọng, đổi lại là hắn, anh cũng sẽ có dáng vẻ lo lắng như kia.

Về đến nhà, Dương Chiêu nhanh chóng cho quần áo vào vali, không quên mang theo giấy tờ cần thiết mới gọi điện thông báo cho ba mẹ.

Lúc anh đến nơi, chỉ thấy Dương Tú quấn băng vải kín mắt, khắp người cũng được quấn băng, trên cánh tay còn xuất hiện vết xước đã đóng vảy.

Đời trước không hề có chuyện này. Bởi đời trước anh với con bé đang ôn thi ở nhà, ba mẹ không đồng ý cho con bé đi theo bạn. Hiện giờ anh thi Olympic, nó không có người ở bên liền lén lút trốn đi chơi. Hậu quả lớn như vậy, anh nhíu mày, cũng đáng.

Nhưng ba mẹ lại rất lo cho nó, dáng vẻ phờ phạc vì trong một khoảng thời gian đã phải thấy cảnh người thân của mình ngã bệnh.

Anh thương ba mẹ, còn Dương Tú thì không. Việc hôm nay, tất cả đều do nó tự chuốc lấy.

Ở bệnh viện nồng nặc mùi thuốc khử trùng, Dương Chiêu ngủ cả đêm trên ghế dài ở ngoài phòng thực sự không thoải mái. Ba mẹ không nỡ để anh chịu khổ, bảo anh trở về nhà nghỉ ngơi.

Dương Chiêu bị đuổi về đành đi ra cổng bệnh viện, đi bộ đến bến xe, đứng chờ xe buýt về nhà.

Cơn gió thu thổi lướt qua người anh, xua tan phần nào cảm giác mệt mỏi. Bỗng thứ âm thanh vang giòn lọt vào tai anh, Dương Chiêu hướng mắt về nơi xuất hiện. Đôi mắt thâm quầng của anh mở lớn, ngạc nhiên nhìn Vu Khiêm lái mô tô đến trước mặt anh, đưa mũ bảo hiểm hình thỏ con, gượng cười:

"Cậu có phải vừa nhớ ra mình chưa nhắn tin cho tôi?"

Thấy anh ái ngại né tránh ánh mắt của mình, Vu Khiêm thở dài, đội mũ cho anh, khổ sở vuốt ve khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp đã thấm mệt, xót xa vô cùng.

"Tôi đưa cậu về."

Lần này thì Dương Chiêu không từ chối. Anh ngồi trên xe của Vu Khiêm, cả người dựa vào lưng hắn, lim dim buồn ngủ.

Quãng đường về nhà rất lâu. Đến khi Dương Chiêu tỉnh lại đã thấy mình nằm trong căn phòng tối, thân thể bị người bên cạnh ôm đến nặng nề. Anh lấy hết sức mình, lật người nằm đè lên người hắn, cơn buồn ngủ vẫn còn khiến Dương Chiêu dùng sức một lần liền không dậy được, anh dụi đầu trên ngực hắn, mắt nhắm mắt mở thành hai mắt nhắm nghiền, ngủ ngoan như mèo nhỏ.

Mấy tiếng sau, Vu Khiêm bị anh nằm đè đến khó chịu mới tỉnh ngủ, hắn mỉm cười xoa người anh, ôm chặt hơn, để anh thoải mái nằm trên người mình.

Tiếng chuông điện thoại lần nữa vang lên, Dương Chiêu giật mình tỉnh dậy, từ trên người của Vu Khiêm bò xuống giường, vẫn còn ngái ngủ mở điện thoại trả lời.

Vu Khiêm cảm nhận được người mình nhẹ đi, hắn cũng mở mắt, nhìn xung quanh.

Dương Chiêu sau khi tỉnh ngủ hoàn toàn mới nhớ ra mình đã làm cái gì. Anh đỏ mặt ăn cơm Vu Khiêm nấu, ngượng ngùng mở lời trước:

"Hồi nãy ngủ trên người cậu, thật sự rất xin lỗi."

Vu Khiêm gắp miếng thịt nạc đậm nước sốt cho anh, cười nói:

"Không cần xin lỗi. Người Chiêu Chiêu vừa ấm lại mềm mại, tôi rất thích."

Dương Chiêu câm nín, không buồn nói. Anh có lòng hối lỗi mà hắn lại cười đùa anh. Hai người ăn uống xong xuôi, Dương Chiêu đem một đống bài tập ra cho hắn làm, Vu Khiêm rất nghe lời nghiêm chỉnh luyện đề.

Dù sao thì ở đây với Vu Khiêm, cảm giác thật tốt. Có rất nhiều cảm xúc được bộc lộ trực tiếp thay vì giữ kín trong tim.

"Dương Tú liệu có bị mù không?"

Vu Khiêm biết chuyện Dương Tú bị tai nạn, hắn vừa làm bài vừa hỏi anh.

"Khả năng cao là sẽ bị mù."

Vu Khiêm nheo mắt, dứt khoát hỏi thẳng:

"Cậu không sợ em gái mình sẽ mù cả đời sao?"

"Không sợ."

Dương Chiêu đưa mắt nhìn ra ngoài trời, anh do dự:

"Tôi thật ra không yêu quý nó như cậu tưởng."

Anh không có nhân hậu như vậy đâu. Dương Tú giết anh, đẩy anh xuống vực sâu, cướp hết tất thảy của anh. Từng việc một, anh đều nhớ rõ. Làm sao có thể thật tâm lo cho nó nữa?

Vu Khiêm ôm anh vào lòng, tựa cằm lên vai anh, giọng nói ôn nhu như nước:

"Tôi nhìn ra được. Chiêu Chiêu không biết đâu. Mỗi lần Dương Tú xuất hiện, tâm trạng cậu sẽ thay đổi. Cộc cằn khó tính, như ông già tám mươi nghiêm khắc ấy."

Dương Chiêu thừa biết Vu Khiêm chỉ trêu trọc mình, anh vẫn không nhịn được có chút nổi giận:

"Tôi xấu tính lắm! Cậu buông tôi ra!"

Cánh tay ôm anh càng siết chặt lại.

"Chiêu Chiêu có thế nào tôi vẫn thích. Đừng tức giận."

"Không có giận." Dương Chiêu dựa người vào hắn, cảm xúc mệt mỏi trong lòng đều như sóng dữ tràn ra ngoài. Nước mắt trào ra mất kiểm soát.

"Tôi ghét Dương Tú. Mỗi ngày đều ước nó biến đi cho rồi. Cứ chọc cho tôi khó chịu."

"Nhưng ba mẹ tôi yêu quý nó, không để nó chịu khổ cực. Nó thế mà lại không biết điều, suốt ngày gây chuyện chờ tôi giải quyết."

"Vu Khiêm!"

"Cậu nói xem tôi nợ nó đúng không?"

Vu Khiêm lau nước mắt cho anh, luống cuống không biết làm thế nào. Hắn biết anh đã phải chịu nhiều ủy khuất chỉ là không ngờ lại nhiều đến thế, nhiều đến mức Chiêu Chiêu của hắn khóc rồi.

"Không. Chiêu Chiêu không nợ ai cả..."

Dương Chiêu khóc đến đáng thương, khuôn mặt đều đỏ lên, anh cắm mặt vào vai hắn, gào lên:

"Nó muốn cái gì tôi cũng nhường rồi. Bây giờ nó muốn cả đôi mắt của tôi..."

Mắt của Dương Tú thực sự cần hiến giác mạc. Nó ngay lúc tỉnh dậy không nhìn thấy ánh sáng, xung quanh đều là bóng tối đã hoảng sợ đến phát điên.

Bệnh viện có hàng trăm người đợi hiến giác mạc, nó phải đợi đến khi nào mới được? Dương Tú cầu xin ba mẹ cứu nó. Bọn họ cũng đành bất lực. Nó xin ba mẹ gọi điện cho anh, kết quả ba mẹ nghe nó nói cái gì đây, nó đang nói cái gì với anh nó đây...

Dương Chiêu giữ không nổi bình tĩnh nữa rồi, anh muốn Dương Tú cút khỏi nhà anh ngay lập tức. Nó chỉ biết đòi hỏi người khác chứ không biết bản thân mình cần phải trả ơn.

"Tiểu bạch, tôi phải làm sao đây."

Tiếng nức nở của anh càng lớn. Mọi uất ức chất chứa từ lâu cuối cùng cũng được giải thoát, tràn ra ngoài bằng nước mắt. Lòng Vu Khiêm nhói đau, hắn không thể làm gì giúp anh, cam chịu vỗ về cảm xúc của anh, nỗ lực an ủi:

"Chiêu Chiêu không cần làm gì cả."

Thấy anh lắc đầu kháng cự, lau nước mắt vào vai áo đã thấm ướt của mình, Vu Khiêm nhẹ nhàng xoa tấm lưng đang run lên của anh, khẽ thì thầm:

"Tôi giúp cậu tìm người hiến giác mạc cho em gái."

Dương Chiêu giọng nghẹn ngào:

"Không được! Tại sao ai cũng muốn giúp nó? Ngay cả cậu cũng theo nó rời bỏ tôi đúng không?"

Vu Khiêm bất đắc dĩ lau nước mắt cho anh, xoa nhẹ khóe mắt ướt đẫm, vội vàng giải thích:

"Chiêu Chiêu không giận, tôi là người của cậu mà, sao lại theo người khác được? Chiêu Chiêu không quan tâm đến cô ta nữa được không?"

Cơ thể Dương Chiêu lúc này mới thả lòng, hoàn toàn dính lấy hắn, để hắn xoa dịu mình. Nói anh ích kỷ cũng tốt, anh vốn sinh ra không phải là mỏ vàng để Dương Tú đào hết. Nó sợ mình bị mù, nó sợ nó không thấy được ánh sáng nữa. Vậy anh thì sao?

Tiền bạc, thời gian, tình cảm...

Anh đều đã nhường nhịn Dương Tú từ bé đến lớn.

Nếu không phải anh được sống lại. Nếu không phải anh vẫn còn lưu giữ kí ức của kiếp trước. Có lẽ anh vẫn sẽ ngu ngốc bị Dương Tú dắt mũi, sống vì nó cả đời.

Nỗi ấm ức lại khiến Dương Chiêu khóc càng lớn. Từ ngày sống lại đến giờ, đây là lần đầu tiên anh rơi nước mắt.

Vu Khiêm yên lặng để anh khóc một lúc lâu, vai hắn có tê mỏi cũng không động đậy, như tượng đồng vững chãi để anh dựa vào.

Có phải là rất mệt mỏi không? Hẳn là Chiêu Chiêu của hắn uất ức lắm đúng không? Chiêu Chiêu của hắn bị người ta làm cho khóc rồi. Ngay từ đầu hắn đã không vừa mắt Dương Tú, cảm thấy cô gái này giả tạo cực kì. Bây giờ chứng kiến cảnh người mình yêu bằng cả sinh mệnh bị cô ta làm cực khổ, hắn sao có thể chịu được?

Trong buổi tối ngày chủ nhật, Dương Chiêu cũng trút được hết bầu cảm xúc ra ngoài. Anh được Vu Khiêm bế về phòng ngủ, dỗ dành như trẻ nhỏ.

Dương Chiêu khóc đến khản cổ.

Rất lâu rồi, anh mới cảm nhận được hơi ấm từ người khác.

Rất lâu rồi, anh mới được nằm trong vòng tay của người khác, được cưng chiều vỗ về.

Anh yêu ba mẹ lắm, nên chẳng muốn chút bất an nho nhỏ này của mình bị nhìn thấu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play