1

Thịnh Trạch cuối cùng vẫn yêu người khác.

Một nữ minh tinh tên là Khương Du.

Cô ấy không phải là một mỹ nhân tuyệt sắc, nhưng khí chất dịu dàng tao nhã, khi cười rộ lên đôi mắt cong cong, thậm chí cả nốt ruồi lệ ở khóe mắt cũng giống hệt tôi.

Con đường mà tôi bị ô tô đ.âm cũng là khởi đầu của định mệnh giữa cô ấy và Thịnh Trạch, cùng một đoạn đường, cùng một thời điểm, thậm chí cả thời tiết cũng giống nhau.

Hôm đó là một ngày mưa bão, cô ấy mặc chiếc váy dài màu trắng và chạy ra khỏi cửa hàng tiện lợi. Thịnh Trạch vội vàng đạp phanh, cô ấy đã ngã xuống chỉ khoảng nửa mét trước đầu ô tô.

Tiếng mưa rơi lớn dần, Thịnh Trạch mở ô xuống xe, sau đó đi tới trước mặt cô ấy hỏi thăm tình hình. Nhưng khi nhìn khuôn mặt ngẩng lên của cô ấy, thanh âm lại nghẹn trong cổ họng.

Mãi đến khi cô ấy nhắc lại 2 lần "Thưa ngài, tôi không sao, chỉ là bị trật chân" thì anh mới kịp hoàn hồn.

Một giây kế tiếp, Thịnh Trạch cầm ô nhét vào trong tay cô ấy, sau đó khom lưng ôm cô ấy vào hàng ghế sau xe. Anh tùy tiện cầm chiếc khăn màu xanh thêu hoa hướng dương đưa cho cô, giọng nói kiên quyết:

"Tôi đưa cô đi bệnh viện."

Xe chạy nhanh trong màn mưa, linh hồn tôi bay bay và ngồi xuống ghế phụ, cùng theo họ đến bệnh viện. Khi y tá hỏi tên, cô ấy chỉ nhẹ nhàng nói:

"Khương Du."

Nghe vậy, tôi nghiêng đầu nhìn Thịnh Trạch đang cau mày nhìn cô ấy, bất giác nghĩ đến cái đêm tôi bị ô tô đ.âm phải.

Thời gian trôi qua đã lâu, rất nhiều chi tiết cũng đã mơ hồ. Tôi chỉ nhớ rõ đêm hôm đó là tôi đẩy anh ra, sau đó thì bị một chiếc ô tô mất lái đ.âm phải, hất văng tôi cả chục mét. Nước mưa rơi lạnh buốt trên mặt, nước mắt của anh cũng rất nóng.

Bác sĩ nói tôi rơi vào trạng thái hôn mê sâu, cơ hội tỉnh lại là không đến một phần trăm.

Khi đó, chỉ còn một tháng nữa là đến ngày cưới của chúng tôi.

Mọi người đều nghĩ rằng tôi sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa. Ngay cả Thịnh Trạch, ban đầu anh không muốn chấp nhận kết quả này, anh mời các chuyên gia từ khắp nơi trên đất nước về chữa trị cho tôi. Nhưng mọi thứ hoàn toàn vô ích, Thịnh Trạch cũng dần dần phải đối mặt với sự thật rồi.

Anh ấy từ đau đớn khổ sở đến sống buông thả bản thân, rồi cuối cùng trở lại bình thường. Mỗi ngày sau khi tan làm thì đều kiên trì đến bệnh viện thăm tôi. Rồi 3 năm sau, vào một ngày mưa tầm tã, anh gặp được Khương Du.

Khương Du.

Khi nghe cái tên thì tôi hơi mờ mịt. Nhưng nghĩ đến khuôn mặt của cô ấy giống mình đến tám phần, cuối cùng tôi cũng biết nữ chính đã xuất hiện.

Và tôi cũng sẽ tỉnh lại.

Nói ra thì rất buồn cười, mãi cho đến thời điểm bị xe đ.âm vào năm 23 tuổi, tôi mới biết mình chỉ là vai nữ phụ trong tiểu thuyết. Tôi là người đi cùng nam chính từ hai bàn tay trắng cho đến khi công thành danh toại.

Nhưng một tháng trước hôn lễ diễn ra, tôi vì cứu nam chính mà bị xe đụng, trở thành bạch nguyệt quang sống đời thực vật.

Anh sẽ gặp nữ chính, sẽ xem cô ấy như thế thân của tôi, rồi cô ấy phát hiện ra sự thật, và cuối cùng là truy thê hỏa táng tràng.

Tôi bị hôn mê là để nam nữ chính gặp nhau, tôi tỉnh lại cũng là để xúc tác cho tình cảm của nam nữ chính.

Chỉ có đến khi nam nữ chính cử hành lễ cưới, tôi mới có thể tỉnh lại, sau đó trở thành ánh trăng sáng đầy tâm cơ để ngăn cản hôn lễ của bọn họ.

Đối với tôi thì đây gần như là ngõ cụt, nếu Thịnh Trạch không cưới cô ấy, tôi sẽ không bao giờ tỉnh lại. Còn nếu Thịnh Trạch cưới cô ấy, tôi sẽ mãi mãi mất anh.

Tôi đã nghĩ, có lẽ bị bỏ rơi, bị lãng quên, bị ghét bỏ, đây mới chính là số mệnh của 3 chữ “bạch nguyệt quang”.

2

Đại khái là nam nữ chính có lực hấp dẫn với nhau, Thịnh Trạch đã nhanh chóng động lòng.

Khi bộ phim đầu tiên mà Khương Du làm diễn viên chính được công chiếu, anh từ chối mọi buổi xã giao và công việc. Sau đó anh đến rạp chiếu phim một mình, ngồi trong góc, nhìn màn ảnh rộng với ánh mắt trìu mến và dịu dàng.

Phim này là do anh đầu tư, kể về các bác sĩ cứu người bị nạn ở những vùng bị thiên tai.

Tôi lơ lửng trong rạp chiếu phim chật ních người, ánh mắt chú ý vào vị bác sĩ trên màn ảnh do Khương Du thủ vai. Nhất thời tôi có chút buồn đau, chuyện cũ nhanh chóng hiện lên trong đầu.

Trước khi xảy ra tai nạn, tôi cũng là một bác sĩ.

Năm đó, tôi cùng đội ngũ y tế hỗ trợ thành phố sau trận động đất. Nhưng bỗng nhiên xuất hiện dư chấn, tôi vì bảo vệ bệnh nhân mà bị một thanh thép làm bị thương cánh tay.

Cũng không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là hơi đau, nhưng so với những người bị trọng thương thì vết thương này cũng không đáng kể.

Kết quả vừa rạng sáng ngày thứ hai, Thịnh Trạch đã xuất hiện.

Tia nắng đầu tiên chiếu vào đống đổ nát sau thảm họa, tôi từ trong lều đi ra, nhìn thấy anh chạy đến với khuôn mặt phong trần mệt mỏi thì còn tưởng bản thân bị hoa mắt.

Tôi còn chưa nói hết lời đã bị anh ôm vào lòng, cánh tay bị thương bị anh đè xuống, tôi cố chịu đ.au không phát ra tiếng, nhưng lại nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh vang lên bên tai:

"Giang Mạn, chúng ta trở về đi."

Sau đó tôi mới biết là điện thoại của mình bị mất, Thịnh Trạch xem tin tức về động đất nên biết được có nhân viên y tế bị thương, nhưng anh không thể liên lạc được với tôi.

Tôi không chịu rời đi cùng anh ấy, dù sao tôi cũng không thể vì lo lắng của anh mà từ bỏ chức trách của một bác sĩ. Chúng tôi tranh cãi nửa ngày, cuối cùng là anh nhượng bộ, lựa chọn ở lại chỗ tôi để làm tình nguyện viên nửa tháng.

Quãng thời gian đó là lúc hành trình khởi nghiệp của anh đang ở giai đoạn quan trọng nhất. Tôi khuyên anh quay về, đừng lo lắng cho tôi, cũng đừng phí công sức anh đã bỏ ra cho sự nghiệp.

Anh đội một chiếc mũ bảo hộ màu vàng và mỉm cười với tôi:

"Giang Mạn, em mãi mãi là lựa chọn duy nhất của anh."

Thực ra hai chữ “mãi mãi” này chỉ là vài năm, cho đến trước khi Khương Du xuất hiện.

Trước khi gặp Thịnh Trạch, Khương Du chỉ là một nghệ sĩ tuyến 18 không có danh tiếng gì. Nhưng chỉ mất hơn một năm, Thịnh Trạch đốt tiền và tài nguyên để địa vị của cô ấy tăng lên nhanh chóng.

Đương nhiên, cũng không thể phủ nhận nỗ lực và thiên phú của cô ấy, cùng với khả năng nắm chặt mọi cơ hội của mình.

Thế nên cô ấy có thể hoàn thành xuất sắc bộ phim điện ảnh đầu tay. Sau khi hạ màn, trên màn ảnh chỉ còn lại bóng lưng của vị bác sĩ mà cô ấy thủ vai.

Khán giả ra về trong nước mắt, chỉ còn lại Thịnh Trạch ở chỗ ngồi. Dù bây giờ 2 người họ còn chưa ở bên nhau, nhưng anh vẫn có thể nhìn xuyên qua linh hồn tôi, ánh mắt rơi vào bóng lưng trên màn ảnh, chuyên chú mà thâm tình.

Vào năm thứ 2 khi tôi hôn mê, Thịnh Trạch đã t.ự t.ử, nhưng được bạn của anh tìm thấy và đưa đến bệnh viện kịp thời nên vẫn sống được.

Lúc đó, bạn của anh nhìn thấy gương mặt anh không có chút huyết sắc nào thì lập tức nổi giận. Thấy Thịnh Trạch vẫn dửng dưng, người bạn kia thở dài một tiếng, bất đắc dĩ hỏi:

"Thịnh Trạch, yêu như vậy sao?"

Không biết là do được bạn bè thuyết phục, hay là do anh tự mình nghĩ thông, tóm lại là anh không bao giờ làm ra chuyện ng.u xuẩn như vậy nữa.

Mà bây giờ ở trong rạp chiếu phim, tôi nhìn khuôn mặt tuấn tú quen thuộc, cùng với ánh mắt kiên định chưa từng dời đi. Tôi cũng muốn hỏi một chút:

"Thịnh Trạch, yêu như vậy sao?"

3

Thịnh Trạch yêu Khương Du cũng không phải là không có lý do. Dù sao cô ấy cũng có tất cả những phẩm chất tốt đẹp của nữ chính trong tiểu thuyết bình thường.

Vừa xinh đẹp, vừa cứng cỏi, tính cách ấm áp như ánh nắng, thông minh cơ trí, lại có vận khí không tồi.

Sau ba năm gia nhập làng giải trí, tác phẩm giúp cho Khương Du trở thành nữ minh tinh hàng đầu là một bộ cổ trang tiên hiệp.

Nhờ có sự chiếu cố âm thầm của Thịnh Trạch, mặc dù danh tiếng của cô ấy kém xa các tiểu hoa cùng thời nhưng vẫn nhận được đại IP về tay. Từ phim hiện đại đến cổ trang huyền huyễn, đề tài nào hot cô ấy cũng có thể tham gia.

Ngay cả quyền lựa chọn nam chính cũng là Thịnh Trạch gián tiếp đưa cho cô. Hai người họ đang trong giai đoạn mập mờ, việc làm này của Thịnh Trạch không khác nào đang lấy lòng cô ấy.

Cuối cùng, Khương Du chọn được một bộ cổ trang tiên hiệp, đề cử một nam diễn viên đã gia nhập làng giải trí nhiều năm nhưng vẫn chưa nổi tiếng.

Thịnh Trạch đã cho người điều tra về anh ta, nam diễn viên này không có gì đặc biệt, cũng không có bất kỳ quan hệ nào khác với Khương Du.

Nhưng việc này lại làm tôi nhớ đến một chuyện khác. Mùa xuân năm ấy, tôi được một người thầy dẫn theo đến bàn mổ. Bệnh nhân bị tiêm th.uốc ph.iện, gãy 7 chiếc xương sườn, suýt mất thính lực, khắp người toàn là vết thương. Lúc anh đang mê man thì bất chợt tỉnh lại:

"Tiểu Ngư Nhi.”

Lúc tôi nhìn thấy nam diễn viên đó thì chợt nhớ tới bệnh nhân kia. Đương nhiên, hai người họ không phải là một người.

Sau khi bộ phim được phát sóng, độ nổi tiếng không ngừng tăng lên, cuối cùng đã bạo, kéo theo nam diễn viên kia trở thành minh tinh hàng đầu.

Kỹ năng diễn xuất của Khương Du lại càng được chú ý nhiều hơn, được fan couple nhắc đến nhiều nhất là:

"Tình yêu trong mắt cô ấy không giống như đang diễn."

Trong buổi mừng công sau khi bộ phim kết thúc, Thịnh Trạch đã ở cùng cô ấy.

Tôi cũng không “tự ngược đãi” bản thân đến mức chủ động đi xem cảnh Thịnh Trạch tỏ tình. Khi anh bảo trợ lý chuẩn bị hoa hồng đỏ và bỏ ra 30 triệu để lấy được chiếc vòng cổ kim cương màu hồng, tôi không tiếp tục đi theo anh.

Cảm giác trước ngực cũng không đau, chỉ là hơi trống rỗng.

Trời chiều đã ngả về Tây, linh hồn tôi bay bổng theo chiều gió. Cho đến khi dừng lại thì mới phát hiện mình đang ở một khu vui chơi, chính là nơi Thịnh Trạch tỏ tình với tôi.

Ai đó đã thổi rất nhiều bong bóng đủ màu sắc xung quanh, dưới ánh hoàng hôn lại càng tỏa sáng rực rỡ. Trên mỗi bong bóng như cất giấu từng hình ảnh của chúng tôi.

Anh buộc một quả bóng bay vào cổ tay tôi.

Cùng nhau ngồi trên ngựa gỗ xoay tròn.

Anh đã tặng tôi những bông hồng do chính tay anh chăm sóc.

Anh ở trong phòng thí nghiệm, thất bại vô số lần mới làm ra một chiếc nhẫn đeo vào ngón tay tôi.

Rồi lại bất chợt hôn lên môi tôi, khiến tôi không kịp đề phòng.

… Chỉ tiếc là bong bóng xung quanh đều sẽ vỡ ra từng cái một.

Lời tỏ tình cũng rất bình thường, nhưng anh ấy nhìn thẳng vào mắt tôi rồi nghiêm túc nói:

"Giang Mạn, anh thích em, em có nguyện ý ở bên cạnh anh không?"

Tôi suy nghĩ một chút rồi cười hỏi anh:

"Nếu em không muốn thì thế nào?"

"Không sao cả, anh vẫn sẽ tiếp tục thích em."

Làm sao tôi có thể không động lòng?

Quen nhau không lâu, anh dẫn tôi đến tiệc sinh nhật của bạn cùng phòng. Vì anh quan tâm tôi quá mức, mọi sự chú ý của anh đều tập trung vào tôi, khiến cho mấy người bạn đều cười bảo anh là kẻ yêu đương não tàn.

Lúc đó tôi lúng túng cầm ly nước uống, ánh mắt nhìn anh… ý bảo anh đừng nhìn tôi nữa.

Bạn cùng phòng khịt mũi nhẹ một cái, liếc nhìn người vừa nói Thịnh Trạch yêu đương não tàn:

"Thịnh Trạch không phải não tàn vì yêu đương."

"Rõ ràng là não tàn vì Giang Mạn."

Tôi lại càng lúng túng hơn.

Sau đó, khi tôi say rượu, tôi nhắc đến những gì anh ấy nói khi tỏ tình, cuối cùng hỏi một câu.

"Nếu như em vẫn không muốn thì sao?"

"Thì anh vẫn sẽ thích em."

Dòng suy nghĩ của tôi quay trở về, tôi nhìn lên tấm áp phích khổng lồ của Khương Du, đối diện là tấm áp phích tập đoàn "Khoa học kỹ thuật Thịnh Thế", một cảm giác vô lực lan ra khắp toàn thân.

Đến cuối cùng, hóa ra anh vẫn yêu người khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play