“Đó là lần đầu tiên ta gặp Lâm cô nương.”
Đặt tên cho đứa nhỏ xong, cuối cùng Giang Vô Nhai cũng không
đành lòng mà xoay người rời đi, hắn nhận thư mời của phu thê Doãn tiểu thư
nhưng từ chối tới phủ, chỉ muốn ngồi yên tĩnh trong một trà lâu bên cạnh.
Đã rất lâu rồi hắn không có tin tức của A Nhiên, hắn rất
muốn nghe những chuyện nàng đã trải qua ở nơi này, dù chỉ là một đoạn ngắn mà
người khác kể.
Giữa đường đột nhiên có công sai trong phủ tới, Vương Thị
lệnh xin cáo từ trước, Doãn tiểu thư cười cười: “Lúc ấy Lâm cô nương cười với
ta, còn kéo ghế ngồi cho ta... Nói đến cũng ngại quá, khi đó ta thấy Lâm cô
nương bước ra từ phòng của Nguyên thiếu hiệp, thấy Lâm cô nương còn khoác áo
lông của Nguyên thiếu hiệp nên trong lòng còn thấy buồn nữa.”
Giang Vô Nhai dịu dàng đung đưa đứa nhỏ, hành động quen
thuộc liên tục lặp lại trong thời gian ngắn khiến Tiểu Thiền Quyên khẽ ngáp, bé
bĩu môi, mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Hắn bật cười, đầu ngón tay chạm nhẹ lên trán nó, rót cho bé
một chút linh khí dưỡng sinh hộ thể, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Doãn
tiểu thư: “Nguyên thiếu hiệp? Chính là tên nhóc đã từng độc chiếm võ lâm, xông
vào cung cấm mà người kể chuyện nhắc tới à?”
“Đúng vậy, Nguyên thiếu hiệp là thiếu niên anh hiệp, là
truyền kỳ ở chỗ bọn ta.”
Doãn tiểu thư không nhịn được cười, nàng ấy đã từng cho rằng
cả đời không buông bỏ được nam nhân đó, vậy mà bây giờ lại có thể nhắc tới một
cách bình thản thế này: “Nguyên thiếu hiệp là một người tốt, hắn đã từng cần
vương cứu giá, đã từng tiêu diệt ma đạt vì võ lâm, đã từng trợ giúp Quân vương
trấn biên chống lại hung nô… Hắn cũng đã từng cứu ta, cứu rất nhiều người lúc
hổ thú núi tuyết ở Sương Thành xuống núi. Hắn là hiệp khách có trách nhiệm
nhất, có tình có nghĩa nhất mà ta từng thấy.”
Giang Vô Nhai im lặng lắng nghe, cười gật đầu: “Vậy đúng là
một tên nhóc tốt, có lẽ A Nhiên nhà chúng ta cũng được hắn cứu. Nếu ta có cơ
hội gặp hắn, nhất định sẽ cảm tạ hắn.”
“Ngài sẽ thích hắn thôi.”
Doãn tiểu thư nhớ lại cảnh tượng khi đó: “Đến nay ta vẫn nhớ
ngày đó trên núi tuyết, lúc ta tỉnh lại, nhìn thấy họ đứng cạnh nhau, họ có thể
sóng vai tác chiến, họ có thể thấu hiểu lẫn nhau… Ta còn không biết tại sao
mình lại khiến Nguyên thiếu hiệp tức giận, ta rất sợ, ta chỉ biết đứng đó khóc.
Nhưng Lâm cô nương thì khác, nàng vừa dũng cảm vừa ung dung, nàng dỗ Nguyên
thiếu hiệp như dỗ trẻ con. Nguyên thiếu hiệp ôm lấy nàng, nàng hơi sửng sốt,
sau đó không nói gì c ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.