“Tổ sư! Có người vượt qua tầng tám thật à?”

“Lên tầng chín rồi kia! Nghe nói ngay cả chủ nhân đã đúc tháp cũng không vượt qua tầng chín đâu.”

“Nguyên Cảnh Thước này là ai thế? Sao ta chưa từng nghe về hắn?”

“Chưa từng nghe đến thì đã sao, từ hôm nay hắn chắc chắn sẽ nổi danh, suốt mấy trăm năm qua, trong số những người xông lên tầng bảy Tôi Tâm tháp, có ai không có tu vi ít nhất là Nguyên Anh trung kỳ đâu? Hắn đã vượt qua tầng tám, chỉ cần không chết yểu thì kiểu gì cũng đạt tới Nguyên Anh hậu kỳ thôi.”

“Nguyên Anh hậu kỳ... Suốt mấy trăm năm cũng chỉ được vài người như thế thôi.”

“Chứ còn gì nữa, đúng là nổi tiếng chỉ trong một ngày, hâm mộ cũng không có được...”

Nguyên Cảnh Thước hờ hững bước tới cửa lớn, trước khi ra ngoài, hắn ta ngẩng đầu nhìn, trông thấy tên mình đang tỏa ánh sáng vàng rực rỡ ở tầng thứ tám rất gần với đỉnh Tôi Tâm tháp.

Cạnh tên hắn ta còn một cái tên khác: U Minh.

Nguyên Cảnh Thước rời mắt, tiếp tục bước ra ngoài, trước hắc tháp đông nghịt người, hắn ta vừa đi ra, vô số ánh mắt đã đổ dồn về phía hắn ta.

Sau khoảng lặng trong chốc lát, đám đông bùng nổ như sấm rền.

“Hắn kìa!”

“Là thanh niên hồi nãy!”

“Bảo sao hắn lại không sợ Nhạc công tử của Hạ Hầu gia, hắn đã vượt qua tầng tám rồi, mấy trăm năm qua chỉ có một người duy nhất xông tới tầng tám thôi, chỉ mình hắn có khả năng xông tới tầng chín để mở khóa bí mật trong Tôi Tâm tháp, nếu Hạ Hầu gia định động vào hắn, Mộ Dung gia và Vân gia sẽ không để yên đâu.”

Nguyên Cảnh Thước bước tới, đối diện với hai nhóm người, hắn ta nhận ra người dẫn đầu của một nhóm là trưởng lão Vân gia, còn người dẫn đầu bên kia là một tu sĩ trung niên mặt trắng không râu, trông rất kiêu căng, họ đều có tu vi Nguyên Anh sơ kỳ.

“Xin Nguyên tiểu hữu ngừng bước.”

Tiếng cười sang sảng của trưởng lão Vân gia vang lên trước: “Thiếu chủ nghe nói Nguyên tiểu hữu đã vượt qua tầng tám Tôi Tâm tháp, rất vui mừng, nhưng nhất thời không thể phân thân tới đây nên đã bảo lão phu đi thay, tới chúc mừng tiểu hữu.”

Nguyên Cảnh Thước cũng mỉm cười, chắp tay: “Trưởng lão khách sáo quá, nhờ trưởng lão gửi lời thăm hỏi của ta đến Vân huynh, hôm nào huynh ấy rảnh, ta sẽ tìm huynh ấy uống rượu.”

Vân trưởng lão thấy hắn ta cũng thân thiết với mình thì rất mừng, liên tục đáp được.

Tu sĩ mặt trắng bên kia thấy Nguyên Cảnh Thước có vẻ rất thân quen với Vân gia, hình như còn xưng huynh gọi đệ với Thiếu chủ Vân gia, nét mặt lập tức thay đổi, ông ta cũng vội nói: “Đúng là chuyện đáng mừng, chủ Mộ Dung gia bọn ta cũng rất vui khi biết tin, cũng cử ta tới chúc mừng tiểu hữu.”

Đám đông nhất thời xôn xao, tuy họ biết các gia tộc đều coi trọng Tôi Tâm tháp, nhưng chuyện họ cử cả trưởng lão Nguyên Anh tới chỉ vì một tên nhóc Kim Đan vẫn khiến người ta kinh ngạc.

Nếu Nguyên Cảnh Thước đã thân với Vân gia thì đương nhiên sẽ không dính dáng gì tới Mộ Dung gia nữa, hắn ta cũng chắp tay, nói bằng giọng xa cách: “Cảm ơn trưởng lão, cảm ơn Mộ Dung gia chủ.”

Sự tương phản này... Mặt trưởng lão của Mộ Dung gia nhăn nhúm lại, cảm thấy tên nhãi này không biết điều, nhưng khi nghĩ tới mục đích đến đây, không thể để Vân gia chiếm hết ưu thế, ông ta đành nén giận, nói tiếp: “Mộ Dung gia luôn coi trọng người tài, gia chủ bọn ta đã nghe nói về chuyện của tiểu hữu, vô cùng ái mộ tài năng của tiểu hữu nên muốn mời tiểu hữu tới phủ làm khách, tiểu hữu đi cùng ta nào.”

Nguyên Cảnh Thước thẳng thừng từ chối: “Tiểu bối chỉ là tán tu vô danh, không dám trèo cao với Mộ Dung gia, cảm ơn ý tốt của Mộ Dung gia chủ.”

Mộ Dung trưởng lão lập tức sầm mặt, lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn ta, dần cao giọng: “Gia chủ của bọn ta coi trọng tiểu hữu, tiểu hữu lại từ chối nhiều lần, tức là coi thường Mộ Dung gia ta hả?”

Nguyên Cảnh Thước chưa nói gì thì trưởng lão Vân gia đã cười khẩy: “Ông dọa ai thế, mời người ta mà còn uy hiếp, Nguyên tiểu hữu là đứa bé thật thà, không muốn bám vào vọng tộc như Mộ Dung gia các ông, ông còn định rút đao ép người ta đến à?”

Suy nghĩ của Mộ Dung trưởng lão bị vạch trần, lập tức biến sắc: “Ông...”

“Nguyên tiểu hữu à, Vân gia bọn ta cũng yêu mến người tài, nhưng bọn ta không giống họ, bọn ta tôn trọng suy nghĩ của tiểu hữu.”

Trưởng lão Vân gia làm như không nhìn thấy gương mặt tái trưởng lão Mộ Dung gia, cười ha hả: “Không nói nhiều về những chuyện khác nữa, năm đó lão tổ Vân gia đã đặt ra quy tắc, chỉ cần có tu sĩ xông tới tầng bảy, Vân gia ta sẽ tặng người đó một lễ vật trọng thể, tiểu hữu đã lên đến tầng tám, càng không thể thiếu lễ vật này! Tiểu hữu cứ nói, Vân gia ta sẽ dốc lòng đáp ứng.”

Câu này nghe rất hùng hồn, trưởng lão Mộ Dung gia thầm căm tức, khịt mũi: “Vân gia các ngươi tặng được, Mộ Dung gia bọn ta cũng tặng được chứ sao!”

“Nhạc thiếu gia.”

Thị vệ trưởng Hạ Hầu gia ở cách đó không xa thấy Mộ Dung gia và Vân gia đều đã qua đó thì lập tức sốt ruột, vừa quay sang đã thấy Hạ Hầu Nhạc vẫn đang trừng mắt nhìn Nguyên Cảnh Thước với vẻ không dám tin: “Lại là hắn, hắn dựa vào đâu chứ?”

Đồ ngu không não! Thị vệ trưởng bực bội đến cực điểm, nhưng vẫn phải nén giận, nhỏ giọng khuyên: “Tôi Tâm tháp liên quan đến nhiều việc trọng đại, Hạ Hầu gia ta không thể tụt lại phía sau, ngài cũng nên qua đó thay mặt Hạ Hầu gia ta để mời chào hắn, để cho thấy thái độ của chúng ta ạ.”

Hạ Hầu Nhạc giận tím mặt: “Hắn là cái thá gì mà xứng để gia mời chào chứ, chỉ là con chó săn ăn may của Vân gia thôi.”

Nhà ngươi ăn may kiểu quái gì để lên được tầng tám hả!

Thị vệ trưởng kiên nhẫn dỗ dành: “Cho dù là chó săn thì cũng không thể để Vân gia cướp mất hắn, nếu hắn vượt qua tầng chín, nhìn trộm được thiên cơ gì đó rồi nói cho Vân gia, giúp Vân gia nhận ra điều khác thường thì sẽ hỏng kế hoạch lớn của gia tộc.”

Thị vệ trưởng không nói kỹ, nhưng Hạ Hầu Nhạc lại sực nhớ hồi trước hắn ta đã thoáng thấy lão tổ, cha và Mộ Dung gia đang bí mật bày mưu cho chuyện gì đó trong thư phòng, hắn ta tức giận nói: “Gia tộc có kế hoạch lớn gì? Tại sao không có ai nói cho ta biết chứ?”

Thị vệ trưởng rất muốn tát chết hắn ta.

Ngươi còn không biết tại sao không nói cho ngươi à? Ngươi ngu xuẩn thế, vừa nói với ngươi xong, có khi ngươi sẽ ngoác mồm khoe với cả thế giới ngay.

Thị vệ trưởng nói ít nhưng ý nhiều: “Đây là sự sắp xếp của gia chủ ạ.”

“Ngươi...” Hạ Hầu Nhạc bất mãn, nhưng cũng không dám về hỏi cha, thấy nét mặt thị vệ trưởng nghiêm nghị, rõ ràng là không làm theo ý mình được, nhưng hắn ta vẫn không cam lòng cúi đầu trước một tán tu, bèn xua tay: “Ngươi muốn mời chào thì tự đi đi, còn lâu ta mới cúi đầu trước loại dân đen này.”

Thị vệ trưởng bất đắc dĩ, Mộ Dung gia và Vân gia bên kia đã mời cả cường giả Nguyên Anh ra mặt, Hạ Hầu Nhạc không đi, Kim Đan như gã qua đó cũng lép vế, thế là gã quyết định chờ người của hai gia tộc kia rời đi rồi đến sau.

Nguyên Cảnh Thước nói: “Cảm ơn Mộ Dung trưởng lão, nhưng trước đó ta đã nhờ Vân huynh tìm bảo vật cho, ta cũng không muốn quấy rầy hai gia chủ vì cùng một chuyện, đành phụ ý tốt của Mộ Dung gia vậy.”

Mộ Dung trưởng lão không ngờ hắn ta lại công khai nghiêng về phía Vân gia như thế, còn không buồn xã giao lấy lệ luôn, sắc mặt ông ta thay đổi, ánh mắt nhìn hắn ta cũng trở nên lạnh lẽo: “Tiểu hữu đã nghĩ kỹ chưa.”

Nguyên Cảnh Thước chắp tay, nét mặt hết sức kiên quyết, Mộ Dung trưởng lão tức giận bước đến, trưởng lão Vân gia lập tức chắn trước hắn ta: “Ông định làm gì?”

Lửa giận của Mộ Dung trưởng lão bị chặn lại, ông ta tức giận bật cười, chỉ vào trưởng lão Vân gia rồi chỉ vào Nguyên Cảnh Thước: “Giỏi, giỏi lắm, các ngươi, còn cả tên nhãi kia, các ngươi chờ đấy! Các ngươi sẽ phải hối hận!” Nói xong, ông ta giận đùng đùng xoay người phất áo rời đi.

Trưởng lão Vân gia nhìn theo bóng lưng rời đi của người Mộ Dung gia rồi quay sang nhìn Nguyên Cảnh Thước, nét mặt dần trở nên ôn hòa: “Không ngờ tiểu hữu lại dứt khoát như thế.” Nếu là người khác, cho dù hướng về phía Vân gia thì cũng sẽ nể mặt Mộ Dung gia mà không quá tuyệt tình, chừa đường lui cho mình, đó cũng là lẽ thường tình của con người thôi.

“Vân huynh coi ta như huynh đệ, tuy thực lực ta còn yếu, nhưng nếu là chuyện ta làm được thì chắc chắn sẽ đáp lại huynh ấy như huynh đệ.”

Nguyên Cảnh Thước nói thêm: “Toàn tâm toàn ý với nhau, thế là đủ rồi.”

“Thiếu chủ không nhìn nhầm tiểu hữu.” Trưởng lão Vân gia xúc động, cảm thấy rất được an ủi: “Tiểu hữu trọng tình trọng nghĩa, chắc chắn Vân gia ta sẽ không khiến tiểu hữu thất vọng đâu, tiểu hữu đừng quan tâm đến mấy câu đe dọa của cái tên Mộ Dung kia, sau này chỉ cần tiểu hữu ở thành Kim Đô, Vân gia sẽ che chở an nguy của tiểu hữu! Nếu tiểu hữu cần gì thì cũng đừng ngại hỏi.”

“Cảm ơn trưởng lão, đúng là ta có chuyện muốn nhờ.”

Nguyên Cảnh Thước nói: “Ngài có thể tìm giúp ta một vài bảo vật chữa trị vết thương do sấm sét và một viên linh tủy tinh không.”

Những thứ đó vô cùng quý giá, nếu hắn ta tự tìm thì không biết đến bao giờ. Trước đó hắn ta không hỏi Vân Trường Thanh không phải vì Vân Trường Thanh không lấy ra được, mà là nếu Vân Trường Thanh tự lấy những thứ này cho người ngoài như hắn ta, cho dù có thân phận Thiếu chủ thì cũng sẽ bị can ngăn, Nguyên Cảnh Thước không muốn làm Vân Trường Thanh khó xử.

Nhưng giờ thì khác, hắn ta đã chứng minh mình có đủ giá trị, Vân gia cần hắn ta, hắn ta có thể đàng hoàng đưa ra một số yêu cầu với Vân gia, giao dịch bình đẳng.

Quả nhiên, tuy trưởng lão Vân gia hơi kinh ngạc nhưng vẫn thoải mái gật đầu.

“Nguyên tiểu hữu đúng là…” Trưởng lão Vân gia nhìn hắn ta với vẻ hơi xúc động, chợt hỏi: “Nguyên tiểu hữu có định gia nhập vào gia tộc nào không? Tiểu hữu là nghĩa đệ của Thiếu chủ bọn ta, nếu tiểu hữu đồng ý, chắc chắn Vân gia bọn ta sẽ đối xử với tiểu hữu như con cháu dòng chính.”

Gia tộc coi trọng truyền thừa và huyết mạch nhất, coi người ngoài như con cháu dòng chính đã là lời hứa vô cùng nặng nề rồi.

Nguyên Cảnh Thước từ chối khéo: “Cảm ơn ý tốt của trưởng lão, ta vẫn thích cuộc sống tự do của tán tu hơn.”

“Tiểu hữu có chí riêng, ta đường đột rồi.”

Trưởng lão Vân gia cười nói: “Nguyên tiểu hữu yên tâm, mấy hôm nữa ta sẽ đưa những thứ đó cho tiểu hữu, chắc chắn không khiến tiểu hữu thất vọng.”

Nguyên Cảnh Thước nói cảm ơn rồi đi về phía đám người Vinh Hàn: “Vinh tiền bối.”

Đám người Vinh Hàn nhìn hắn ta, nét mặt rất phức tạp.

Đồng bạn Giáp: “Ca, mặt ta đau quá.”

Vinh Hàn không đáp lời, dù sao chính hắn ta cũng bị vả cho đau điếng mà.

“Vinh tiền bối, chư vị tiền bối, Cảnh Thước đến được bước này rồi.”

Nguyên Cảnh Thước chắp tay, ngẩng đầu, để lộ gương mặt tuấn tú sáng sủa: “Có thể mời chư vị uống rượu được chưa?”

Đám người cứng họng, không trả lời được.

Vinh Hàn im lặng hai giây rồi vuốt mặt, vỗ mạnh vai hắn ta: “Mẹ nó, ngươi giỏi lắm!”

Nguyên Cảnh Thước vững như bàn thạch, vẫn nói với vẻ thản nhiên nhưng ngông cuồng: “Quá khen.”

Đám người tức giận đến mức nghiến răng, nhưng sau khi nhìn nhau, họ bỗng vô cớ phá lên cười.

“Cười cái con khỉ khô!”

Vinh Hàn cười mắng, thoải mái khoác vai Nguyên Cảnh Thước, trắng trợn nói: “Tên nhóc ngươi được đấy, giấu nghề kỹ thật, khiến tâm hồn già nua của bọn ta bị tổn thương, hôm nay phải cho ngươi biết tay thì mới ngừng!”

Nguyên Cảnh Thước nhướng mày: “Ta sẽ theo tới cùng.”

Mấy người vừa cười nói vừa dắt thú cưỡi của mình ra, Nguyên Cảnh Thước dắt Tật Phong Mã ra, xoay người lên ngựa, thị vệ trưởng Hạ Hầu gia vội tới gần, cười ngượng ngùng: “Nguyên tiểu hữu, trước đó chúng ta có một số hiểu lầm, Nhạc thiếu gia của bọn ta không giỏi ăn nói, nhưng thật ra ngài ấy cũng rất muốn kết giao với Nguyên tiểu hữu…”

“Đúng là nói nhảm đến mức không thèm quan tâm tới suy luận căn bản luôn.”

Vinh Hàn cưỡi con thú đang gầm gừ ra, cười khẩy: “Làm gì có thứ chó má nào lại ăn vạ người mà mình ‘kết giao’ chứ, người ‘kết giao’ đã đồng ý chưa?”

Hắn ta chỉ vào Hạ Hầu Nhạc đang vênh mặt bên kia: “Khỏi phải nói nữa, ngươi gọi thiếu gia của ngươi tới xin lỗi người ta đi đã, giải thích chuyện phóng xe đuổi người khác trên đường đi.”

“Vinh ca, chuyện này đúng là do huynh nghĩ nhiều rồi.” Đồng bạn Giáp nói bằng giọng móc mỉa: “Trừ lúc đánh người, Nhạc Đại thiếu gia của chúng ta sẽ không bao giờ cúi cái đầu cao quý xuống đâu, làm gì có chuyện người ta xin lỗi dân đen như chúng ta chứ? Chẳng phải như thế sẽ khiến Nhạc thiếu gia ngu đi…  á nhầm.” Hắn ta vỗ miệng: “Không ngu, không ngu, xem cái miệng ta này, cứ thích nói thẳng thôi, nhỡ người ta hiểu lầm ta bất kính với Nhạc thiếu gia rồi đánh chết ta thì sợ lắm.”

Đám bạn bên cạnh cười rú lên.

Thị vệ trưởng lúng túng, không quan tâm đến họ, chỉ nhìn chằm chằm Nguyên Cảnh Thước: “Nguyên tiểu hữu, Hạ Hầu gia bọn ta có thành ý thật.”

Nguyên Cảnh Thước không nhìn Hạ Hầu Nhạc nữa, qu

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play