Lâm Nhiên vẫn cho rằng Giang Vô Nhai chính là một đóa đại tiên trong giới tu chân.
Sau khi đáp xuống núi, Lâm Nhiên dõi mắt tìm người ở xung quanh, không nhịn được mà tranh thủ cảm khái vị sư phụ thần kỳ kia của mình.
Mọi người đều biết đấy, kiếm tu mà, từ trước đến giờ là một đám sinh vật tính tình kỳ quặc, phần lớn là nghèo nàn, yêu kiếm như vợ, trông ra vẻ ra dáng vậy thôi nhưng thật ra nói lời nào không hợp cái là vén tay áo lên định đánh nhau ngay, tin tưởng không bằng rút kiếm, cả đời phóng đãng không biết kiềm chế, yêu thích tự do. Toàn mấy phẩm chất không hề tốt đẹp.
Nhưng theo những gì mà Lâm Nhiên đánh giá qua tám năm trải nghiệm thì cho dù trong nhóm người phong tình khác biệt của Vạn Nhận kiếm các, Giang Vô Nhai lại trở thành người thần kỳ nhất trong số đó.
Không nói những cái khác, chỉ riêng chuyện một tuần bảy ngày mà say bí tỉ tám ngày tám đêm thì Lâm Nhiên chỉ thấy xảy ra trên người mỗi mình Giang Vô Nhai mà thôi.
Vãi cả nồi ạ, hắn cứ ngủ mãi như thế, ngủ đến độ vô cùng an tĩnh, khiến cho Lâm Nhiên tám tuổi mới nhập môn được ba ngày thấy sửng sốt vô cùng.
… Nàng thật sự rất lo lắng mình sẽ trở thành người đầu tiên trong giới tu chân “mồ côi” sư phụ vì hắn trúng rượu độc.
Cuối cùng, bạn học Hề Tân - người khi đó cao hơn nàng hai cái đầu, lúc nào cũng được nàng gọi là tiểu ca ca, vĩnh viễn như thiếu niên trẻ với thanh xuân tuổi mười ba, nhanh nhẹn bước ra khỏi bếp với một nồi nước tráng mới được đun xong, không lằng nhằng mà quay ngay về phía Giang Vô Nhai, cười híp mắt nói: “Sư phụ mà không dậy là trưa nay sẽ ăn tỏi hầm đậu phụ thối nha.”
Từ ngày hôm đó, Lâm Nhiên hiểu được sâu sắc hai chuyện.
Chuyện thứ nhất, sư phụ của mình có da mặt cực dày.
Chuyện thứ hai chính là trong cái nhà này, Hề daddy mới chính là daddy!
Lâm Nhiên chọn hướng mà đi, bước trên thảm cỏ mềm mại xanh mượt mà tiến đến đằng trước. Gió thổi nhẹ nhàng lướt qua những cây đào, những nhánh hoa đào lìa cành tung bay rơi xuống bả vai nàng rồi lại nhanh nhẹn đáp xuống đất.
Nơi sau núi hoang vu hẻo lánh, lại cách chủ đỉnh Kỳ Sơn khá xa, các đệ tử không thể nào tới đây luyện kiếm được. Hơn nữa, nơi này không khí mát mẻ, không ai quấy rầy, hoàn cảnh tuyệt vời để đi ngủ.
Lâm Nhiên không chỉ đi tạt ngang qua rừng hoa đào mà thi thoảng cũng dừng lại quan sát.
Chọn chỗ ngủ cũng phải có ý nghĩa riêng. Theo kinh nghiệm của nàng thì nơi đó phải là chỗ cây lớn, cành cây vừa khô to lại vừa rộng, gối đầu êm, cành lá thì phải tươi tốt, chắn được gió, lại không dễ bị người khác phát hiện, nên tốt nhất đó phải là một cây lâu năm. Cây cũng giống như người vậy, càng già càng gian, càng già da càng dày, càng già càng biết chịu đựng…
Lâm Nhiên dừng bước dưới tàng cây của gốc cây đào khổng lồ.
Nàng nhìn thấy luồng tóc dài nhỏ màu đen tuyền, rũ xuống dưới đan vào trong cành lá, nhẹ nhàng đong đưa qua lại như ẩn như hiện, khiến cho bầu không khí trở nên vừa thanh thuần lại đầy thần bí.
Lâm Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên cành cây cong queo của gốc cây đào đó lộ ra nửa gương mặt được ánh hoàng hôn soi rọi một chàng thanh niên mặc bộ đồ màu trắng đang say ngủ.
Vô Tình kiếm chủ của Vạn Nhận kiếm các có dung mạo đẹp đẽ vô ngần.
Mày đen như mực, thái dương hơi lõm, hốc mắt sâu, sống mũi cao thẳng, là gương mặt lạnh lùng xinh đẹp, nhưng đôi môi của hắn lại vô cùng nhạt màu, hơi tái nhợt. Màu sắc ảm đạm kiểu đó khiến gương mặt hắn bớt góc cạnh hơn một chút. Ánh hoàng hôn buông xuống thân thể hắn một cách hài hòa, mài mòn đi hết thảy góc cạnh của hắn, mang đến cảm giác thư thái mềm mại.
Lâm Nhiên vỗ vào thân cây: “Sư phụ, dậy đi.”
Có vẻ Kiếm chủ đồ trắng tóc đen đang ngủ trên cây đã ngủ đến không biết trời trăng gì rồi.
Lâm Nhiên không còn cách nào khác, đành nhón chân cầm lấy nhúm tóc trong mớ tóc đen rủ xuống, mạnh tay giật xuống, nâng tông giọng: “Sư phụ! Về nhà ăn cơm!”
Không biết là vì nguy cơ bị giật đến ngu người hay là sức hấp dẫn của cụm từ “về nhà ăn cơm” quá lớn mà cuối cùng người nằm trên cây cũng khẽ động đậy.
“Ưm…”
Giọng nam khàn khàn với vẻ vẫn còn choáng váng chưa dứt ra khỏi cơn buồn ngủ, lời nói mơ mơ màng màng: “... A Nhiên đó hả?”
“Vâng, là con đây.”
Lâm Nhiên không biết phải làm sao: “Sư phụ, Chưởng môn sư thúc phái Đại sư huynh đến tìm người. Người mau dậy đi, chúng ta mau mau về, đừng để người ta phải chờ ạ.”
Giang Vô Nhai nằm trên cành cây chậm rãi lật người, lâu thật lâu sau mới từ từ ngồi dậy, uể oải chống khuỷu tay dựa vào thân cây.
Mái tóc dài bù xù bị gió thổi bay phấp phới, tạt vào một bên mí mắt của hắn. Hắn khẽ day trán, ống tay áo to rộng màu trắng rủ xuống từ cổ tay dọc theo cánh tay như dòng suối đang lưu động.
Rượu Lan Minh Nguyệt quả nhiên mạnh mẽ vô song, như là gió mát thổi qua núi xa.
Rất khó tưởng tượng được rằng Kiếm chủ vốn nên lạnh lùng uy nghiêm trong truyền thuyết lại có khí chất ôn hòa lạnh nhạt như thế.
Lâm Nhiên nhìn sư phụ nhân mô cẩu dạng* nhà mình, không khỏi dâng lên chút xúc động.
(*Nhân mô cẩu dạng: Là con người nhưng hành động, thái độ thì chó chết, thường dùng để chế giễu, gần giống với câu “Mặt người dạ thú”)
Thật ra thì ban đầu nàng không tính nhập môn dưới trướng Giang Vô Nhai, vốn dĩ nàng vào Vạn Nhận kiếm các chỉ để thuận tiện hơn, lấy thân phận đồng môn giữ khoảng cách không gần không xa với nữ chính, vừa có thể đảm bảo tính độc lập của nội dung cốt truyện mà nhỡ đâu có biến hóa gì thì nàng có thể phát hiện kịp thời để sửa lại.
Vốn dĩ nàng còn định lặn lộn làm đệ tử nội môn hoặc ngoại môn gì đó thôi, có việc thì làm việc còn không thì lăn lộn cuộc sống thôi. Nhưng ai mà ngờ, không biết hôm đó Giang Vô Nhai uống đến độ mê muội đầu óc hay bị co rút cái gân nào mà lại phá thiên hoang địa chính miệng chọn nàng làm đệ tử thân truyền.
Đến tận bây giờ Lâm Nhiên vẫn còn nhớ dáng vẻ ngơ ngác đờ đẫn của mọi người nhìn mình lúc đó. Vẻ mặt Chưởng môn Khuyết Đạo Tử đúng kiểu ‘ca ca ngốc nghếch nhà mình cuối cùng cũng có người nối nghiệp dưỡng lão rồi’, vui vẻ, yên tâm vô cùng. Ánh mắt nhìn nàng còn từ ái hơn nhìn hai đệ tử nhà mình, vỗ tay nàng các kiểu, chỉ thiếu mỗi điều là nói thẳng từ đây giao lại Giang Vô Nhai cho nàng nữa thôi.
Khi ấy Lâm Nhiên mới xuyên qua không lâu, vẫn còn chưa quen thuộc lắm nên bỗng chốc bị khí phái rồng bay phượng múa cùng với uy danh Kiếm chủ một phương trấn trụ.
Lúc đó nàng nghĩ, nếu mình mà là đệ tử thân truyền, vậy đồng nghĩa với việc nàng đã có núi dựa, làm việc sẽ tự do hơn, còn có thể ăn uống vui đùa thỏa thích, nghe cũng sướng phết đấy. Đầu óc cứ tưởng với tượng mãi nên mơ mơ màng màng, thế là đi theo Giang Vô Nhai.
… Từ đây coi như là rơi vào hố sâu chẳng thể leo lên được!
“Đừng bi quan quá như thế.”
Thiên Nhất an ủi nàng, quyết định dùng cách hạ trước nâng sau: “Mặc dù sư môn nhà ngươi nghèo đến độ ở nhà tranh, không có tiền mua quần áo mới, ăn uống riêng biệt, ăn thịt tự săn, đầu bếp thì có thể vừa cười vừa đâm người khác, sư phụ thì lại là con sâu rượu có trái tim mỏng manh…”
“Thôi đừng nói nữa.”
Lâm Nhiên chảy nước mắt bi thương: “Không lành nổi đâu, cuộc sống này không thể nào qua được.”
Mẹ ơi, cứu con với.
Thiên Nhất ngượng ngùng quay lại tiếp tục “chữa lành”: “Thôi mà đừng như thế, ngươi đi cũng ổn lắm, ít nhất sư phụ ngươi cũng đẹp trai ấy, chí ít thì cảnh đẹp ý vui.”
Lâm Nhiên vẫn không thấy được an ủi thêm chút nào: “Đẹp trai có thể mài ra ăn được không? Hơn nữa hắn cứ uống như thế, chúng ta sẽ nghèo đến độ phải đi xin cơm đấy.”
“Tất nhiên là mặt đẹp có thể mài ra cơm ăn rồi.”
Thiên Nhất nói như chuyện đương nhiên: “Nhớ lại đi, hồi trước chúng ta đã gặp tên đứng đầu bảng của Bạch Mã hội sở rồi. Ngươi mà hết tiền thì cứ mang sư phụ ngươi đến thanh lâu, đi lừa gạt mấy phú bà là được rồi.”
Lâm Nhiên nhìn nó nói với vẻ chính trực như thế mà sững cả người.
Giang Vô Nhai xoa mái tóc tán loạn, ngáp một cái, vừa nghiêng đầu thấy đã thấy tiểu đồ đệ nhà mình đang ngây ngốc ngồi đó, nhìn mình với ánh mắt phức tạp.
Hắn mới ngáp được có một nửa sau đó cũng không dám ngáp nữa.
Giang Vô Nhai không hề động tới giới hạn của Hề Tân, lương tri của hắn vẫn còn đó, lương tâm chưa tiêu tán. Tuy uống rượu đi ngủ là kiếm tâm của hắn nhưng bản thân hắn cũng biết mình làm sư phụ không giống ai, nhìn đồ đệ là một tiểu cô nương đáng yêu như thế kia khiến cho hình tượng sư phụ mà hắn xây dựng bỗng chốc sụp đổ, hắn thấy chột dạ.
Tất nhiên, chột dạ thì chột dạ thôi, dù sao thì hình tượng đã sụp đổ từ lâu rồi, bảo đổi thì khó mà đổi được, cả đời này cũng không thể đổi… Nhưng điều này cũng không làm hắn thấy bớt chột dạ hơn chút nào.
Giang Vô Nhai đang chột dạ khẽ ho khan, bước tới: “Ờm… Đồ…”
Lâm Nhiên thấy Giang Vô Nhai ho khan, hắn thẳng người dậy, khẽ xê dịch một chút, khiến người vừa mới đỡ thân cây đứng lên… lại ngã lộn nhào xuống đất.
Lâm Nhiên: “...”
Thiên Nhất: “Ta thu hồi câu nói kia, hắn mà tới hội sở như thế thì đừng nói là Bạch Mã, đến Thiên Mã cũng phải sập tiệm.”
Lâm Nhiên: “...”
Thiên Nhất: “Nếu ngươi định đi xin cơm thật thì ba người đi xin chắc cũng được kha khá đấy, khả năng chết đói cũng không cao.”
Lâm Nhiên: “…”
Lâm Nhiên nhét quả óc chó đang nói nhảm vào trong tay áo, sải bước đi tới cái hố hình người đang bốc đầy bụi đất.
Giang Vô Nhai bình thản nằm trong hố, ngửa mặt nhìn lên bầu trời, khẽ thở dài.
“Sư phụ.”
Lâm Nhiên đứng ở bờ hố, nhìn vẻ mặt căng cứng ủ dột không thôi của hắn, nàng muốn nói gì đó nhưng cảm thấy không biết nên nói gì, cuối cùng thở dài một hơi, nói: “Đứng dậy đi sư phụ, chúng ta về nhà.”
Giang Vô Nhai lắc đầu một cái, ủ rủ nói: “Không muốn về đâu.”
Lâm Nhiên an ủi hắn: “Không sao đâu sư phụ, chuyện mất mặt của người, con nhìn từ nhỏ tới lớn đã quen lắm rồi, không hề bị tổn thương lòng tự trọng gì đâu, khó quá thì chúng ta bỏ qua có được không.”
“... Cảm ơn đồ nhi.” Vẻ mặt Giang Vô Nhai một lời khó nói hết: “Nhưng ta nói thật, không phải cái này… Ta uống rượu, rượu của Thiểm Vân Xuyên.”
“Con biết mà, A Tân mới mua được chút rượu, người uống trộm.”
Lâm Nhiên không nói thật, chỉ muốn vội vàng dỗ sư phụ quay về nhà: “Không phải là chuyện lớn gì đâu. A Tân cũng đâu có uống rượu, mua cũng là mua cho người uống. Mới nãy con nhìn thì thấy A Tân cũng không tức giận gì… A Tân còn đang bận bịu nấu cơm, không rảnh để ý đến sư phụ đâu. Chờ A Tân làm xong thì cũng hết tức rồi, còn ghê gớm quá thì sư phụ cứ để nó đánh mấy cái, mắng mấy câu.”
“Không hết tức được đâu.”
Giang Vô Nhai nói với vẻ sâu kín: “Con nghĩ làm sao mà ta tìm được rượu, nó lấy rượu ra để làm gà hoa điêu mà.”
Gà hoa điêu…
Lâm Nhiên trợn tròn con mắt.
Hề Tân là đầu bếp, quả thực là đầu bếp, chuyên làm đồ ăn gia đình ngon ơi là ngon. Huống hồ còn là thức ăn mà hắn dày công chuẩn bị. Lâm Nhiên nghĩ thôi mà đã chảy nước miếng.
Nhưng Lâm Nhiên nhanh chóng đổi hướng suy nghĩ. Hề Tân có thể trải qua muôn vàn thử thách để trở thành đầu bếp cũng là vì tất cả những người hay vật có khả năng trở thành vật cản trở hắn ta trên con đường làm đầu bếp bá vương đều đã bị hắn ta nghiền nát…
Mà Giang Vô Nhai - kẻ đã trộm mất nguyên liệu nấu ăn mà đầu bếp Hề khổ cực chuẩn bị… ( truyện đăng trên app TᎽT )
Lâm Nhiên không dám chảy nước miếng nữa.
Khoảnh khắc đó, Lâm Nhiên đã nghĩ rất nhiều, suy nghĩ bay xa vạn dặm.
Nàng nghĩ tới căn nhà tranh lọt gió, nghĩ tới những bộ quần áo mặc đã thủng lỗ chỗ, nghĩ tới bát dưa leo muối chua ăn tới ba mươi lần, cải trắng chấm nước tương tận sáu mươi bữa, rồi thì nước nấu đậu hũ thối được ăn tận chín mươi lần.
Lâm Nhiên suy nghĩ vô cùng tỉ mỉ.
Giang Vô Nhai mặt mày tang thương: “A Nhiên à, có phải là ta xong rồi không?”
Lâm Nhiên không biết trả lời ra làm sao, nàng cảm thấy tình cảnh bây giờ của mình cũng rất nguy hiểm.
Hai sư đồ im lặng mất một lát, có thể thấy được rõ nỗi tuyệt vọng trên mặt người kia.
Thật lâu sau, Lâm Nhiên khó khăn mở miệng: “Vẫn phải về thôi, hòa thượng chạy được chứ miếu thì không chạy nổi.”
Giang Vô Nhai che mặt, thở dài nặng nề, lảo đảo đứng dậy như một ông lão một nghìn ba trăm bảy mươi chín tuổi bị cuộc sống bắt nạt.
Lâm Nhiên cũng đứng dậy, không cần biết thế nào nhưng trước tiên cứ lừa người về trước đã. Dù sao thù hận sư phụ kéo về cũng lớn, Hề Tân mà hô mưa gọi gió đánh chết sư phụ thì cũng chỉ ảnh hưởng một chút xíu tới nàng thôi… So với sư phụ thì chút tự tin này nàng vẫn còn.
Hai sư đồ một trước một sau chậm rãi quay về đỉnh Vô Tình, trong đầu mỗi người đều suy nghĩ: “Rốt cuộc nên nằng nặc cầu sống hay là cứ thế quỳ xuống cầu sống luôn, đây cũng là một vấn đề nan giải…”
Sau khi chật vật cân nhắc, suy tính tỉ mỉ, bóng lưng hai người đê mê, xào xạc, thê lương.
Cho tới khi bỗng nhiên bọn họ nghe thấy tiếng hét kinh hoàng cùng với tiếng băng đóng kết thành tảng.
Lâm Nhiên nghiêng đầu, ánh mắt nhìn qua rừng đào rậm rạp, nhìn thấy hai bóng người đang giao chiến với nhau.
Đó là hai cô nương trẻ tuổi, đều mặc quần áo màu trắng. Nhưng một trong hai người họ thì được thêu hoa văn lộng lẫy, khiến cho bộ đồ màu trắng phiêu dật trở thành đồ bông tầm thường.
Dung nhan của nàng ta cũng coi như là thanh tú đáng yêu, chẳng qua lông mày sắc nét mang chút gì đó ngang ngược, khiến cho vẻ đẹp của nàng ta trở nên thô tục khó mà giải thích.
Thiếu nữ còn lại chỉ mặc quần áo màu trắng đơn giản, dung mạo tuyệt đẹp xuất thần. Khí chất trong trẻo lạnh lùng cao ngạo, so với thiếu nữ hoa lệ kia thì như trân châu so với mắt cá vậy, ai cao ai thấp hiển lộ rõ ràng.
Lâm Nhiên hơi ngạc nhiên, tại sao nữ chính lại có mặt ở đây?
Chỉ thấy nữ chính Sở Như Dao giơ kiếm gỗ lên, lưỡi kiếm kết đầy băng sương chỉ thẳng vào cổ của cô nương kia, mà pháp bảo Hoa Sen Hỏa Diễm của thiếu nữ mặc đồ hoa kia cũng nhanh chóng bị đóng băng.
Nhìn pháp bảo hình hoa sen kia, Lâm Nhiên cố nhớ lại thì mới nhớ ra thân phận của cô nương này. Đây là nữ nhi độc nhất của một trưởng lão cảnh giới Nguyên Anh của Bắc Thần Pháp tông - Hầu Mạn Nga.
Bắc Thần Pháp tông với Vạn Nhận kiếm các đều là đại tông của Thương Lan giới, lại giao hảo với nhau. Mẫu thân của Hầu Mạn Nga lại là tỷ tỷ của Chưởng môn Khuyết Đạo Tử của Vạn Nhận kiếm các. Vì Hầu trưởng lão cùng với phu nhân thường xuyên bế quan tu luyện, ít khi quan tâm đến nữ nhi nên Khuyết Đạo Tử thương cháu gái mà sắp xếp cho Hầu Mạn Nga ở kiếm các nho nhỏ kế bên.
Hầu Mạn Nga thường lui tới Vạn Nhận kiếm các, đáng ra phải có quan hệ thân thiết với đệ tử của cữu cữu mình là Sở Như Dao. Nhưng nàng ta lại tự nhận mình có xuất thân cao quý, tuy rằng phụ mẫu vì tu luyện mà ít khi chăm sóc nàng ta, nhưng cũng chính vì thế mà nàng ta có thừa điều kiện vật chất, hình thành nên tính cách ngang ngược mắt cao hơn đầu, khiến cho nàng ta càng ganh ghét Sở Như Dao - người xinh đẹp hơn nàng ta và có thiên phú hơn hẳn. Lúc nào nàng ta với Sở Như Dao cũng trong thế đối đầu như nước với lửa.
Hơn nữa Hầu Mạn Nga còn thầm mến Đại sư huynh Yến Lăng của kiếm các.
Hai sư huynh sư muội Yến Lăng với Sở Như Dao lớn lên với nhau từ nhỏ, lại cùng là thiên tài có một không hai, đến cả tính cách cũng đều là kiểu lạnh lùng quả cảm nên trong mắt nhiều người lại vô tình trở thành một đôi, khiến cho Hầu Mạn Nga ghen tị đến đỏ con mắt.
Nếu như Lâm Nhiên nhớ không nhầm thì nội dung đoạn này là vì Hầu Mạn Nga không phục Sở Như Dao nên mới khiêu chiến. Vốn tưởng rằng có thể dựa vào đống pháp bảo của mình mà đánh bại Sở Như Dao, kết quả lại bị Sở Như Dao chế trụ chỉ với một kiếm.
“Bang.”
Pháp bảo hình hoa sen nằm rạp dưới đất, thiếu nữ mặc áo hoa hoảng sợ nhìn mũi kiếm gần trong gang tấc. Kiếm khí lạnh thấu xương như thể sắp sửa phá tung cổ nàng.
“Ngươi thua rồi.”
Giọng nữ trong trẻo lạnh lùng đầy quả quyết. Sắc mặt Hầu Mạn Nga tái nhợt, miệng nàng ta khẽ run rẩy, ánh mắt trợn trừng nhìn Sở Như Dao chứa đầy lửa giận.
Sở Như Dao lại làm như không thấy, thu kiếm vào vỏ, quay người rời đi không chút do dự - oán giận của kẻ thua không đáng để nàng phải ở lại.
Sắc mặt tái nhợt của Hầu Mạn Nga đỏ lên trong nháy mắt, ngực phập phồng kịch liệt, cả người như đã đến ranh giới bùng nổ.
"Xem ra đã quyết định được ai thắng ai bại rồi."
Giang Vô Nhai cũng nhìn thấy một màn trước mắt, cảm thấy không hứng thú gì nên chuyển tầm mắt, tiếp tục chậm rãi đi về phía trước: “Còn trẻ tuổi mà, hỏa khí còn lớn, đánh một trận cũng rất tốt.”
Lâm Nhiên đứng yên không nhúc nhích.
Nếu nàng nhớ không nhầm thì hình như vẫn chưa xong đâu…
“A Nhiên này, con ở Trúc cơ trung kỳ cũng lâu rồi, có khi cũng cần đi kiếm người nào đó đánh mấy trận, đột phá…”
Giang Vô Nhai thấy nàng không theo kịp tiết tấu, quay đầu nói: “A Nhiên, sao vậy?”
“Sở Như Dao!”
Đột nhiên Hầu Mạn Nga tức giận quát lớn, nhanh tay ném thứ gì đó màu đen về phía Sở Như Dao, thanh âm oán hận: “Ngươi thật đáng chết…”
Biết ngay mà, Lâm Nhiên lập tức sực nhận ra, trong nội dung cốt truyện thì Hầu Mạn Nga sẽ ném tiêu độc về phía Sở Như Dao, Sở Như Dao lóe lên một cái, trở tay cho Hầu Mạn Nga một kiếm, coi như là hoàn toàn kết thù với Hầu Mạn Nga, sau này sẽ bị Hầu Mạn Nga dựa hơi Bắc Thần tông mà gây ra không ít phiền toái.
Tất nhiên, những phiền toái này Sở Như Dao đều hóa giải được hết, thậm chí còn vì thế mà có được không ít cơ hội, cuối cùng Hầu Mạn Nga thất thế, tu vi tan tành, Lâm Nhiên cũng quên mất là nàng ta đi “lĩnh cơm hộp”* lúc nào.
(*: hết suất diễn)
Theo như lời tổng kết trong tiểu thuyết thì cô nương Hầu Mạn Nga này cầm kịch bản nữ phụ ác độc hệ sơ cấp, là đá lót đường để tôi luyện cho nữ chính thành tài.
Lâm Nhiên không nhúc nhích, nữ chính sẽ không chết chỉ vì mấy chuyện lông gà vỏ tỏi thế này. Ở nơi này, cần cẩn thận từng chút, nếu là chuyện không sai với nội dung thì nàng chỉ cần là người qua đường đứng xem thôi.
Mày kiếm của Giang Vô Nhai hơi nhíu lại, tay áo dài khẽ vung lên, một cơn gió mạnh mẽ liền xông thẳng tới chỗ tiêu độc kia, đẩy nó ra.
Nhưng đúng lúc này Sở Như Dao cũng quay người, dưới nguy cơ có thể bị tiêu độc kia đâm trúng, nàng ấy nâng tay huơ kiếm, vừa hay đánh vào tiêu độc kia, đẩy nó quay về.
Sau đó, bốn người tại hiện trường trợn tròn mắt nhìn tiêu độc bay một vòng tuyệt đẹp trên không trung, đi theo quỹ tích lúc rời đi, quay trở về chính xác ngay trên mặt Hầu Mạn Nga.
Tiêu độc, cắm thẳng, vào mặt của Hầu Mạn Nga.
Lâm Nhiên: "…"
Hai mắt Hầu Mạn Nga trợn tròn, nói không nổi một lời đã lạch cạch nằm luôn xuống đất.
Giang Vô Nhai, Sở Như Dao: "…"
Lâm Nhiên: “...”
Lâm Nhiên nhìn Hầu Mạn Nga nằm dưới đất, thầm nghĩ trong đầu không biết đây có phải cơm hộp nhanh nóng nhất, tiện lợi nhất trong truyền thuyết - cơm tự đun sôi không nhỉ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT