Lâm Nhiên cũng không nói gì với La Nguyệt.
Nàng gặp Ô Hạng Anh một lần, còn định khuyên nhủ hắn mấy câu, nhưng đối với La Nguyệt thì hoàn toàn không còn lời gì để nói.
Đạo bất đồng bất tương vi mưu, La Nguyệt là loại người như thế nào, ngoại trừ La Tam Nương đã chết, có lẽ không ai biết rõ hơn nàng… Đã đến tình trạng này, đừng nói là quay đầu, thậm chí lắc đầu thôi hắn cũng chẳng làm. Hắn không có nhược điểm, không có đe dọa, bởi vì thứ có thể thuyết phục được hắn chỉ có ích lợi, hắn sẽ đi theo một con đường cho đến cùng.
Lâm Nhiên biết rất rõ điểm này, thế nên ngay từ đầu, nàng không có ý định nói đạo lý gì với hắn. Nàng chỉ cần hắn đừng tiếp tục chơi chiêu thỏ khôn có ba hang, chỉ cần hắn thò đầu ra để Sở Như Dao và Hầu Mạn Nga có thể nhắm ngay tấm bia ngắm là hắn mà đánh một trận.
“Nhiên tỷ tỷ.”
Giọng điệu trơn trượt vang lên ngoài cửa, Lâm Nhiên vừa ăn cơm vừa nhìn La Nguyệt nhẹ nhàng đi vào trong điện.
Vóc dáng của hắn vừa cao vừa gầy gò, làn da trắng trẻo mịn màng, thân thể gầy nhưng không xương xẩu, ngược lại còn có vẻ đầy đặn như thiếu nữ. Hắn mặc phục sức Tây Cương rất có đặc sắc dị vực, dùng vải nhung và da thú diễm lệ may lại thành vạt áo rườm rà bọc quanh phần ngực, bụng và hai chân, lại lộ ra chiếc cổ thon gầy và bờ vai một cách ngang nhiên, các loại vàng bạc châu báu dệt thành vải mỏng quấn quanh vòng eo và mắt cá chân, chân trần bước lên sàn nhà lót bạch ngọc của cung điện, mỗi khi bước đi một bước sẽ phát ra tiếng vang leng keng giòn tan.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT