Đêm càng khuya hơn, toàn bộ âm thanh đều trở lại vẻ yên tĩnh vốn có, chỉ có đốm lửa kêu “lách tách” trong đống lửa trại.

“Ngươi điên rồi à? Sao người lại nói với hắn mấy lời đó?”

Giọng nói kinh hãi của Thiên Nhất đột ngột vang lên: “Ta không ngờ ngươi vẫn luôn suy nghĩ mấy chuyện thế này đấy, ngươi biết ngươi đang làm gì không hả? Ngươi muốn nghịch thiên cải mệnh sao?!”

“Đâu đến mức lố lăng như vậy đâu.”

Lâm Nhiên giải thích: “Thật ra ta sẽ không động vào phương hướng phát triển chính của cốt truyện, ta chỉ đang thử sửa một chút...”

“… Một chút? Đây là một chút của ngươi à? Ngươi chỉ thiếu mỗi thay đổi thế giới nữa thôi đấy!”

Giọng Thiên Nhất ré lên, vang vọng đến mức trong đầu nàng toàn là hồi âm: “Sao ngươi lại thành ra thế này hả? Lúc trước ta còn khen người không kiêu ngạo, không nóng nảy, không gây chuyện, có tố chất. Bây giờ ngươi lại chao đảo, lại còn muốn thay đổi cốt truyện! Những người làm nhiệm vụ lúc trước muốn tác động đến cốt truyện đều bị chết thành thế nào, trong lòng ngươi không đếm được sao! Ai đời lại chê cuộc sống quá bình thản, muốn đi làm đại bàng giương cánh tìm đường chết vậy hả? Ta không đồng ý, ta nói cho ngươi biết, ta tuyệt đối không đồng ý!”

Ngay cả giọng Đông Bắc cũng bật ra luôn, có thể thấy là bực tức thật sự rồi.

Lâm Nhiên xoa xoa lỗ tai: “Dù sao thế giới này cũng có rất nhiều ‘người được trời chọn’ kỳ quái, có họ ở đây, cốt truyện cũng chẳng trôi qua yên bình nổi. Nếu ta lặng lẽ thêm vài món hàng tư nhân vào thì chắc vẫn được… Ngươi yên tâm đi, ta không phải người mù quáng, ta rất có chừng mực, ta sẽ cẩn thận mà.”

“Người làm nhiệm vụ trước cũng nói sẽ cẩn thận, giờ thì hóa thành tro rồi đấy!”

Thiên Nhất hung tợn gào thét: “Lâm Nhiên, ngươi đang đùa với lửa đấy!”

Lâm Nhiên lắc đầu: “Không, ta đang đùa với cơ học lượng tử.”

Thiên Nhất: “...”

Lâm Nhiên nghiêm túc đến lạ: “Nếu còn đang do dự chưa biết xử lý thế nào thì cứ tìm đến cơ học lượng tử, điểm cuối thực sự của khoa học chính là huyền học.”

Thiên Nhất: “...??”

“Có phải ngươi thấy hơi lú rồi không?”

Lâm Nhiên tiếp tục: “Nếu ngươi thấy lú, vậy chắc chắn ngươi chưa đủ kiến thức về Cyberpunk*.”

(*: Một game hành động nhập vai, xây dựng trên một thế giới mở lấy bối cảnh trong vũ trụ của Cyberpunk. Thế giới trong game là một thế giới cơ giới.)

Thiên Nhất: “...”

Trước khi Thiên Nhất làm một trận sống mái với nàng, Lâm Nhiên quyết đoán nhét quả óc chó vào tay áo, nhốt nó vào phòng tối, thế giới xung quanh lập tức yên tĩnh trở lại.

Lâm Nhiên thở dài, phục hồi tinh thần, nhìn thẳng vào mắt Hề Tân, đôi mắt đen như mực của hắn ta đang nhìn nàng không chớp.

Lâm Nhiên bị hắn ta nhìn đến mức da đầu hơi tê dại, sờ sờ mũi: “Ờm... Ta chỉ nói bừa chút thôi, đệ đừng để trong lòng nhé.”

Hề Tân im lặng một lát, sau đó từ từ sáp tới, sống mũi cao thẳng gần như đụng phải nàng: “A Nhiên, tỷ nghĩ hòn đá đằng sau này là ai?”

Lâm Nhiên giả ngu trong tinh thần hừng hực khát vọng sống: “Ai gì mà ai, hòn đá thì tất nhiên chỉ là hòn đá. Đây là trò chơi từ thời thơ ấu, nói về sự tác động lực lẫn nhau, hồi bé chúng ta từng chơi rồi mà đệ quên thôi. Không có ý gì khác đâu.”

Hề Tân nhìn chằm chằm nàng bằng đôi mắt đen thẫm như nhìn thấu được nàng vậy. Ánh mắt xuyên thấu kia giống như đang thực sự dò xét trên mặt nàng, nhìn đến mức da đầu Lâm Nhiên tê rần, hơi nghi ngờ có phải mình không nên tiết lộ mấy chuyện này với hắn ta không.

Lúc này, khóe môi hắn ta cong lên, dựa sát vào tai nàng mà thì thầm khe khẽ: “A Nhiên, có phải tỷ đang lo lắng cho bọn ta không?”

“...” Lâm Nhiên nhìn hắn ta, hơi bất đắc dĩ, lại muốn thở dài: “... Đệ đoán xem?”

Hề Tân nhìn chằm chằm nàng rồi đột nhiên cười phá lên.

Hắn ta cười cực lố, dựa cả người trên vai nàng, cười đến mức toàn thân run rẩy… Nói thật, trông hắn ta lúc này chẳng khác nào một tên bị thần kinh nhưng quên uống thuốc.

Mặt Lâm Nhiên đầy vẻ cạn lời.

Đây cũng chính là lý do vì sao nàng lại tiết lộ những chuyện này với Hề Tân. Tính tình Hề Tân quá điên cuồng, Lâm Nhiên rất sợ mình vừa bước ra ngoài, chờ tới lúc về thì hắn ta đã giày vò bản thân tới mức hỏng luôn.

Cho nên nàng vẫn lặng lẽ nói cho hắn biết một vài thứ, dù hắn có tự suy nghĩ vớ vẩn giết thời gian thì cũng tốt hơn là mù quáng lăn lộn mấy cái khác… Giống như trước khi đi làm thì để lại cho nhóc quậy ở nhà một cây gậy chọc mèo vậy. Nhóc quậy kia chơi mệt rồi, mệt đến mức nằm bẹp dí như một cái bánh mèo chỉ có thể kêu meo meo thì sẽ không còn thời gian đâu mà phá nhà dỡ cửa nữa. Từ góc độ nào đó thì có thể nói đang tiết kiệm công sức.

Mặc dù nghĩ như vậy nhưng khi nghe tiếng cười không kiêng nể gì của Hề Tân, Lâm Nhiên vẫn cạn lời: “Cười tượng trưng chút thôi là được rồi, làm gì buồn cười đến mức đấy.”

Lúc này Hề Tân mới ngẩng đầu lên từ cổ nàng, hắn ta cười kinh quá nên khóe mắt cũng hơi ửng đỏ. Hắn ta cứ thế dùng ngón tay lau giọt nước mắt kia đi, thấp giọng cười nhẹ nhàng mà mềm nhũn ở bên tai nàng: “A Nhiên, tỷ hư nhé, có bí mật nhỏ gạt bọn ta rồi.”

Không đợi Lâm Nhiên mở miệng, hắn ta lại nhanh chóng nói: “Nhưng ta tha thứ cho tỷ.”

“Ai bảo A Nhiên đáng yêu như vậy chứ...”

Hề Tân lại tiếp tục trượt xuống chẳng khác nào con rắn tinh, nghiêng đầu gối lên đùi nàng, giơ ngón trỏ thon dài chạm vào đôi môi hồng xinh đẹp kia, chớp mắt với nàng, nở nụ cười vô cùng ngây thơ lại ngọt ngào: “... Về sau đây chính là bí mật nhỏ của ta và A Nhiên, chỉ có hai chúng ta biết thôi nha.”

Lâm Nhiên cúi đầu nhìn hắn ta, thành thật nói, không hiểu gì là lãng mạn hết: “Không phải đâu, ta cảm thấy sư phụ cũng đoán được một chút đấy.”

Giang Vô Nhai nhìn thì trông như không để ý đến chuyện gì, ngày nào cũng say bí tỉ, là một tên quỷ nát rượu, nhưng Lâm Nhiên biết, trong lòng hắn đều biết rõ, nhìn thấu nhiều ý đồ bị cất giấu.

“Sao chỗ nào cũng có huynh ấy vậy hả.”

Hề Tân bĩu môi, xoa tay nàng, bực bội lầu bầu: “Phiền chết đi được, miệng lúc nào cũng bô bô giảng đạo lý, cứ mỗi lần làm chút chuyện là lại lải nhải dài dòng. Nếu có thể đá huynh ấy ra chỗ khác thì hay rồi… Nhưng nếu ta vẫn muốn độc chiếm thì chắc chắn huynh ấy sẽ không đồng ý, vậy nên cứ lôi huynh ấy dùng chung vậy, vậy thì mọi người đều sẽ là đồng loã, ai cũng đừng hòng nói ai...”

“Hả?”

Lâm Nhiên không hiểu sao trăng gì cả: “Đệ đột nhiên nhắc tới cái gì thế? Cái gì mà dùng chung? Đồng lõa gì cơ?”

Hề Tân nghiêng đầu liếc nhìn nàng, sóng mắt lưu chuyển, cười xán lạn: “Không có gì đâu, ta đang suy nghĩ A Nhiên đi ra ngoài rèn luyện thì phải chuẩn bị gì cho A Nhiên đây.”

“À, thực ra không cần chuẩn bị gì hết, ta mang theo Phong Trúc là đủ rồi.”

Lâm Nhiên bị đánh trống lảng thành công, nghiêm túc suy nghĩ: “Nghe nói trong bí cảnh Vân Thiên có không ít động phủ và linh thảo quý hiếm, bảo vật gì đó thì cứ tùy duyên vậy, còn linh thảo thì cũng có thể hái được một ít...”

Hề Tân nghe giọng nói trong trẻo của Lâm Nhiên, ngón tay cuốn lấy đốt xương ngón út của nàng, mỉm cười nhìn mặt bên dịu dàng của nàng chăm chú.

A Nhiên dịu dàng, A Nhiên bao dung, A Nhiên giống như biết rất nhiều bí mật nhưng cho tới bây giờ vẫn rất tinh tế không hỏi nhiều, A Nhiên có ánh mắt ấm áp lại sáng ngời đến thế.

Trên đời này chỉ có một A Nhiên thôi.

Là đứa bé hắn ta tự tay nuôi lớn, nhưng cũng giống như người tỷ tỷ mãi mãi dung túng hắn ta, giống như mẫu thân, lại giống như tình nhân có thể quấn quýt lấy nhau...

Nàng thỏa mãn tất cả ảo tưởng của hắn ta đối với nữ tử, trong giấc mơ hằng đêm của hắn ta đều có hình bóng nàng. Hắn ta sẽ quấn lấy nàng như một con rắn, nàng cắn môi, khóe mắt ửng đỏ, con ngươi lấp lánh ánh nước, thở hổn hển nhìn hắn ta...

… Vậy nên sao hắn ta có thể không thích nàng cho được?

Hắn ta yêu nàng muốn chết!

Sau khi kiếm ý bộc phát, cơn mệt mỏi mãnh liệt kéo đến lôi ý thức của hắn ta chìm xuống biển sâu.

Hắn ta vô thức siết chặt ngón tay nàng, sau đó kịp hoàn hồn lại, nhanh chóng buông lỏng ra, nhẹ nhàng nắm khẽ. Nhìn nàng đang ở ngay bên cạnh, cánh môi hắn ta cong lên rồi mới an tâm từ từ nhắm mắt lại.

“... Vậy đệ có thứ gì muốn ta đem về không? Hiếm khi được một lần ra khỏi tông môn, lúc ta trở về sẽ mang cho đệ…”

Lâm Nhiên cúi đầu, thấy Hề Tân gối đầu trên đầu gối nàng, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở lên xuống đều đều, rõ ràng đã ngủ say rồi.

Bình thường hắn ta luôn cười tủm tỉm, ngay cả khi giả vờ ngây thơ đáng yêu cũng giống như mang theo một luồng lệ khí tàn ác, vừa nhìn đã biết là tên mắc bệnh chiếm hữu đè nén đủ lại cảm xúc u ám, chỉ cần không hợp ý một phát là sẽ phát bệnh ngay.

Nhưng bây giờ, lúc hắn ta ngủ say, hàng lông mi vừa dài vừa cong phủ bóng mờ lên bọng mắt, khuôn mặt bánh bao mềm mại phúng phính, cứ như thể hắn ta thật sự chỉ là một cậu thiếu niên ngây thơ, ngoan ngoãn đến lạ thường.

Lâm Nhiên mỉm cười, liếc mắt nhìn gà nướng bên kia vẫn chưa chín, nàng rảnh rỗi không có việc gì làm, thế là dứt khoát lấy ống trúc ra tiếp tục đẽo vỏ kiếm.

Vừa đẽo được hai nhát, bóng tối phía đối diện đột nhiên hiện lên một bóng người.

Giang Vô Nhai đột nhiên bước tới, kiếm khí lạnh thấu xương quấn quanh thân vẫn còn chưa tản đi, hàng lông mày đang nhíu chặt, khi nhìn thấy Lâm Nhiên bình yên vô sự ngồi ở chỗ đó mới thoáng thả lỏng.

Hắn bày ra dáng vẻ tươi cười, sải bước đi về phía nàng, giọng nói trầm thấp: “A Nhiên à, con có thấy Tiểu Tân...?”

Ánh trăng tản ra, Giang Vô Nhai mới nhìn thấy Hề Tân đang ngoan ngoãn dựa vào bên cạnh Lâm Nhiên ngủ thiếp đi, bước chân hắn khựng lại.

Lâm Nhiên kinh ngạc nhìn thấy trên quần áo Giang Vô Nhai có mấy vết kiếm xẹt qua: “Sư phụ? Người đi so kiếm với người khác sao?!”

Trời ạ, Giang Vô Nhai lại đi so kiếm với người ta ư? Giang Vô Nhai lại có thể hy sinh thời gian uống rượu đi ngủ quý giá để so kiếm với người ta ư?!

Thế đạo này bị sao vậy, ngay cả sư phụ đang luẩn quẩn trong lòng cũng đã thông suốt muốn phấn đấu rồi sao? Vậy nàng phải làm sao đây? Không thể chừa lại cho nàng một vùng thiên đường được nằm sải lai lười biếng vô độ ư!

Giang Vô Nhai: “...”

Giang Vô Nhai không hiểu vì sao vẻ mặt của tiểu đồ đệ lại đột nhiên trở nên bi phẫn như vậy, mà đương nhiên hắn cũng không quá muốn hiểu.

Làm sư phụ mà xây dựng hình tượng thất bại là đã sầu lắm rồi, vẫn không nên hỏi rõ thì tốt hơn, dù sao cũng là lấy muối xát vào tim, trái tim này của hắn không chịu nổi nữa.

Giang Vô Nhai che môi ho một tiếng, định chuyển chủ đề: “Sao Tiểu Tân lại ngủ ở đây?”

Lâm Nhiên cúi đầu ngẫm nghĩ một chút, thành thật nói: “Chắc đang giác ngộ sâu sắc sức mạnh của tri thức đấy ạ.”

Dù sao thì định luật bảo toàn cơ năng của Newton ở trường cấp ba cũng có hiệu ứng thôi miên, não càng lĩnh ngộ sâu sắc thì mí mắt sẽ càng nặng trĩu...

Giang Vô Nhai: “...”

Bây giờ con bé này cũng đâu đột phá, sao lại nói năng như mê sảng tiếp rồi?

Giang Vô Nhai lắc đầu, nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.

Dù sao tình huống bây giờ cũng tốt hơn rất nhiều so với tưởng tượng của hắn.

Giang Vô Nhai đi về phía Lâm Nhiên, nhìn thanh trúc trên tay nàng đẽo đến mức rơi rớt tan tác thì bật cười: “Vẫn chưa đẽo xong à.”

Lâm Nhiên hơi ngượng ngùng. Nàng tưởng bở hay lắm, bảo mình sẽ tự đẽo một vỏ kiếm, vừa “giảm phát thải” lại vừa đơn giản, lúc nói ra thì phong nhã vô bờ, nhưng cuối cùng nàng vẫn đánh giá thấp trình độ vụng về của mình rồi. Nửa năm nay mải lo lười biếng quá, làm hỏng mất mấy thanh rồi, chỉ có cái gần đây mới làm là miễn cưỡng ra hình ra dáng được một chút.

“Thật ra con cũng đẽo gần xong hoa văn bên ngoài rồi.”

Lâm Nhiên muốn làm ra một ống trúc có dáng thon dẹp: “Chắc cần sửa lại một chút ở mấy góc thôi.”

Giang Vô Nhai nhìn chằm chằm ống trúc trong tay nàng, rõ ràng còn tròn hơn một cỡ so với Phong Trúc kiếm, ngập ngừng nói: “Cái kiếm này của con… cắm vào không bị lắc sao?”

“Lắc chứ ạ.”

Lâm Nhiên tỏ vẻ đương nhiên: “Ống trúc rỗng hình tròn, kiếm lại có thân dài mảnh khảnh, đương nhiên sẽ lắc rồi ạ.” Nói xong, nàng còn lắc lắc ống trúc trong tay, Phong Trúc kiếm ở bên trong vang “lạch cạch”, cứ như bọn trẻ con đầu ngõ chơi trống bỏi.

Giang Vô Nhai: “...”

Giang Vô Nhai: “A Nhiên, con cảm thấy một cái vỏ đựng kiếm mà lại bị rộng, kêu lộc cộc như vậy có hợp lý không?”

Lâm Nhiên lắc đầu: “Đương nhiên là không hợp lý, nhưng con không đẽo được cái nào vừa khít hết, đây là cái duy nhất con đẽo mà không vỡ rồi đó, cứ tạm thời dùng trước đã, tới khi nghe quen rồi cũng thấy có tiết tấu lắm.”

Giang Vô Nhai: “...”

Giang Vô Nhai bỗng chốc không biết nên nói gì nữa, lần nào đồ đệ này của hắn cũng có thể tự hình thành suy luận của riêng mình. Nói nàng ngốc thì chắc chắn không phải, nhưng nếu muốn khen nàng “không màng hơn thua”, “thích ứng trong mọi hoàn cảnh” thì lại cứ thấy đang làm nhục hai cụm từ này…

Giang Vô Nhai xoa xoa thái dương, vén góc áo choàng lên rồi ngồi xuống tảng đá lớn bên cạnh, xòe tay ra về phía nàng: “Nào, đưa cho sư phụ đi, sư phụ đẽo cho con.”

Lâm Nhiên mở to hai mắt: “Gì cơ ạ?”

Giang Vô Nhai không đáp mà cầm lấy vỏ trúc của nàng, nhìn lướt qua hình dạng của Phong Trúc kiếm rồi cắm nó vào lại ống trúc. Hắn đè tay lên vỏ ngoài ống trúc, đè nó xuống từng chút từng chút một.

Lâm Nhiên ngạc nhiên nhìn, nàng cũng đã thử đè bẹp ống trúc rồi, nhưng nàng không biết kiểm soát sức lực, vừa dùng sức là ống trúc đã vỡ tan tành. Còn Giang Vô Nhai thì lại không như vậy, cũng chẳng biết hắn cẩn thận điều khiển sức lực kiểu gì mà ống trúc kia đã tự nhiên bị đè bẹp, vỏ ngoài bị sụp đến cực hạn, nhưng nó lại không bị nứt vỡ.

Giang Vô Nhai cầm ống trúc lên, làm theo hình dạng của Phong Trúc kiếm, dịch phần dư thừa ở hai bên ống trúc vào bên trong, sau đấy lại tiện tay nhặt một hòn đá nhỏ trên mặt đất, cọ vào lòng bàn tay, bụi đá bay đầy đất. Phía trước hòn đá bị mài thành một lưỡi dao nho nhỏ, sau đó hắn liền dùng cái lưỡi dao này mài ống trúc lồi lõm không bằng phẳng từng chút, từng chút một.

Chỉ dùng chút công phu mà ống trúc tròn vo ban đầu đã trở nên có chút hình dạng của vỏ kiếm.

Lâm Nhiên không nhịn được mà “òa” lên, cứ như mấy nhóc quậy luôn cho rằng cha mẹ mình vừa sinh ra đã là người lớn rồi vậy: “Sư phụ, người biết đẽo thật à.”

Giang Vô Nhai thở dài: “A Nhiên, sư phụ con thật sự không phải chỉ biết mỗi uống rượu thôi đâu.”

Hắn cũng từng có thời thanh xuân, khi đó tuổi trẻ hăng hái, chơi bời nghịch ngợm đủ trò. Lúc mới lấy được kiếm của mình, chỉ riêng vỏ kiếm mà hắn thu thập thôi cũng có thể chất kín toàn bộ động phủ, chứ nói gì đến việc chỉ đẽo một ống trúc.

“Con biết, con biết mà.”

Lâm Nhiên rất thấu hiểu: “Tại bây giờ sư phụ giỏi uống rượu quá, phương diện này quá nổi bật nên khiến các kỹ năng khác bị lu mờ.”

Giang Vô Nhai: “...”

Lâm Nhiên nhiệt liệt vỗ tay: “Sư phụ thật sự rất đa tài đa nghệ đấy.”

Giang Vô Nhai cạn lời không muốn nói tiếp nữa: “Gà nướng của con được rồi đấy, đi xem thử đi, đừng nướng cháy.” Cứ ngoan ngoãn ăn gà đi, mau lên, đừng làm hắn sôi máu. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Lúc này Lâm Nhiên mới nhớ tới gà nướng của mình, nàng dập nhỏ lửa đi một chút, đưa cho sư phụ một con lớn trước để hiếu kính sư phụ: “Sư phụ ăn đi ạ.”

Giang Vô Nhai nói: “Sư phụ không đói, con tự ăn đi.”

Lâm Nhiên đặt gà nướng ở trên đống lửa ấm, định chừa lại cho Hề Tân lát nữa tỉnh lại ăn sau, còn nàng thì lấy một con gà nướng nhỏ khác, say sưa cắn.

Giang Vô Nhai nghiêng mắt, thấy nàng nghiêm túc gặm móng gà, hai gò má phình to, cái miệng nhỏ nhắn ăn đến mức đỏ au, trông như một con sóc nhỏ miệng ngậm đầy hạt thông vậy.

Ánh mắt Giang Vô Nhai dịu dàng, khóe mắt liếc đến Hề Tân đang gối đầu trên đùi nàng, mắt hắn trầm xuống, thoáng hiện chút vẻ sầu não trầm trọng khó tả.

Giang Vô Nhai chậm rãi nói: “A Nhiên, chuyện con tới bí cảnh Vân Thiên để rèn luyện, vừa rồi Tiểu Tân... có nói gì với con không?”

Lâm Nhiên nuốt một miếng thịt: “Có ạ.”

Giang Vô Nhai thoáng khựng lại, khớp ngón tay đang nắm vỏ kiếm hơi căng chặt.

“Con biết đệ ấy lưu luyến con, không muốn để con đi, lúc nãy còn khóc đỏ ửng mắt luôn, trông có vẻ hơi tức giận...”

Lâm Nhiên cúi đầu, nhìn thiếu niên diễm lệ đang ngủ say, vuốt mấy sợi tóc ngốc nghếch trên đỉnh đầu bị vểnh lên trong lúc hắn ta ngủ, nhẹ nhàng nói: “... Nhưng sau khi con nói rõ ràng rồi thì đệ ấy cũng đồng ý, còn nói muốn chuẩn bị hành lý cho con, con thật sự không cần đâu.”

Giang Vô Nhai giật mình.

Hắn nhìn về phía Hề Tân, giọng điệu không thể tin nổi: “Tiểu Tân... đồng ý á?”

Giang Vô Nhai tận mắt chứng kiến Hề Tân nổi trận lôi đình, hắn biết rõ hơn ai hết trong người Hề Tân đè nén một luồng sức mạnh đáng sợ đến mức nào. Lần này Hề Tân còn bạo phát cả kiếm ý khiến Giang Vô Nhai lo lắng hắn ta sẽ mất đi tự chủ, thậm chí hắn đã chuẩn bị tâm lý, nếu Hề Tân động chạm gì tới Lâm Nhiên thì hắn chắc chắn sẽ ra tay trấn áp hắn ta lại.

Nhưng hắn không ngờ mình đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất rồi, vậy mà tới đây lại thấy Hề Tân đang an ổn ngủ say bên cạnh nàng, thậm chí còn đồng ý cho Lâm Nhiên rời núi đi rèn luyện…

“Vâng, đệ ấy đồng ý rồi.”

Lâm Nhiên khẽ chọc vào khuôn mặt nhỏ nhắn hiếm khi có lúc ngoan ngoãn của Hề Tân, sau đấy bị hắn ta vô thức siết lại trong lúc ngủ say, nàng mím môi cười: “Tuy tính tình A Tân không tốt lắm nhưng cũng không phải người ngang ngược bất chấp lý lẽ. Chỉ cần nói chuyện rõ ràng với đệ ấy thì đệ ấy sẽ ngoan thôi.”

Nàng nâng miếng gà nướng bóng mỡ lên, nở nụ cười tươi tắn rạng rỡ, khuôn mặt được ánh lửa chiếu rọi càng thêm thanh tú trong trẻo. Vẻ đẹp của nàng không phải kiểu sắc sảo khuynh quốc khuynh thành, mà càng giống như ánh trăng thoải mái dịu dàng hơn.

Giang Vô Nhai bình tĩnh nhìn nàng, sau đó lại quay sang nhìn Hề Tân. Hắn vẫn còn nhớ rõ cảnh Hề Tân phất tay áo rời đi, vẻ mặt hắn ta tàn ác hung bạo, khác một trời một vực với cậu nhóc đang ngủ rất điềm tĩnh an ổn như bây giờ.

Giang Vô Nhai cụp mắt xuống, nhìn vết kiếm cắt trên cổ tay áo mình, đột nhiên mỉm cười.

Hắn không kìm lòng được mà xoa tóc Lâm Nhiên.

Lâm Nhiên vẫn đang gặm đùi gà, nàng quay đầu lại, đôi mắt long lanh trong sáng nhìn hắn: “Gì thế sư phụ?”

“Không có gì.”

Giang Vô Nhai nhẹ nhàng xoa đầu nàng, dưới ánh trăng trong trẻo, mặt mày hắn nhuốm ý cười, ánh mắt dịu dàng như nước: “... Tại sư phụ vui quá thôi. A Nhiên của chúng ta thật sự là một đứa trẻ rất tốt, tốt vô cùng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play