Trong đình bát giác yên tĩnh, chỉ có tiếng gió gào thét thổi qua. Đình ở trên mặt nước, trong đình lại không đốt chậu than.

Gió đêm thổi, vô cùng lạnh lẽo.

Lâm Uyên cởi áo choàng trên người hắn xuống phủ lên người Lý Tiện Ngư, bình tĩnh nói: “Thần sẽ ở đây cùng công chúa.”

Giọng nói hắn trầm thấp êm tai, trong đêm đông lạnh giá như vậy, không hiểu sao khiến người ta cảm thấy vô cùng an tâm.

Lý Tiện Ngư quay lưng về phía hắn, chậm rãi buông lỏng đôi tay trắng nõn ôm đầu gối, hơi xoay người lại, ngước mắt nhìn hắn.

Thiếu niên vẫn là bộ dáng khi mới gặp. Mày kiếm đen như mực, ánh mắt như sao sáng. Dáng người cao lớn như thanh trường kiếm trong tay, mà ngón tay cầm kiếm thon dài hữu lực, khớp xương rõ ràng.

Nàng khẽ chớp mi, mơ màng nhớ tới rất nhiều chuyện.

Nhớ tới Lâm Uyên thêu túi tiền cho nàng, cùng nàng chơi bắt mèo, dẫn theo nàng đi ra ngoài ban đêm, nắm chặt tay nàng ở Minh Nguyệt Dạ, nói với nàng không cần sợ hãi.

Nhưng mà… những điều này cuối cùng cũng sẽ qua đi.

Cuộc hôn nhân xa vạn dặm này.

Cho dù nàng biến thành con bướm cũng không thể bay trở lại.

Chóp mũi Lý Tiện Ngư hơi cay, lại không tiếp tục rơi lệ. Nàng nghĩ, nếu đây là lần cuối cùng nàng nhìn thấy Lâm Uyên, vậy ít nhất nên lưu lại một hồi ức vui vẻ. Tựa như ngày mới gặp, vui vẻ giống như khi hắn đáp ứng hồi cung cùng nàng, làm ảnh vệ của nàng.

Lý Tiện Ngư nghĩ như vậy, nàng xoay người, bám vào bờ vai của hắn, nửa đứng dậy từ hiên đình.

Nàng nửa quỳ nửa ngồi ở hiên đình, đôi tay vòng qua cổ hắn, nhìn đôi mắt hắn. Đây là lần đầu tiên Lý Tiện Ngư nhìn hắn từ trên cao gần như vậy.

Mặt nước long lanh phản chiếu ánh trăng sáng trên bầu trời, Lý Tiện Ngư càng cảm thấy đôi mắt hắn rất đẹp.

Hình dạng tốt đẹp, đuôi mắt thon dài, con ngươi đen đặc như bóng đêm, rồi lại phản chiếu rõ ràng ảnh ngược của nàng.

Như hồ nước ngày nắng, bầu trời ngày mưa.

Giữa tiếng tim đập thình thịch, Lý Tiện Ngư lặng lẽ cúi đầu, hôn lên đôi mắt hắn, ánh trăng băng giá, sóng nước tỏa sáng, mà đôi mắt hạnh của nàng hơi cong lên, cùng với ánh trăng sáng phản chiếu dưới hồ, nàng cười rạng rỡ với hắn.

“Lâm Uyên, ta rất thích ngươi.”

Trong đình bát giác, tiếng gió yên tĩnh. Lý Tiện Ngư được bọc trong chiếc áo choàng rộng lớn của Lâm, đôi tay vẫn ôm cổ hắn, nhìn hắn đầy mong đợi.

Ý cười hài hòa vui vẻ, má lúm đồng tiền nhợt nhạt, như là đang chờ hắn đáp lại.

Nàng ngây thơ và thuần khiết như vậy, tựa như con cá đỏ vẫy đuôi trong hồ, bơi qua bơi lại trong hồ nước mùa đông. Hoàn toàn không biết mình đã tạo nên sóng gió động trời gì trong lòng bình tĩnh của thiếu niên.

Ánh mắt Lâm Uyên như đêm đen, nghe được sợi dây lý trí trong lòng cuối cùng đứt lìa.

Bất luận trả lời gì vào lúc này đều rất tầm thường. Hắn không hé môi mà giơ tay nắm chặt đôi tay mảnh khảnh của nàng.

Sau đó, không chút do dự tiến gần về phía nàng.

Lý Tiện Ngư không có phòng bị, đôi tay trắng nõn đang ôm cổ hắn trượt xuống, thân thể say rượu vốn đã không ổn định ngã về phía sau.

Nàng mở miệng muốn kêu ra tiếng.

Nhưng đau đớn trong dự kiến lại chưa truyền đến.

Lâm Uyên một tay bảo vệ gáy nàng, tay phải vốn

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play