Màn đêm buông xuống.
Gió lạnh thổi qua đình, thổi bay lên làn váy màu đỏ của nàng, lại mang đi từng sợi hơi nóng ở trên mặt của nàng.
Lý Tiện Ngư từ từ dừng bước chân lại. Nhẹ nhàng rũ lông mi xuống.
Ở trong sương hoa rơi đầy đất, nàng biết được, ngày mùa thu dài nhất cuối cùng cũng đã trôi qua.
*
Hoàng hôn ba ngày sau, trong trạm dịch thành Vinh Giang.
Thiếu niên đang đút cho con tuấn mã của mình ăn cỏ khô. Vài tên thương nhân cũng nghỉ chân tại đây sau tiếng chuông báo đã đến giờ cấm đi lại ban đêm vang lên.
Bọn họ gọi hai bầu rượu và mấy món ăn, cách một vách tường vừa ăn uống vừa trò chuyện với nhau.
Lâm Uyên cũng không để ý đến mấy người này, chỉ chờ sau khi tuấn mã ăn xong cỏ khô thì lại một lần nữa xuất phát. Nhưng chỉ trong giây lát sau, một trận tiếng vó ngựa vội vàng chạy đến.
Người ở bên trong trạm dịch đều đồng loạt ngước mắt lên, thấy một người cưỡi tuấn mã, đang vội vàng chạy đến.
Trên áo tràn đầy bụi đất, túi nước đặt trên lưng ngựa cũng đã khô cạn. Giống như là được gây ra bởi vì ngày đêm lên đường. Mà nhìn từ quần áo, giống như là thám báo truyền lệnh ở trong quân doanh.
Đến trước trạm dịch, hắn vẫn chưa dừng lại, vẫn giơ roi giục ngựa, đạp bóng đêm vội vàng đi đến trước cửa thành.
Thấy cửa thành nhắm chặt, lúc này mới xoay người xuống ngựa, vẻ mặt hối hận vỗ vỗ lưng ngựa: “Đáng chết, nếu tới sớm một chút là tốt rồi.”
Nhóm thương nhân nghỉ chân trong trạm dịch liếc nhìn nhau, lại kêu thêm một bình trà xanh, một đĩa điểm tâm, đi đến bên cạnh hắn thân thiết hỏi “Quân gia, tại sao lại vội vào kinh thành như vậy? Là biên quan lại muốn đánh giặc sao?”
Thám báo cưỡi ngựa suốt một ngày, giờ phút này đang khát nước, cầm lấy nước trà ừng ực uống lên, cuối cùng lau miệng một cái, máy hát cũng lập tức mở ra: “Nghe thử lời nói của ngươi xem, chiến sự ở biên quan có bao giờ dừng lại lúc nào sao. Nếu là vì việc này, đáng giá ta ngày đêm không ngừng chạy tới đưa tin sao?”
Nhóm thương nhân cảm thấy hơi lo lắng, đè thấp tiếng nói hỏi: “Chẳng lẽ là —— muốn đánh tiến vào Nguyệt Kinh Thành sao?”
Thám báo trừng lớn mắt, cả giận nói: “Nói lời không may mắn gì đó! Là Hô Diễn phía bắc tới triều! Nhiều nhất là sáu bảy ngày thì sẽ đến kinh thành!”
Lâm Uyên nghe vậy, động tác đút cỏ khô dừng lại. Ngoại bang tới triều thường là trước hoặc sau ngày tết.
Bây giờ lập đông tới rồi, không giống như là ngày sẽ tới triều. Chẳng lẽ, là muốn xảy ra chiến sự sao?
Hắn nhíu mày, nghiêng tai yên lặng lắng nghe.
Thám báo lại giống như nhận ra được bản thân lanh mồm lanh miệng, lập tức câm miệng, không hề phản ứng với những lời nói khách sáo của đám thương nhân đó.
Hắn nhanh chóng lên ngựa, quay đầu ngựa lại một lần nữa trở về. Tiếng vó ngựa từ từ đi xa.
Vài tên thương nhân cũng chỉ có một lần nữa ngồi xuống trạm dịch. Sau khi uống rượu bọn họ rảnh rỗi không có việc gì làm, cho nên bàn luận với nhau về chuyện này.
Người thương nhân mặc đồ màu nâu nói: “Tại sao lại có tới triều nữa, không phải mùa xuân đã vừa mới tới rồi sao?”
Một thương nhân mặc đồ màu đỏ c
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.