Cố Mẫn Chi bật cười.

Hắn không mở miệng vạch trần, chỉ là một lần nữa rũ mắt xuống, đem chặn giấy đè lại ở trên trang giấy viết đơn thuốc.

Chờ đến khi nét mực ở trên giấy Tuyên Thành dần dần khô cạn, cuộc tranh luận của các thái y rốt cuộc cũng đưa ra được kết luận.

Đó là mỗi người đều viết một đơn thuốc, Triệu Tiệp Dư tin tưởng ai, thì dùng đơn thuốc của người đó.

Lại qua thêm khoảng thời gian một chén trà nhỏ, các thái y đều viết xong đơn thuốc, sau đó sôi nổi đứng dậy cáo từ.

Cố Mẫn Chi cũng rời đi theo.

Lý Tiện Ngư đứng ở sau tấm bình phong đợi một lúc, nghe thấy tiếng các thái y đã đi xa, lúc này mới nhẹ nhàng từ sau tấm bình phong đi ra, ôm một bó hoa quế đi đến trước mặt Triệu Tiệp Dư, nhún người hành lễ với nàng: “Triệu nương nương, con đến thăm hoàng tỷ. Sức khỏe của hoàng tỷ có khá hơn không?”

Triệu Tiệp Dư năm nay chỉ hơn 30 tuổi, mặc một bộ cung trang màu xanh lam. Khuôn mặt vốn dĩ lạnh lùng, giờ phút này sau khi đã khóc xong, ngược lại hiện ra vài phần nhu nhược và lo lắng.

“Cửu công chúa tới a.” Nàng đứng dậy từ trên ghế, giọng nói vẫn mang theo nghẹn ngào sau khi khóc xong: “Nhã Thiện của chúng ta là một người phúc mỏng. Mấy ngày trước trời đổ mấy cơn mưa thu, lại bị bệnh đến không thể ngồi dậy được. Đến bây giờ cũng uống nhiều thuốc rồi, cũng luôn không thấy tốt lên, chỉ sợ là gian nan.”

Lý Tiện Ngư ngẩn người, nhẹ giọng an ủi nàng: “Nếu các thái y đã viết ra đơn thuốc, vậy nghĩa là bệnh tình của hoàng tỷ Nhã Thiện còn có cơ hội. Có lẽ đầu xuân sang năm, trời nóng lên, thì sẽ chuyển biến tốt đẹp.”

Lý Tiện Ngư thử hỏi nàng: “Con có thể vào thăm hoàng tỷ Nhã Thiện được không?”

Triệu Tiệp Dư khẽ gật đầu một chút, thở dài nói: “Cũng tốt, thừa dịp hôm nay Nhã Thiện còn có chút tinh thần, con đi vào trò chuyện với Nhã Thiện đi.”

Lý Tiện Ngư trả lời, đi theo đại cung nữ Lưu Li đi vào tẩm điện.

Tẩm điện của hoàng tỷ Nhã Thiện được trang trí đến vô cùng mộc mạc, tất cả đồ vật đều lấy màu chủ đạo là màu trắng xanh và xanh lục làm chủ, đặc biệt là từng lớp màn lụa màu trắng như tuyết kia rũ xuống kia giống như là một trận tuyết lớn rơi giữa ngày mùa thu, đặc biệt mát lạnh và yên tĩnh.

Lý Tiện Ngư ở cuối bức màn nhìn thấy được Nhã Thiện.

Nàng mặc một chiếc áo ngủ màu trắng ngồi dựa ở trên giường, phía sau được kê một cái gối màu trắng, hai vai và cổ tay lộ ra ở bên ngoài chăn gấm gầy đến mức một tay là có thể nắm hết nó lại, giống như cành mai đã rụng hết hoa và lá ở trên nền tuyết vậy.

Lý Tiện Ngư ngồi xuống trên chiếc ghế thêu ở trước mặt nàng, nhỏ giọng kêu: “Hoàng tỷ Nhã Thiện.”

Nhã Thiện nhẹ nhàng nhìn qua.

Nàng kế thừa khuôn mặt lạnh lùng của Triệu Tiệp Dư, chỉ là sắc mặt quá mức tái nhợt, cộng thêm bởi vì bệnh nặng ốm yếu làm thiếu đi vẻ lạnh băng, trông có vẻ dịu dàng hơn nhiều.

“Tiểu Cửu.”

Nàng nhẹ nhàng kêu một tiếng, mở đôi lông mi nhợt nhạt và mảnh khảnh ra, trên cánh môi không có huyết sắc hiện lên một chút ý cười: “Hôm nay lại mang theo đồ vật thú vị gì lại đây?”

Lý Tiện Ngư đem bó hoa quế đang ôm trong lòng ngực đưa cho nàng xem, mi mắt cong cong: “Hoàng tỷ Nhã Thiện tỷ nhìn xem, hoa quế ở Điện Phi Hương đều nở rồi. Muội hái một chút lại đây. Tỷ kêu người đem nó cắm vào trong bình hoa đi, mỗi ngày đều đổi một chút nước, là có thể nở rất lâu đó.”

Nhã Thiện cười khẽ, giống như có chút hoài niệm: “Ta cũng đã rất lâu rồi chưa nhìn thấy hoa quế xinh đẹp như vậy……”

Nàng nói, lại cúi đầu lấy khăn che miệng lại, ho khan kịch liệt, Lý Tiện Ngư hoảng hốt vội vàng đứng dậy, giúp nàng vỗ vỗ lưng.

Một lúc sau, cơn ho bớt dần, trên khăn cũng nhìn thấy vết máu.

Nhã Thiện lại giống như đã sớm quen rồi, chỉ thuận tay đem cái khăn tay nhẹ nhàng buông xuống, khàn giọng thì thầm với Lý Tiện Ngư: “Muội thay ta đem nó cắm vào trong bình hoa đi.”

Lý Tiện Ngư nhẹ giọng đáp, đỡ nàng nằm xuống gối, lúc này mới đứng dậy, từ trên cái bàn dài cách đó không xa, tìm được một cái bình hoa đáy màu đỏ có cổ bình gầy nhỏ.

Nàng cắm hoa quế ôm trong tay vào trong bình hoa, ánh mắt lại không tự chủ được mà rơi xuống cái rương gỗ bọc bằng da ở bên cạnh.

Nắp rương gỗ được dựng thẳng lên và trong đó có những con rối nhỏ được đan bằng sợi tơ đang nằm rải rác ở trong đó, giống như là đang múa rối bóng được một nửa thì bị người quấy rầy vậy.

Lý Tiện Ngư nghĩ, chắc nàng chính là người quấy rầy kia.

Nàng có chút ngượng ngùng mà nhẹ giọng hỏi: “Hôm nay hoàng tỷ mời người tới múa rối bóng sao? Tại sao không nhìn thấy chủ nhân gánh hát?”

“Là ảnh vệ của ta.” Nhã Thiện bất đắc dĩ mỉm cười với nàng: “Thấy muội bước vào, cho nên đã tránh đi.”

Lý Tiện Ngư nhìn mấy con rối nhỏ kia, mới lạ lại cực kỳ hâm mộ: “Ảnh vệ của hoàng tỷ còn biết múa rối bóng sao? Thật là thú vị, mỗi ngày đều có xem múa rối bóng, sẽ không cảm thấy nhàm chán nữa.”

Nhã Thiện rũ mắt khẽ mỉm cười: “Vốn dĩ là không biết. Là thân thể của ta yếu đuối, không đi được nơi nào hết, cho nên nàng mới suy nghĩ ra cái này, để làm ta vui vẻ.”

Lý Tiện Ngư an ủi nói: “Chờ đầu xuân năm sau, sức khỏe của hoàng tỷ nhất định sẽ khá lên. Khi đó, đến lượt hoàng tỷ đến Điện Phi Hương của muội chơi.” ( truyện trên app T Y T )

Nàng suy nghĩ một lát nhấp môi cười rộ lên: “Ảnh vệ của muội không biết múa rối bóng. Nhưng hắn đọc thoại bản rất êm tai, đến lúc đó, cũng làm hắn đọc cho hoàng tỷ nghe.”

Nhã Thiện mỉm cười nhẹ nhàng như cũ: “Chờ đến khi nào ta có thể xuống đất, nhất định sẽ đến.”

Lúc này Lý Tiện Ngư mới lưu luyến không rời mà thu hồi tầm mắt từ trên hộp đựng con rối không thuộc về nàng, đứng lên nói: “Vậy Gia Ninh xin phép về trước, mấy ngày nữa, chờ sức khỏe của hoàng tỷ tốt hơn một chút, muội lại đến thăm hoàng tỷ.”

Khi nàng đọc thoại bản, không thích đọc một nửa thì buông xuống.

Nàng nghĩ múa rối bóng chắc cũng giống như vậy.

Nàng đi về sớm một chút, mới làm cho hoàng tỷ tiếp tục xem tiếp.

Nhã Thiện bị bệnh nên tinh thần uể oải, cũng không có tiễn nàng, chỉ là nhẹ nhàng cong cong khóe môi: “Đi thôi.”

*

Khi Lý Tiện Ngư mang theo nhóm Trúc Từ rời khỏi Điện Lưu Vân, vừa đi vòng qua bức tường, thì gặp được thanh niên đang chờ ở ngoài điện.

“Là Cố đại nhân.” Nguyệt Kiến kéo tay áo của Lý Tiện Ngư, ra hiệu cho nàng nhìn về phía bên kia đường

Lý Tiện Ngư cũng nhìn thấy Cố Mẫn Chi.

Nàng nhấc tà váy lên, bước nhanh đi qua, hơi có chút kinh ngạc: “Cố đại nhân, ngài không phải quay lại Thái Y Viện sao?”

Cố Mẫn Chi nhìn về phía nàng, nhẹ nhàng rũ mắt xuống: “Hôm nay vốn dĩ muốn đi đến Điện Phi Hương để bắt mạch cho Thục phi nương nương, vừa vặn gặp công chúa ở đây, cho nên đợi một lúc rồi cùng nhau trở về.”

Lý Tiện Ngư khẽ gật đầu một chút, cong mi nói: “Từ sau khi thay đổi đơn thuốc, sức khỏe của mẫu phi cũng tốt hơn rất nhiều, ban đêm có thể ngủ ngon, cũng may là nhờ vào Cố đại nhân.”

Nàng nói, nhớ tới tình hình vừa rồi các thái y kê đơn thuốc cho hoàng tỷ Nhã Thiện, hơi dừng lại một chút, nhịn không được lại nhẹ giọng hỏi: “Cố đại nhân, sức khỏe của hoàng tỷ Nhã Thiện như thế nào vậy?”

Cố Mẫn Chi trầm mặc trong chốc lát, chỉ ôn hòa nói: “Trước tiến cố gắng dùng thuốc điều dưỡng thân thể, chờ đến mùa hè năm sau chắc sẽ có chuyển biến tốt.”

Lý Tiện Ngư nói bằng giọng điệu mất mát: “Ngày mùa thu năm ngoái, đại nhân cũng đã nói như vậy.”

Cố Mẫn Chi cũng không có giải thích.

Hắn xem qua y án, biết được nguyên nhân thân thể của Nhã Thiện suy yếu là khi mang thai bị nhiễm lạnh, khó có thể trừ tận gốc được.

Vốn dĩ cũng chỉ có thể dựa vào uống thuốc mà sống, khi trời lạnh thì sẽ tái phát nặng hơn một chút, khi trời ấm thì sẽ tốt hơn một chút.

Đến nỗi có thể sống được bao lâu, tất cả đều phụ thuộc vào ý trời mà thôi.

Lý Tiện Ngư lại không biết trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì, vừa bước chân uyển chuyển đi về phía Điện Phi Hương, vừa khát khao nói: “Hôm nay ta tặng cho hoàng tỷ Nhã Thiện một bó hoa quế, nàng nói đã lâu chưa nhìn thấy hoa quế xinh đẹp như vậy. Ta còn nghĩ, chờ khi sức khỏe của hoàng tỷ tốt hơn, sẽ mời hoàng tỷ đến Điện Phi Hương và tự tay hái một bó hoa thật lớn mang về.”

Cố Mẫn Chi không đành lòng nói thẳng ra, chỉ nhỏ giọng an ủi.

“Sẽ có ngày này.”

*

Hai người cùng nhau quay trở lại Điện Phi Hương.

Lại đây nghênh đón bọn họ trước, không phải là cung nhân nào đó, mà là con thỏ Lý Tiện Ngư nuôi dưỡng ở trong điện, Tiểu Miên Hoa.

Một con thỏ có bộ lông trắng, chạy tới đây trên hành lang gỗ, không ngừng cọ cọ tà váy của Lý Tiện Ngư.

Lý Tiện Ngư thuận tay đem nó bế lên tới, cong mi nói với Cố Mẫn Chi: “Tiểu Miên Hoa còn nhớ rõ đại nhân đó.”

Cố Mẫn Chi vẫn chưa trả lời, thì trên hành lang vang lên một loạt tiếng bước vội vàng.

Lý Tiện Ngư quay người lại, lại thấy Tiểu Đáp Tử canh giữ cửa điện đang nhanh chóng lại đây, bẩm báo với nàng: “Công chúa, người của Đông Cung tới nói là muốn gặp ngài.”

Lý Tiện Ngư hơi hơi sửng sốt, theo bản năng nói: “Ta lập tức đi qua.”

Nghĩ đến, chắc là câu trả lời cho chuyện mà lúc trước nàng nhờ hoàng huynh làm giúp.

Cũng không biết, thái phó có nhìn ra được là thư pháp của ai không.

Lý Tiện Ngư nghĩ như vậy, đem Tiểu Miên Hoa trong lòng ngực đưa cho Nguyệt Kiến, có chút áy náy mà nói lời xin lỗi với Cố Mẫn Chi: “Cố đại nhân, ta muốn đi gặp người của Đông Cung. Nếu không, ta để Nguyệt Kiến dẫn ngài đi bắt mạch cho mẫu phi trước, một lúc nữa ta sẽ tới sau.”

Cố Mẫn Chi hơi hơi gật đầu: “Không sao.”

Lúc này Lý Tiện Ngư mới xoay người, bước nhanh đi theo Tiểu Đáp Tử.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play