Lần này, hắn không dừng lại bên ngoài bức màn đỏ, mà là đi thẳng vào bên trong, thuận đặt Lý Tiện ở trên giường gấm.

Hai bên bức màn đỏ theo bước chân của hắn, cùng nhau rơi xuống, giống như nước chảy, rơi xuống hai vai thiếu niên.

Lâm Uyên cũng không để ý, chỉ ngồi ở bên mép giường, khe nâng đôi mắt đen láy kia lên: “Mặc dù ta không phải thái y, nhưng chút vết thương nhỏ này, ta vẫn xử lý được.”

Hắn đưa tay tới, nhưng hai má Lý Tiện Ngư đỏ ứng, tránh người đi: “Nếu không, chờ trời sáng, trời sáng lại mời người Thái Y Viện tới đây đi.”

Lâm Uyên dừng lại động tác: “Mấy ngày tới công chúa còn muốn đi đường nữa không?”

Lý Tiện Ngư hơi ngẩn người, rụt rè gật đầu.

Đương nhiên là muốn.

Nàng cũng không thể luôn luôn nằm trên giường.

Giọng nói Lâm Uyên bình tĩnh: “Vậy thì không thể chờ tới trời sáng.”

Lý Tiện Ngư do dự, rũ lông mi xuống khẽ run nhẹ.

Mắt cá chân nàng vẫn vô cùng đau đớn, cảm giác đã sưng lên một cục. Nàng cũng không biết, mình có thể tiếp tục chịu đau, chờ tới trời sáng tới khi tất cả thái y đến trực hay không.

Nhưng mà, nếu để Lâm Uyên xem, như vậy rất không hợp quy củ.

Nàng giãy giụa trong lòng một lúc lâu. Cuối cùng đau đớn ở mắt cá chân vẫn chiếm thế thượng phong.

Lý Tiện Ngư lui bước, đỏ bừng tai nhỏ giọng thương lượng với hắn: “Vậy, ngươi không thể nói cho người khác.”

Chỉ cần Lâm Uyên không nói cho người khác, nàng có thể coi như, coi như chưa từng phát sinh chuyện như vậy.

Lâm Uyên gật đầu: “Được.”

Lý Tiện Ngư nhìn hắn, lại do dự một lúc mới chậm rãi cụp mắt xuống.

Cuối cùng, nàng như hạ quyết tâm, duỗi tay nhẹ nhàng vén tà váy của lên trên.

Vạt áo cung nữ màu xanh lục thẫm chậm rãi vén lên như thủy triều rút xuống, dần dần lộ ra mũi giày thêu hoa mộc lan của nàng, tất lụa màu trắng như tuyết, dưới tất lụa là mắt cá chân đã hơi sưng lên.

Nàng hạ tay xuống, lại chậm rãi cởi giày thêu bên chân phải, chỉ để lại chiếc tất.

Ánh mắt Lâm Uyên càng sâu. Loại cảm giác vừa xa lại vừa nguy hiểm lại ập đến một lần nữa, như muốn nhấn chìm hắn.

Hắn nhắm mắt lại, ổn định tinh thần, duỗi tay, duỗi tay cởi tất lụa ra khỏi lòng bàn chân non nớt của nàng.

Mắt cá chân trần của thiếu nữ hiện ra. Mắt cá chân vốn nhỏ bé, trắng nõn giờ đã sưng đỏ tấy, quả nhiên bị bong gân không nhẹ.

Lâm Uyên khẽ nhíu mày, hỏi nàng: “Trong tẩm điện của công chúa có băng và thuốc bôi thông huyết tiêu máu bầm không?”

Lý Tiện Ngư cố gắng kéo thần trí mình từ trong bối rối ra, nhỏ giọng trả lời: “Vốn là có. Nhưng cũng sắp đến trung thu, băng trong phòng bếp nhỏ hẳn đã dùng hết rồi. Về phần thuốc, ở trong ngăn kéo thứ ba dưới tủ có, là cái bình sứ màu đỏ.”

Lâm Uyên gật đầu, một lần nữa đứng dậy.

Khi trở lại, trong tay hắn đã có thêm một chiếc khăn đã nhúng qua nước giếng, cùng với bình sứ màu đỏ mà Lý Tiện Ngư đã nói.

“Công chúa chịu đựng chút.”

Hắn hạ tay xuống, gấp chiếc khăn đã nhúng qua nước giếng thành đôi, đắp ở chỗ sưng trên mắt cá chân của nàng.

Lý Tiện Ngư bị lạnh hừ nhẹ một tiếng, lông mi run rẩy. Nhưng rất nhanh, hơi mát lạnh truyền từ trên cổ chân đến, làm dịu cơn đau rát. Hình như cũng không còn đau như lúc nãy.

Lý Tiện Ngư hơi chớp mắt, nhẹ nhàng thở ra, muốn lấy tất đeo vào, lại thấy Lâm Uyên đã mở bình thuốc màu đỏ kia.

Hắn chờ khau khi chiếc khăn hết lạnh thì lấy khăn ra. Sau đó, lấy đầu ngón tay chấm một ít thuốc, thoa lên mắt cá chân sưng đỏ của nàng.

Nhưng đầu ngón tay hắn đầu nóng như vậy, chạm vào chỗ sưng đỏ trên mắt cá chân, lập tức làm cho cả người Lý Tiện Ngư run rẩy.

Giọng nàng mềm mại và rụt rè: “Lâm Uyên, ngươi nhẹ chút.”

Đầu ngón tay Lâm Uyên hơi ngừng, sau đó thấp giọng đáp lại.

Hắn cố gắng làm cho động tác của mình trở nên nhẹ nhàng. Nhưng làm hắn không nghĩ tới chính là, Lý Tiện Ngư thật sự rất nhạy cảm. Vô luận hắn thả nhẹ lực đạo như thế nào, chỉ cần hắn hơi đụng tới nàng một chút. Lý Tiện Ngư đều sẽ kêu đau, dịch người trốn vào bên trong giường.

Hắn ấn nàng xuống, Lý Tiện Ngư nâng cặp mắt hạnh long lanh ánh nước ủy khuất nhìn hắn, nước mắt rơi xuống theo hàng lông mi cong vút, như hạt mưa rơi xuống bàn tay hắn.

Thiếu niên dù trong đao sơn biển máu cũng chưa bao giờ gặp chuyện như vậy.

Hắn vô cùng đau đầu, lại không có biện pháp gì với nàng.

Hắn chỉ có thể buông bình thuốc trong tay, nâng mắt hỏi Lý Tiện Ngư: “Công chúa muốn như thế nào?”

Hắn có thể đáp ứng Lý Tiện Ngư yêu cầu trong khả năng cho phép. Nhưng thuốc này nhất định phải bôi. Nếu hiện tại không bôi thuốc, trong vòng ba ngày Lý Tiện Ngư đừng nghĩ đi đường.

Đầu ngón tay Lý Tiện Ngư nắm chặt váy mình. Nàng cũng biết chính mình đuối lý nên lặng lẽ ngước mắt nhìn hắn, do dự nói: “Nếu không, ngươi nói cho ta chuyện trước kia của ngươi đi.”

“Có lẽ ta tập trung nghe, sẽ không cảm thấy đau.”

Nàng vẫn là, có chút muốn biết chuyện trước kia của Lâm Uyên. Mặc dù, nghe hắn nói vài lần, luôn đáng sợ như vậy. Nhưng nàng nghĩ, hẳn là cũng có kỉ niệm đáng nhớ, hồi ức tốt đẹp nào đó. Có điều nàng không biết, thiếu niên chỉ có ký ức nửa năm.

Vì thế, Lâm Uyên im lặng một lúc. Sau đó, chỉ có thể chọn ra vài chuyện về đêm trăng để kể cho nàng nghe. Hắn cố gắng chọn chút chuyện không quá đẫm máu. Nhưng Lý Tiện Ngư nghe sắc mặt vẫn trắng bệch.

Nghe đến cuối cùng, nàng ngồi thẳng tắp ở đó, sống lưng như cứng đờ. Nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi ở đó, không hề trốn ra sau. Trong đôi mắt hạnh vẫn còn lấp lánh ánh nước, nhưng dù sao vẫn nhịn xuống không kêu đau nữa.

Lâm Uyên rất nhanh bôi thuốc xong. Hắn kéo tà váy xuống thay Lý Tiện Ngư, suy nghĩ một chút, hỏi: “Công chúa không cảm thấy đau sao?”

Lý Tiện Ngư phục hồi lại tinh thần. Nàng nhìn về phía thiếu niên trước mắt, muốn nói lại thôi, sau một lúc lâu cuối cùng nhỏ giọng nói: “Vẫn đau.”

“Nhưng ta sợ ta kêu đau, ngươi cũng vặn gãy cổ ta.”

Đầu ngón tay Lâm Uyên hơi ngừng lại, tiện đà, hắn để bình thuốc sang bên cạnh, bình tĩnh nói: “Sẽ không.”

Lúc này, trên mặt Lý Tiện Ngư mới có chút huyết sắc.

Nàng suy nghĩ một lúc, duỗi tay nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay áo thiếu niên đang muốn đứng dậy, nhẹ giọng hỏi hắn.

“Lâm Uyên, trước kia ngươi giết một người, bọn họ cho ngươi bao nhiêu bạc?”

Lâm Uyên nghiêng nửa người lại, trong bóng đêm, ánh mắt nhàn nhạt: “Công chúa thiếu bạc sao?”

Lý Tiện Ngư nhớ tới số tiền ba ngàn lượng bạc lần trước Khương Vô nói, theo bản năng muốn gật đầu, nhưng rất nhanh tỉnh táo lại.

Nàng lắc đầu: “Ta không thiếu bạc. Ta chỉ nghĩ, nếu ngươi vì bạc mới giết người——”

Nàng nghĩ nghĩ, hơi ngồi thẳng người, vô cùng nghiêm túc mà thương lượng với hắn: “Ta có thể cho ngươi thêm tiền tiêu vặt.”

Giọng nói nàng thành khẩn như vậy. Ngay cả Lâm Uyên cũng nhướng mi nhìn nàng.

Hắn nói: “Không phải vì bạc.”

Lý Tiện Ngư hơi sửng sốt, theo bản năng hỏi lại: “Vậy ngươi vì sao phải giết người?”

Lâm Uyên trả lời: “Bởi vì có người muốn nhìn, cho nên không thể không đi làm.”

Cho dù không có hắn, cũng sẽ có người khác.

Hắn nghĩ, Lý Tiện Ngư hẳn là sẽ không hiểu được. Bọn họ vốn không phải cùng một thế giới, mỗi người đều phải đi trên con đường riêng của mình. Chỉ là nàng nhất thời hứng thú mà có một đoạn đường ngắn ngủi gặp nhau. Cũng chỉ thế mà thôi. Vì thế, hắn khẽ cụp mắt xuống.

“Công chúa nghỉ ngơi sớm một chút.”

Hắn xoay người, đi ra khỏi bức màn đỏ của Lý Tiện Ngư. Thời điểm sắp trở lại trên xà ngang, lại nghe thấy Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng gọi hắn một tiếng:“Lâm Uyên.”

Lâm Uyên quay ngoắt người lại.

Gió đêm thổi vào phòng qua tấm rèm, lướt qua tấm rèm đỏ rơi xuống. Xuyên qua lớp màn lụa màu đỏ bay phấp phới, hắn thấy Lý Tiện Ngư nửa ngồi ở trên giường nhìn hắn. Mi mắt cong cong, ý cười vui vẻ.“Cảm ơn ngươi.”

Nàng ôn nhu: “Cảm ơn ngươi đưa ta trở về, lại bôi thuốc cho ta.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play