Chờ ra khỏi Điện Phi Hương, hắn đã hiểu rõ mang Lý Tiện Ngư ra ngoài là một chuyện phiền toái cỡ nào.
Mái hiên, bức tường đổ, vũng nước, rất nhiều đường hắn có thể đi nhưng Lý Tiện Ngư đều không thể đi được.
Hành trình cho với hắn dự đoán, còn chậm hơn rất nhiều.
Nhưng thiếu niên cũng không oán trách, chỉ thấp giọng nói: “Nhiều nhất là mười lăm phút.”
Lý Tiện Ngư yên lòng, đi tới bên cạnh hắn, nhỏ giọng hỏi hắn một số chuyện khác: “Lâm Uyên, buổi tối ngươi thường xuyên ra ngoài sao?”
Lâm Uyên nói: “Cũng không thường xuyên lắm.”
Lý Tiện Ngư lại hỏi: “Vậy ngươi ra ngoài làm gì vậy? Hay là đi nơi nào? Cũng đi Ngự Hoa Viên sao?”
Lâm Uyên hơi cụp mắt, giấu đi ánh sáng dưới đáy mắt: “Trả thù.”
Lý Tiện Ngư sửng sốt, nhướng đôi mi dài: “Trong cung cũng có mẹ mìn sao?”
Lâm Uyên chỉ nói ngắn gọn: “Không có.”
Lý Tiện Ngư còn muốn hỏi, thiếu niên đang đi trước mặt đột nhiên dừng bước.
Lý Tiện Ngư không kịp dừng bước, suýt nữa đụng phải sống lưng Lâm Uyên.
“Lâm Uyên, ngươi như thế nào ——”
Lời mới nói được một nửa, thanh âm Lý Tiện Ngư dừng lại, mắt hạnh mở lớn.
Ngự Hoa Viên vào ban đêm ở ngay trước mặt.
Lý Tiện Ngư vén váy tiến lại gần, đi dọc theo con đường hoa được lát đá cẩm thạch.
Xung quanh tràn đầy kỳ hoa dị thảo, cây tử đằng, thúy trúc, tắm mình trong bóng trăng mờ, trông rất khác so với ban ngày.
Lý Tiện Ngư bước đi nhẹ nhàng, rồi dừng lại trước một đóa hoa to như một chiếc đĩa vàng.
“Thơm quá.” Đôi mắt hạnh của thiếu nữ sáng lên, hai tay ôm một đóa hoa, đưa cho thiếu niên bên cạnh xem: “Ta nhận ra loài hoa này. Đây là hoa Kim Tiền Cúc, phụ hoàng vì Vương mỹ nhân cho người mang từ Thanh Lô về đây. Ngươi xem, có đẹp hay không?”
Mà thiếu niên nghiêng người, chưa kịp cúi người. Lý Tiện Ngư đã buông bông hoa trong tay ra, tầm mắt lại bị đóa Đậu Tuyết Hồng hấp dẫn: “Lâm Uyên, ngươi xem đóa hoa này. Đóa này chính là vì Tô tài tử mang từ chùa Bảo Trạch tới đây.”
“Còn có đóa hoa này……”
Nàng đi qua các loài hoa, đầu óc trở nên rất nhanh, giống như mỗi đóa hoa nàng đều thích, mỗi đóa hoa đều có lai lịch.
Lâm Uyên đi theo bên cạnh nàng, nhìn nàng cuối cùng cũng dừng lại ở chỗ sâu nhất Ngự Hoa Viên.
Thấp thoáng chỗ bóng cây, có một chiếc xích đu treo dưới gốc cây ngô đồng.
Lý Tiện Ngư vén váy chạy chậm tới, vươn tay nhẹ nắm hai bên thừng chiếc xích đu, cẩn thận thử ngồi lên ghế xích đu.
Một lúc sau, nàng ngồi vững vàng trên xích đu, cong mi cười rộ với Lâm Uyên: “Lâm Uyên, giúp ta đẩy xích đu đi.”
Lâm Uyên ngước mắt lên nhìn nàng.
Hắn muốn nói, như vậy không an toàn, rất dễ bị Kim Ngô Vệ phía xa phát hiện.
Nhưng thiếu nữ mặc y phục tiểu cung nữ đang ngồi trên xích đu, cười khanh khách nhìn hắn, làn da trắng như tuyết, tóc đen, môi hồng răng trắng, trong mắt hiện lên ánh sáng như dải ngân hà.
Hắn nhớ rằng, đây là lần đầu tiên Lý Tiện Ngư được đi ra ngoài vào ban đêm.
Vẫn là đừng để lại chút tiếc nuối nào thì tốt hơn.
Dù sao, mang nàng đi ra ngoài khó khăn như vậy, khả năng sẽ không có lần sau.
Vì thế, hắn giãn mày, đi đến phía sau Lý Tiện Ngư, giơ tay nắm lấy đầu dây xích đu.
Hơi dùng chút sức, chiếc xích đu nhẹ nhàng mang thiếu nữ uyển chuyển đẩy ra phía trước, giống như chiếc lá cây rơi trên mặt nước bị gió thổi bay.
Hơi lạnh gió đêm lướt qua mặt nàng, tâm tình Lý Tiện Ngư cũng bay lên theo xích đu.
Nàng hơi nghiêng người khỏi xích đu, mi mắt cong cong, giọng nói nhẹ nhàng: “Lâm Uyên, có thể đẩy cao thêm một chút được không.”
Lâm Uyên không trả lời, lại thêm một chút sức lực.
Chiếc xích đu gỗ mang theo Lý Tiện Ngư càng bay cao hơn, làm cho nàng nhìn lấy đình đài, lầu các, thủy tạ ở phía xa xa. Đến chỗ cao nhất, vươn tay lên như có thể chạm tới bầu trời đầy sao.
Lý Tiện Ngư nhìn về phía cảnh đêm nơi xa, sợi tóc đen nhánh lướt qua gò má trắng như tuyết của nàng, màu sắc rõ ràng như một bức tranh thuỷ mặc.
Ánh mặt Lâm Uyên tầm mắt đến tận đây dừng lại, có ngắn ngủi ly thần.
Nhưng chỉ là khoảnh khắc, hắn phục hồi tinh thần lại, lập tức duỗi tay, nắm lấy bàn đu dây tác, dừng lại bàn đu dây.
Lý Tiện Ngư đang chơi vô cùng cao hứng đột nhiên dừng lại, ngoảnh mặt lại, phồng má bất mãn nói: “Sao lại dừng lại rồi ——”
Lâm Uyên ngắt lời nàng: “Có người tới.”
Hắn đột nhiên ngước mắt lên, nhìn về phía ngoài Ngự Hoa Viên, ánh mắt sắc bén, vội vàng nói: “Phía Đông Nam có bảy người, đều là người có võ công, hẳn là Kim Ngô Vệ tuần tra ban đêm.”
“Công chúa xuống đi.”
Lông mi Lý Tiện Ngư run lên, cuống quít xuống xích đi.
Lâm Uyên nắm cánh tay nàng cách lớp y phục, mang theo nàng bước nhanh đến chỗ sâu nhất trong Ngự Hoa Viên.
Lý Tiện Ngư bị hắn kéo theo chạy chậm, vội vàng quay đầu nhìn lại, đã thấy trong màn đêm có thêm vài ngọn đuốc, đang chạy tới hướng bên này.
Nàng càng nghĩ càng sợ, ngẩng đầu nhìn người thiếu niên phía trước, ngữ khí hoảng loạn: “Làm sao bây giờ, ngươi mang theo ta, nhất định sẽ bị bọn họ đuổi theo.”
Lâm Uyên cũng nghĩ đến điều này.
Hắn nói: “Tiếp tục đi về phía trước, sẽ có chỗ ẩn núp.”
Lý Tiện Ngư liên tục gật đầu, thở hổn đi theo hắn.
May mắn là, trước khi nàng không thể bước tiếp, Lý Tiện Ngư đã nhìn thấy nơi ẩn náu mà Lâm Uyên nhắc đến.
Một sơn động giữa hai hòn non bộ.
Nói là sơn động, không bằng nói khe hở giữa hai hòn đá lớn.
“Đây, chỗ này có thể giúp chúng ta che giấu sao?”
Hô hấp Lý Tiện Ngư hỗn loạn hỏi.
Nhưng ánh lửa phía sau càng lúc càng tới gần, không có thời gian cho nàng bắt bẻ.
Lý Tiện Ngư khẽ cắn môi, xoay người, muốn đi vào khe hở.
Điều làm nàng không ngờ tới là, bên trong khe hở này lại có một cái động khác. Đi qua lối vào hẹp, bên trong lại ẩn giấu một hang động bí mật, không rộng lắm, nhưng hoàn toàn có thể chứa đựng nàng.
Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng thở ra, nói với Lâm Uyên: “Lâm Uyên, nhanh, nhanh đi vào.”
Lâm Uyên nghiêng người đi vào.
Sơn động nguyên bản cũng không tính là rộng, lập tức trở nên vô cùng chật chội.
Lý Tiện Ngư đứng ở bên trong, cố gắng áp sát lưng vào vách đá, để cho hắn có thêm không gian.
Nhưng nỗ lực của cô có hiệu quả cực kỳ nhỏ.
Sơn động chật hẹp như vậy, làm cho Lâm Uyên không thể không đứng đối mặt với cô. ( truyện trên app T Y T )
Hai cánh tay thon dài không có chỗ đặt. Cuối cùng, hai bàn tay không thể không xuyên qua hai bên eo nàng đặt lên vách đá phía sau, cách nàng nửa tấc (khoảng 1 mét).
Sơn động cũng không tính cao, làm cho hắn phải cúi đầu.
Thời gian trôi qua, hô hấp như có như không phả vào gáy nàng. Trong không khí mát lạnh của mùa thu càng cảm thấy nóng bỏng, làm làn da mỏng manh trên cổ nàng nhiễm một màu đỏ hồng.
Hai má Lý Tiện Ngư nóng bỏng, ngay cả đầu ngón tay cũng không dám cử động.
Rốt cuộc nàng cũng hiểu. Vì sao thường này, Lâm Uyên phải cách nàng xa như vậy.
Tình hình hiện tại, cũng có chút không được tự nhiên.
Đồng dạng, thân hình Lâm Uyên cũng cứng đờ.
Cảm giác của người tập võ càng vô cùng nhạy bén so với người thường, càng đừng nói là khoảng cách gần như vậy.
Thiếu nữ trước mặt hô hấp có chút hỗn loạn, chiếc cổ mảnh khảnh trơn bóng lộ ra ngoài trắng nõn, mềm mại, có chút hồng nhuận, giống như hoa đào tươi, hương thơm phảng phát trong đêm tối yên lặng.
Hắn không thể không nhắm chặt mắt lại, cố gắng hết sức để tập trung quan sát động tĩnh bên ngoài mà không bị phân tâm.
Bên ngoài sơn động, Kim Ngô Vệ đang đi khắp nơi trong Ngự Hoa Viên tìm bọn họ. Khi họ đi, bội kiếm bên hông kêu leng keng.
Đi một vòng, cũng không phát hiện ra điều gì, có người nói: “Làm gì có ai, ta thấy là người nghe nhầm rồi!”
Lại có người tiếp lời: “Đừng nói nhảm nữa. Nhanh đi thôi, hơn nửa đêm rồi, ai lại đến Ngự Hoa Viên chứ?”
Nhóm Kim Ngô Vệ bảo nhau rời đi.
Lý Tiện Ngưa dựa vào vách đá nghe rõ, trong lòng có chút nhẹ nhõm, vội vàng vươn tay đẩy đẩy thiếu niên đang dựa gần trước mặt nàng, nhỏ giọng nói: “Lâm Uyên ——”
Giọng nói vừa phát ra, Lâm Uyên theo bản năng giơ tay lên, che miệng nàng lại.
Đôi môi đỏ của thiếu nữ hơi mở, cánh môi mềm mại như hoa cọ vào lòng bàn tay hắn, mang lại cảm giác hơi ngứa ngáy.
Động tác Lâm Uyên lập tức dừng lại.
Một lúc sau, hắn nghiến chặt răng, ghé sát vào bên tai nàng, giọng nói khàn khàn có chút kiềm chế: “Bọn họ vẫn chưa đi.”
Lý Tiện Ngư hơi sững sờ. Sau đó sợ hãi mà chuyển tầm mắt, nhìn ra ngoài qua vai hắn.
Chỉ trong giây lát, nàng lại thấy một nhóm người lại chạy ùa vào Ngự Hoa Viên.
Chính là nhóm người Kim Ngô Vệ vừa rồi quay trở lại.
Đương nhiên, lần này bọn họ nhìn thấy, vẫn là Ngự Hoa Viên trống rỗng như cũ, cùng chiếc xích đu cũ dưới gốc cây ngô đồng đã sớm dừng lại từ lâu.
“Làm gì có tiểu cung nữ nào chơi xích đu ban đêm chứ?” Một Kim Ngô Vệ mặt dài cười cười, vươn tay vỗ vai đồng nghiệp mình: “Ta thấy ngươi ban đêm động xuân tâm, nhớ nương tử rồi!”
Tên kia Kim Ngô Vệ bị hắn chế nhạo vô cùng bất mãn, ngửa cổ nói: “Nói bậy! Lão tử nhìn rất rõ ràng, sao có thể có sai!”
Kim Ngô Vệ mặt dài phất tay, ngắt lời hắn: “Được rồi được rồi, nhớ nương tử cứ việc nói thẳng. Chờ ngày mai hết trực ban, ta mang ngươi ra ngoài cung, uống rượu hoa.”
Nghe mấy chữ uống rượu hoa, mấy tên Kim Ngô Vệ khác cũng cười rộ lên, cùng nhau bắt tay, kéo người đồng nghiệp còn muốn cãi lại kia đi ra khỏi Ngự Hoa Viên.
Muốn tiếp tục đi tuần tra ban đêm.
Lần này, Lý Tiện Ngư không dám tiếp tục lên tiếng. Cho đến khi Lâm Uyên buông tay, mới dám nhỏ giọng hỏi hắn: “Lần này, bọn họ thật sự đi rồi sao……”
Nàng nâng mắt, nhìn về phía thiếu niên vẫn đang đặt nàng trên vách đá, trên mặt hắn phả ra từng luồng khí nóng, giọng nói cũng nhỏ nhẹ như muỗi kêu: “Vậy, vậy ngươi có phải nên buông ra ta hay không.”