Khi mọi người trong tiệm tạp hóa trên hẻm Thanh Thủy giống như đang đi trên băng mỏng, thì trong gánh hát Cát Tường đang diễn xướng đến đoạn náo nhiệt.
Chiêu Chiêu ngồi trên nhã gian lầu hai, vừa nhìn vừa mi mắt cong cong cầm bút viết thêm bốn chữ lâm trùng dạ bôn lên quyển sách nhỏ trong tay.
Hai tháng trước gánh hát Cát Tường đã bắt đầu biểu diễn Thủy Hử Truyện.
Một ngày hai buổi biểu diễn, không hề trùng lặp.
Chiêu Chiêu không thể mỗi ngày đều đến xem nên cầm theo quyển sách nhỏ, ghi chú lại những buổi diễn mà mình đã xem qua.
Để tránh mấy tháng sau, khi gánh hát bắt đầu biểu diễn lại từ đầu thì nàng lại xem lại lần nữa.
Vừa mới viết xong bốn chữ lâm trùng dạ bôn, Chiêu Chiêu còn chưa kịp đặt bút xuống thì tấm bình phong gần đó đã bị người nhẹ nhàng gõ vang.
Gian ngoài truyền đến giọng nói của nữ người hầu trong gánh hát: “Vị cô nương này, vị khách trong nhã gian bên cạnh kêu nô tỳ đưa hai đĩa điểm tâm cho ngài.”
Chiêu Chiêu hơi kinh ngạc.
Nàng đặt bút lông Hồ Châu trong tay xuống, suy nghĩ một lúc rồi mới nói: “Không cần. Điểm tâm ta tự mua còn chưa ăn xong.”
Nữ người hầu lại cười: “Vị khách kia nói, ngài nhìn qua điểm tâm thì sẽ nhận lấy.”
Chiêu Chiêu khẽ chớp mắt, lòng hiếu kỳ dâng lên: “Vậy ta nhìn xem một cái coi là loại điểm tâm gì mà hiếm lạ như vậy?”
Nàng đứng dậy mở tấm bình phong ra, từ trong tay nữ người hầu cầm lấy hộp điểm tâm và tùy tay mở nó ra.
Trong hộp ăn đựng một đĩa bánh bạch ngọc, một đĩa bánh cuốn tơ vàng và một chén nước ô mai ướp lạnh được đặt ngay ngắn, đều là món ăn vặt ngày thường Chiêu Chiêu thích ăn.
Mắt hạnh của Chiêu Chiêu hơi mở to giống như nhận ra được cái gì đó.
Nàng nhanh chóng đặt hộp đồ ăn lên trên bàn và nói vài ba câu đuổi nữ người hầu đi.
Chờ đến khi nữ người hầu đi xa, Chiêu Chiêu cất quyển sách nhỏ đang nằm trên bàn lại, tay chân nhẹ nhàng rời khỏi nhã gian và bước từng chút về phía cầu thang gỗ ở phía xa.
Nhưng nàng còn chưa đi được vài bước thì nhìn thấy một người thiếu nữ hai mươi tuổi đang chờ nàng trước cầu thang.
Thiếu nữ dựa vào trên lan can khắc hoa, móng tay được sơn tươi đẹp đang cầm một cây quạt xếp của đàn ông, giờ phút này đang từng chút từng chút gõ nhẹ lên trên lan can.
Vòng tay vàng đeo trên cổ tay nhẹ nhàng va chạm vào nhau, phát ra âm thanh thanh thúy.
Trong tiếng vòng vàng va chạm vào nhau, thiếu nữ ngước đôi mắt phượng quyến rũ lên nhìn về phía nàng, môi đỏ khẽ cong lên và giọng điệu lười biếng: “Thỏ con, đi nhanh như vậy là làm chuyện gì đó trái lương tâm sao?”
Mắt phượng của thiếu nữ liếc nhìn xung quanh người nàng, ý cười trong mắt càng sâu: “Cũng không mang theo thị nữ. Là trốn ra từ trong nhà có đúng không?”
Chiêu Chiêu hơi chột dạ một chút khi bị nàng bắt ngay tại trận.
Chiêu Chiêu tránh nặng tìm nhẹ cố ý nói sang chuyện khác: “Ninh Ý a tỷ cũng đến đây xem diễn sao?”
Thiếu nữ dựa vào trên lan can khắc hoa là đích nữ của Khang Vương quá cố, quận chúa Ninh Ý.
Bởi vì Khang Vương phi và mẫu thân của nàng là bạn bè tốt của nhau, cho nên từ trước đến nay con cái của hai nhà rất thân thiết với nhau, Chiêu Chiêu cũng ngầm gọi Ninh Ý một tiếng a tỷ.
“Rảnh rỗi không có việc gì làm nên đi dạo khắp nơi. Không ngờ rằng có thể vừa vặn gặp được muội.” Ninh Ý giơ bàn tay trắng nõn lên, rất có hứng thú xoa xoa khuôn mặt nhỏ trắng muốt của nàng, cánh môi đỏ thắm cong lên: “Chọn một cái đi. Là ở đây xem diễn với bổn cung. Hay vẫn là bổn cung tự mình đưa muội quay về phủ tướng quân?”
Chiêu Chiêu nhanh chóng né tránh về phía sau, không cho Ninh Ý tiếp tục nhéo gương mặt của nàng nữa.
Nàng thở dài thỏa hiệp: “Vẫn là…… Xem diễn đi.”
Nếu thật sự làm a tỷ đưa nàng về, vừa là thị nữ vừa là thị vệ ồn ào đến cả phủ đều biết thì sau này
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.