Khi Lý Tiện Ngư tỉnh dậy lần nữa, ánh mặt trời ngoài cửa sổ đã lặn xuống.

Ánh sáng tối tăm đen đỏ đan chéo của hoàng hôn xuyên thấu qua bức màn, lướt qua trên hai má đỏ nhạt của nàng, ấm áp giống như nước trong ao suối nước nóng.

Lý Tiện Ngư mờ mịt ngước mắt lên và muốn ngồi dậy từ trên giường.

Đầu ngón tay đặt trên giường đệm, cảm giác tê dại từ bốn phương tám hướng lập tức vọt tới.

Nàng cảm nhận được vòng eo của mình vừa mỏi vừa mềm, giống như sợi tơ liễu mùa xuân chỉ cần nhẹ nhàng động đậy một chút thì sẽ rất tê mỏi.

Đầu ngón tay của nàng hơi đặt trên mép giường, chạm vào đệm giường mềm mại, giống như đang chống trên một đống sợi bông trắng muốt chạm vào là tan ra, không có một chút sức lực nàng có thể mượn để đứng dậy.

Lý Tiện Ngư vừa thẹn thùng vừa khó hiểu với cảm giác xa lạ như vậy.

Khi nàng đang nghĩ có nên kêu thái y lại đây hay không, màn giường thêu hoa văn hình con rồng bị một đôi bàn tay to có khớp xương rõ ràng vén lên.

Lâm Uyên rũ mi mắt xuống trước màn giường, môi mỏng nhẹ nhàng cong lên: “Chiêu Chiêu tỉnh?”

Lý Tiện Ngư ngước lông mi lên, trông thấy dung mạo thanh tuyệt của Lâm Uyên.

Hắn đã thay thường phục sạch sẽ, mái tóc đen được nửa cột lên bằng dây cột tóc. Cổ áo vẫn chưa cài lại mà là tùy ý mở rộng ra, dưới vạt áo mơ hồ có thể nhìn thấy xương quai xanh tinh xảo của thiếu niên.

Nàng ở phía trên xương quai xanh của Lâm Uyên, thấy được một cái dấu răng đỏ thắm.

Dấu răng nàng lưu lại.

Hai má của Lý Tiện Ngư lập tức trở nên ửng đỏ.

Nàng giãy giụa ngồi dậy, lấy đầu ngón tay mềm mại kéo cổ áo của hắn lại, gương mặt đỏ rần hỏi hắn: “Lâm Uyên, chàng, tại sao chàng không ngăn cản ta một chút?”

Lâm Uyên giơ tay, nắm lấy bàn tay trắng nõn đang dừng trên cổ áo của hắn.

Hắn cúi người xuống, đôi mắt phượng đen đậm kia rõ ràng phản chiếu ra bóng dáng của nàng: “Nếu công chúa muốn thì cắn thêm một cái nữa cũng không sao.”

Hai tai của Lý Tiện Ngư đều đỏ bừng. Nàng nghiêng mặt đi, vội vàng buông đầu ngón tay xuống, một lần nữa chống ở trên giường và muốn mang giày đứng dậy.

Vòng eo khẽ nhúc nhích, cảm giác tê dại lại truyền đến lần nữa.

Lý Tiện Ngư đỡ giường miễn cưỡng ổn định thân hình, hơi đỏ mặt di chuyển về phía mép giường.

Lâm Uyên cười nhẹ một tiếng.

Hắn ngồi xuống trên mép giường, ôm thiếu nữ có hai má lúm đồng tiền đỏ ửng vào trong lòng ngực, giúp nàng xoa xoa nơi tê mỏi.

Lông mi của Lý Tiện Ngư khẽ run, đầu ngón tay nhẹ nhàng đặt trên ngực của hắn. Nhưng cuối cùng không đẩy hắn ra.

Một lúc sau, cảm giác bủn rủn hơi giảm bớt một chút. Lý Tiện Ngư cũng đứng dậy từ trong lòng ngực của hắn, đứng ở trước bức màn đưa mắt nhìn xung quanh.

Nhìn trang trí trong điện, nơi này giống như là tẩm điện của Lâm Uyên.

Trên long án ở phía xa, còn đặt tấu chương hắn còn chưa phê duyệt xong.

Ánh mắt của Lý Tiện Ngư hơi ngừng lại.

Ngay sau đó, nàng giống như nhớ tới cái gì đó vội vàng từ nhặt áo ngoài trên sập gụ, mặc lên người.

Lâm Uyên cúi đầu, giúp nàng sửa lại dải lụa choàng ở khuỷu tay, giọng nói mang theo tiếng cười nhợt nhạt: “Công chúa vội vàng thay quần áo là muốn đi làm cái gì sao?”

“Quay trở lại Điện Phượng Tảo nha.”

Lý Tiện Ngư cài xong nút áo, giơ tay chỉ chỉ long an ở phía xa: “Dù sao chàng cũng còn có tấu chương muốn phê duyệt. Ta nên tránh đi.”

Nàng nói, muốn cất bước đi ra ngoài.

Lâm Uyên lại nắm lấy cổ tay trắng nõn của nàng.

Giọng nói của hắn rất thản nhiên: “Công chúa muốn tránh cái gì? Tấu chương hay là thần?”

Hai má của Lý Tiện Ng�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play