Khi hai má của Lý Tiện Ngư ửng đỏ, hô hấp trở nên hơi loạn.
Chiếc áo ngoài màu đỏ thêu hoa văn hoa hải đường của nàng hoàn toàn bị Lâm Uyên cởi ra, cởi đến khuỷu tay của nàng.
Để lộ ra áo trong màu xanh nhạt của nàng.
Khi ngón tay thon dài của Lâm Uyên buông xuống, rồi lúc muốn tiếp tục cởi bỏ nút áo trong của nàng.
Lý Tiện Ngư trở nên rụt rè, giấu cả người vào trong chăn gấm.
Lâm uyên không ngăn cản nàng. Hắn lập tức theo sát chui vào trong, một tay chống trên giường gấm, tạo ra một cái không gian nho nhỏ cho cả hai.
Trong bóng đêm hắn cũng có thể nhìn thấy mọi vật.
Ngón tay có khớp xương rõ ràng không hề trở ngại một lần nữa đặt trên cổ áo của nàng.
Áo trong mỏng manh rơi xuống đất, giống như thời tiết đầu xuân, đông tuyết biến mất.
Hiện ra phong cảnh rực rỡ mùa xuân.
Trên đỉnh núi được tuyết vây quanh, hoa anh đào đỏ nở rộ trên nền tuyết. Khiến đôi mắt phượng vốn dĩ sâu thẳm của Lâm Uyên trở nên đen tối, đáy mắt sóng ngầm mãnh liệt.
Lý Tiện Ngư giống như nhận ra được ánh mắt của hắn.
Nàng hoảng loạn giơ bàn tay trắng nõn lên che trước ngực mình lại. Nhưng chiếc váy dệt kim màu đỏ và áo lót nàng mặc lại không hề trở ngại mà bị cởi xuống.
Cánh hoa rơi xuống ở trên gạch vàng được lát trong điện, nhẹ nhàng mềm mại không tiếng động.
Mặt của Lý Tiện Ngư đỏ như thiếu đốt.
Khi nàng không biết nên che chỗ nào lại, Lâm Uyên cầm chặt bàn tay trắng nõn của nàng, dẫn đường nàng cởi bỏ quần áo trên người hắn xuống.
Đầu ngón tay của nàng run rẩy, không hề kết cấu.
Ngón tay thon dài của Lâm Uyên chậm rãi di chuyển, mang theo nàng gần như là thô bạo xé quần áo của hắn ra.
Quần áo màu đen có hoa văn màu vàng rơi xuống đất, đè trên chiếc váy dệt kim màu đỏ của nàng, hoàn toàn chôn vùi góc váy thêu hoa mộc phù dung.
Mặt của Lý Tiện Ngư đỏ như máu.
Nàng dần dần thích ứng bóng tối trong chăn gấm, cố gắng giấu đi rụt rè, ánh mắt rơi xuống từ trên ngực của hắn cũng giống như Lâm Uyên đang nhìn nàng vậy. Nhìn xem xương quai xanh tinh xảo của hắn, khuôn ngực rắn chắc, hình dáng bụng nhỏ rõ ràng.
Cho đến khi nhìn thấy, thứ đang chống lại nàng ——
Mắt hạnh của Lý Tiện Ngư hơi hơi trợn to.
Nàng hoang mang rối loạn cuộn tròn người lại trốn vào chỗ sâu trong chăn gấm.
Gương mặt của nàng đỏ rần, vừa thẹn thùng vừa hoảng loạn: “Không được. Tuyệt đối không được. Chúng ta … chúng ta không thích hợp.”
Lâm Uyên đột nhiên ngừng lại. Hắn ngước đôi mắt phượng đen đậm kia nhìn chăm chú vào nàng, giọng nói trầm thấp thường ngày giờ phút này khàn khàn như cát nặng.
Mang theo cảm giác nguy hiểm trước đây chưa bao giờ có.
“Công chúa không thích thần sao?”
Lý Tiện Ngư nói bằng giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu phủ nhận: “Không, không phải.”
Nàng lấy đầu ngón tay chống tr�
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.