“Ừ.”

Không biết từ nơi nào phía sau, Lâm Uyên nhỏ giọng lên tiếng.

Giờ phút này, khung cảnh hỗn loạn, tâm tư của mọi người đều tập trung ở trên cái lu nước kia, chỉ có một mình Lý Tiện Ngư nín thở nghe thấy.

Đôi mắt trong sáng của nàng khẽ ngước lên, đang muốn nói cái gì đó lại nghe tiếng nước chảy, các ma ma thô sử ở trước mắt kia rốt cuộc cũng ba chân bốn cẳng đem Hà ma ma kéo ra từ lu nước.

Lu nước lớn dùng để đựng nước, thường ngày Hà ma ma vênh váo tự đắc chưa bao giờ chật vật như vậy.

Một thân áo váy màu nâu thẫm ướt đẫm, búi tóc được chải tốt cũng rơi ra một nửa, bọt nước còn sót lại theo khuôn mặt già của bà chảy xuống, làm khuôn mặt của bà ta càng có vẻ tái xanh, biểu cảm trên mặt cực kỳ khó coi.

Ở dưới ánh nhìn chăm chú của đám đông, Hà ma ma có ý định muốn tìm về một chút mặt mũi.

Bà ta một lần nữa đứng thẳng người lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy lão nô liền phạt công chúa —— ai u!”

Lời nói còn chưa dứt, một tiếng kêu sợ hãi vang lên, Hà ma ma lại lần nữa chìm vào lu nước vừa rồi.

Mà lần này ngã càng nhanh hơn, ác hơn.

Các ma ma thô sử vội vàng lao tới, luống cuống tay chân kéo bà ta ra bên ngoài. Lúc này, ngay cả các cung nhân ở Điện Hương Phi cũng đều có chút khiếp sợ.

Nguyệt Kiến ở bên cạnh lôi kéo, thì thầm vào bên tai Trúc Từ: Ma ma ác độc này suốt ngày tới Điện Phi Hương của chúng ta tác oai tác quái, lúc này xem như gặp phải trời phạt.”

Ở trong mắt các nàng, đang yên lành mà đột nhiên từ trên đất bằng ngã vào lu nước, còn liên tiếp ngã hai lần, không phải là gặp phải trời phạt sao?

Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng chớp chớp mắt, không lên tiếng.

Dưới tiếng thì thầm của nhóm Nguyệt Kiến, Hà ma ma lại một lần nữa được lôi ra khỏi lu nước, đứng trên mặt đất. Bộ dáng lúc này so với lúc nãy thì chật vật hơn rất nhiều.

Lúc này đây, Hà ma ma không vội vã mở miệng nữa mà là nghi ngờ nhìn quanh bốn phía.

Các cung nhân của Điện Hương Phi đều đứng ở rất xa, mà người duy nhất đứng ở gần bà ta nhất lại là Gia Ninh công chúa.

Tiểu công chúa mặc váy lụa màu đỏ, da trắng môi hồng, tóc đen được chải thành hai bên, xinh xắn đáng yêu đứng ở kia. Nước từ trong lu bắn ra thậm chí cũng chưa dính một chút lên trên tà váy của nàng. Càng chớ nói đến là duỗi tay đẩy bà ta.

Sáng sớm ngày mùa thu đã có chút hơi lạnh, gió lạnh thổi qua, Hà ma ma run lập cập.

Bà ta muốn há mồm lại có chút sợ hãi.

Đầu gối bên phải của bà ta vô cùng đau đớn, chỉ là đứng thôi cũng cảm thấy có chút run lên.

Chắc là bởi vì khi bị đám bà tử tay chân thô kệch không biết nặng nhẹ kia túm ra khỏi lu đã đập trúng vào lu.

Cố tình còn hai lần đều đập trúng ở cùng một chỗ.

Nếu lại thêm một lần nữa, dù bà ta không bị lưu lại bệnh căn, chắc cũng phải nằm ở trên giường mấy tháng mới có thể xuống đất.

Hà ma ma đứng thẳng ở tại chỗ không di chuyển, rốt cuộc cắn răng sửa miệng: “…… Đã có bệ hạ cho phép, vậy trừng phạt hôm nay cũng bỏ qua đi.”

Bà nói xong cũng không dám ở lại nữa, sắc mặt âm trầm mang theo các ma ma thô sử kia khập khiễng đi ra Điện Phi Hương.

Ngay cả bài tập hôm nay cũng quên giao.

Nhìn bóng dáng của các ma ma biến mất sau bức tường, Nguyệt Kiến lập tức cười ra thành tiếng: “Xem như là tiễn đi đàn ôn thần này! Xem tình hình này hẳn là vài ngày tới cũng không đến nữa.”

Nàng nói với Lý Tiện Ngư: “Công chúa, hiện tại nô tỳ hầu hạ ngài trở về nghỉ ngơi nha.”

Lý Tiện Ngư không lập tức trả lời.

Tầm mắt của nàng dừng lại trên lu nước to đã cạn chỉ còn lại một nửa, mắt hạnh hơi cong.

“Lúc này vẫn còn sớm, ta cũng không cảm thấy mệt. Không bằng, dùng đồ ăn sáng trước đi.”

Nàng cong khóe miệng cười rộ lên, nhỏ giọng dặn dò Nguyệt Kiến: “Đồ ăn sáng hôm nay, nhớ rõ muốn làm nhiều một chút.”

*

Sau thời gian một chén trà nhỏ, đồ ăn sáng liền đưa đến trong thiên điện.

Nguyệt Kiến vẫn giúp nàng chia đồ ăn như cũ: “Đồ ăn sáng hôm nay là cháo gà với củ sen, cùng với ba món ăn kèm, có gạo nếp ngó sen và bánh gạo đen. Lúc nãy nô tỳ đã căn dặn các ma ma ở phòng bếp nướng một chút bánh, hiện giờ bánh mới ra lò cho nên cùng mang lại đây, ngài dùng nhiều một chút.”

Lý Tiện Ngư cong mi: “Ta biết rồi, đồ ăn sáng không cần người hầu hạ, các ngươi đều đi phòng bếp nhỏ dùng bữa đi.”

“Nô tỳ đi ngay đây.” Nguyệt Kiến cười trả lời, mang theo nhóm cung nữ đi về phía phòng bếp nhỏ.

Trong điện trở lại yên tĩnh một lần nữa, chỉ còn lại một mình Lý Tiện Ngư ngồi ở trước trường án.

Nàng đứng dậy dùng tấm bình phong che đậy, ngửa đầu nhìn lên trên xà nhà, nhỏ giọng kêu: “Lâm Uyên, ngươi xuống dưới đi.”

Lâm Uyên lên tiếng trả lời, nhảy từ trên xuống, đứng ở nơi cách xa nàng ba bước, bình tĩnh hỏi: “Chuyện gì?”

Lý Tiện Ngư cong mi, đem cái đĩa nhỏ đựng bánh nướng đẩy về phía hắn: “Hôm nay có bánh mới nướng xong, ngươi lại đây cùng ta ăn một chút đi.”

Nàng sợ Lâm Uyên không đồng ý, lại cười khanh khách nói: “Coi như là ta cảm ơn ngươi vì đã giúp ta đuổi Hà ma ma đi.”

Lâm Uyên ‘ ừ ’ một tiếng, từ trên bàn lấy đi một cái bánh nướng, lại không ăn.

Hắn nói: “Ta có thể giúp ngươi giết bà ta.”

Nếu như người chết ở Phi Hương Điện, sẽ dễ dàng rước lấy phiền phức cho Lý Tiện Ngư.

Nhưng nếu chết ở nơi khác, thì không có liên quan gì đến Lý Tiện Ngư.

Lý Tiện Ngư đang dùng đôi đũa bạc gắp một miếng gạo nếp ngó sen, nghe vậy hơi hơi sửng sốt.

“Ngươi đừng đi.”

Lý Tiện Ngư liên tục lắc đầu: “Cho dù là ngươi có giết Hà ma ma, cũng sẽ có Vương ma ma, Trương ma ma, Lý ma ma. Cũng không thay đổi được gì.”

Nàng nhỏ giọng nói: “Ngoài ra chuyện ngày hôm nay cũng không thể để người khác biết, bằng không phụ hoàng nhất định sẽ sai người lại đây phạt ngươi rất nặng.”

Lâm Uyên nói: “Được.”

Hắn cúi đầu, cắn miếng bánh nướng ở trong tay.

Lý Tiện Ngư lại không tiếp tục ăn nữa.

Nàng nhướng mày lên, nhìn thiếu niên đứng cách xa nàng gần bằng khoảng cách của một chiếc trường án, lông mi chớp nhẹ, hơi ngẩn người một chút.

Giống như từ khi quen biết đến nay, Lâm Uyên vẫn luôn đứng cách nàng ba bước, chưa bao giờ tới gần.

Mặc dù là vì giữ quy củ nam nữ khác biệt, nhưng cũng có chút quá xa rồi.

Nàng nghĩ, hắn chắc chắn sẽ không với tay lấy được chén gạo nếp ngó sen ở trước mặt nàng.

Vì vậy Lý Tiện Ngư đặt đôi đũa bạc trong tay xuống, nhỏ giọng hỏi: “Lâm Uyên, ta rất đáng ghét sao?”

Động tác của Lâm Uyên hơi dừng lại, rũ mắt nhìn về phía nàng.

Thiếu nữ ngồi sau trường án cũng đang nhìn hắn, lông mi cong vút hơi hơi ngước lên, một đôi mắt sáng ngời lấp lánh, trong sáng giống như chủ nhân của nó vậy.

Ánh mắt của hai người nhìn thẳng vào nhau, đôi mắt hạnh hoa trong sáng kia nhẹ nhàng chớp chớp.

“Lâm Uyên, ngươi rất chán ghét ta sao?”

Lâm Uyên rũ mi mắt xuống, nhàn nhạt nói: “Không có.”

Lý Tiện Ngư càng thêm tò mò: “Vậy tại sao mỗi lần ngươi đều đứng ở chỗ xa như vậy?”

Nàng nói: “Ta cũng sẽ không ăn thịt người.”

Lâm Uyên trả lời: “Thói quen thôi.” Thói quen được tạo thành do dạy dỗ và lấy qua vô số máu tươi.

Ở trong Minh Nguyệt Dạ, tất cả những người tới gần hắn cho dù là nô lệ hay là quyền quý đều luôn có ý xấu.

Không có người biết đằng sau việc dễ dàng tin tưởng người khác sẽ là cái gì, là tính kế, ám hại, hay vẫn là sát khí.

Hắn đã hình thành thói quen, cùng tất cả mọi người bảo trì khoảng cách ba bước chân.

Đây là khoảng cách mà một người cho dù đối diện với bất kỳ ám toán nào cũng đều có thể kịp thời đánh trả.

Lý Tiện Ngư cái hiểu cái không gật đầu, lại hơi chau mày lại: “Nhưng ngươi cũng không thể luôn đứng ăn cơm như vậy.”

Nàng nghĩ nghĩ, tự mình đứng dậy, đi đến cái ghế hoa hồng cách trường án xa một chút, cong mi nói với Lâm Uyên: “Ngươi ngồi xuống ăn đi.”

“Bây giờ ta cách ngươi hơn ba bước chân nha.”

Lâm Uyên không có ngồi xuống.

Hắn hỏi: “Công chúa ngồi ở kia có lấy được đồ ăn sáng ở trên bàn không?”

Lý Tiện Ngư lại không thèm để ý. Nàng nói: “Ngươi ăn trước đi nha, dù sao các ma ma đều đi rồi, ta có rất nhiều thời giờ để dùng bữa.”

Nàng nhẹ giọng nhắc nhở: “Còn không ăn thì bánh nướng sẽ không còn giòn nữa đâu.”

Lâm Uyên vẫn không ngồi xuống.

Hắn buông cái bánh nướng trong tay xuống, một lần nữa múc nước rửa tay.

Ở trong ánh mắt kinh ngạc của Lý Tiện Ngư, hắn đem trường án ở nơi xa di chuyển đến trước mặt nàng, bản thân thì ngồi ngay ngắn ở đầu bàn cách xa nàng nhất, có chút không thích ứng mà hơi nghiêng đi mặt, nhỏ giọng hỏi: “Như vậy có thể chứ?”

Lý Tiện Ngư nghĩ nghĩ, đồng ý nói: “Như vậy là tốt rồi.”

Tuy rằng vẫn là rất xa, nhưng chung quy là có thể dùng bữa chung ở trên trường án, không cần một người chờ một người, chờ đến đồ ăn đều lạnh.

Vì vậy hai người ngồi ở hai đầu, chia nhau bắt đầu dùng cơm.

Lý Tiện Ngư ăn gạo nếp ngó sen và cháo gà phù dung của nàng, mà Lâm Uyên thì một mình ăn đĩa bánh nướng ở trước mặt hắn.

Khi ăn được một nửa, ánh mắt của Lý Tiện Ngư rơi xuống đĩa bánh gạo đen mà chưa có ai ăn qua, mày đẹp nhíu lại.

Nàng thử thăm dò hỏi: “Lâm Uyên, ngươi kén ăn sao?”

Lâm Uyên đáp: “Không kén ăn.”

“Vậy thì tốt.” Lý Tiện Ngư cong mi cười rộ lên, nhân cơ hội đem bánh gạo đen mà mình không thích ăn cũng đẩy cho hắn: “Vậy ngươi ăn cái này đi.”

Ở trong ánh mắt chờ mong của nàng, Lâm Uyên duỗi tay cầm lấy.

Tâm trạng của Lý Tiện Ngư hơi nhảy nhót lên.

Nàng có chút kén ăn, đồ không thích thì một đũa cũng không động.

Mỗi lần Nguyệt Kiến và Trúc Từ nhìn thấy thì luôn muốn khuyên nàng.

Hiện giờ thì tốt rồi, nhóm Nguyệt Kiến nhìn thấy không có gì dư lại, tự nhiên không thể lấy cái này mà lải nhải với nàng.

Vậy thì sau này có phải nàng đều có thể làm như vậy không, trộm tìm Lâm Uyên kết nhóm ăn cơm?

Khi nàng đang suy nghĩ, tấm bình phong bị người gõ vang.

“Công chúa ——” Gian ngoài truyền đến giọng nói dồn dập của Nguyệt Kiến.

Lý Tiện Ngư thu hồi suy nghĩ, có chút chột dạ nhìn đĩa bánh gạo đen ở trong tay Lâm Uyên: “Nguyệt Kiến, không phải ngươi đã đi phòng bếp nhỏ ăn sáng sao? Tại sao nhanh như vậy mà đã quay về rồi?”

Giọng nói của Nguyệt Kiến nôn nóng: “Công chúa, là bên Đông Thiên Điện kia ——”

Lông mi của Lý Tiện Ngư run lên, trong lúc nhất thời không có tâm trạng dùng bữa.

“Ta sẽ tới ngay lập tức.”

Sắc mặt của nàng trắng bệch, lập tức đỡ trường án và đứng dậy. Nhấc tà váy, một đường chạy chậm đến trước tấm bình phong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play