Có lẽ lời cầu nguyện của nàng được trời cao nghe thấy, sáng sớm ngày hôm sau thật sự giống như nàng mong muốn, là một ngày trời trong xanh.

Bầu trời ngoài cửa sổ không có đám mây, trời xanh trong vắt. Có cơn gió nhẹ thổi vào trong sân, khiến lá cây của cây sồi xanh vang lên rung động, bóng cây lúc đậm lúc nhạt.

Mặc dù đã vào mùa đông, nhưng vẫn là thời tiết rất thích hợp đi thả diều. Lý Tiện Ngư ra lệnh cho cung nhân lui xuống, bản thân đi đến trước hòm xiểng, nửa ngồi xổm người xuống và bắt đầu tìm kiếm.

Phía sau vang lên giọng nói của Lâm Uyên: “Công chúa đang tìm cái gì vậy?”

Lý Tiện Ngư đặt mấy quyển thoại bản sang một bên, mi mắt cong cong trả lời: “Tìm con diều ấy. Đêm qua, không phải đã nói là hôm nay sẽ đến Ngự Hoa Viên thả diều sao?”

Nàng nói, mắt hạnh hơi hơi sáng ngời, rất cẩn thận từ trong hòm xiểng cầm ra một con diều, mỉm cười nói: “Ngươi nhìn xem, đây là con diều ta thả vào mùa xuân. Bây giờ đã qua nửa năm rồi, khung trúc và giấy đều vẫn còn tốt, chắc là có thể thả bay lên.”

Lâm Uyên rũ mắt, nhìn thấy trong tay Lý Tiện Ngư đang cầm một con diều có hình dáng con cá vàng. Đuôi diều màu đỏ viền vàng, vây cá to rộng, thân cá mũm mĩm, nhìn trông có vài phần đáng yêu.

Lâm Uyên giơ tay cầm lấy con diều, hỏi Lý Tiện Ngư: “Bây giờ công chúa muốn đi ngay sao, hay là chờ đến ban đêm?”

Lý Tiện Ngư gấp không chờ nổi mà đứng dậy: “Đương nhiên là đi ngay bây giờ rồi.”

Nếu là ch�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play