Lâm Uyên giúp nàng thu dọn cành thừa và lá cây khô tàn ở trên bàn, còn chưa ném vào giỏ tre, rồi lại nghe một tiếng kêu nhẹ nhàng của Lý Tiện Ngư.
Nàng muộn màng nhớ tới: “Nếu ngươi không đi Giang Lăng, tại sao bây giờ mới trở về?”
Động tác của Lâm Uyên hơi ngừng lại, nhàn nhạt trả lời: “Gặp được chút chuyện, cho nên mới về trễ một đêm.”
Vốn dĩ Hầu Văn Bách đã triệu tập xong tử sĩ, chọn xong tín vật và sớm chờ ở ngoài thành.
Chỉ đợi sáng sớm ngày hôm nay, khi cửa thành mở ra thì lấy thân phận của sứ thần Dận Triều tiến cung, bái kiến hoàng đế của Đại Nguyệt.
Lại chưa từng nghĩ rằng, sau khi tất cả mọi việc đều chuẩn bị tốt.
Mật thám trong cung suốt đêm truyền đến tin tức, báo cho hắn người hoàng đế Đại Nguyệt lựa chọn chính là một vị công chúa có phong hào là Khang Nhạc, không phải là Lý Tiện Ngư.
Công chúa Khang Nhạc, hắn vẫn chưa nghe Lý Tiện Ngư nhắc qua lần nào, có lẽ không thân nhau, cho nên cũng không có tiếp tục lo lắng về nó.
Điều duy nhất khiến hắn để ý là mới vừa rồi nhìn thấy người Hô Diễn không biết liêm sỉ kia. Nghĩ đến tận đây, mày kiếm của Lâm Uyên nhăn chặt lại, giọng nói hơi lạnh lẽo: “Người mới vừa rồi ở ngoài điện là ai, công chúa quen biết hắn sao?”
Lý Tiện Ngư lắc đầu: “Ta không quen biết hắn. Là hắn đột nhiên xuất hiện ở trước Điện Phi Hương, nói phải làm ta……”
Má nàng ửng đỏ, không mặt mũi nói ra hai chữ tình lang.
Môi mỏng của Lâm Uyên mím chặt lại, tiếp tục hỏi nàng: “Công chúa nghĩ như thế nào?”
Gương mặt của Lý Tiện Ngư càng đỏ, nàng mím môi, nhỏ giọng nói: “Ta mới không cần.”
Nàng không muốn đi theo hắn đi đến Hô Diễn đâu. Lâm Uyên ừ một tiếng, đường môi căng chặt thoảng buông lỏng một chút.
Đang muốn mở miệng, rồi lại nghe thấy giọng nói tò mò của thiếu nữ bên cạnh: “Nhưng, phụ nữ Hô Diễn của bọn họ thật sự có thể có rất nhiều tình lang sao?”
Lâm Uyên nhướng mày lên, đáy mắt trở nên lạnh lẽo. Hắn hỏi rõ từng câu từng chữ: “Công chúa cũng muốn sao?”
Lông mi của Lý Tiện Ngư nhẹ chớp, nói đúng sự thật: “Ta chỉ tò mò thôi.”
Lâm Uyên nghe vậy, một lần nữa rũ lông mi xuống. Hắn giải thích với nàng: “Ở Hô Diễn, ngoại trừ vương thất thì đều có thể thích thì hợp, không hợp thì tan.”
“Nữ nhân có thể tìm vô số tình lang. Đồng thời, nam nhân cũng sẽ có vô số nữ tử.”
Lý Tiện Ngư kinh ngạc cảm thán khi nghe thấy chế độ mới lạ như vậy.
Nàng nói: “Vậy nếu nữ nhân kia có ba hoặc năm tình lang, mỗi tình lang lại có ba hoặc năm nữ nhân. Vậy bọn họ ở chung một chỗ, chẳng phải sẽ có một căn phòng đầy người sao.”
Nàng cảm thán: “Thật náo nhiệt.”
“Náo nhiệt.” Lâm Uyên lạnh giọng lặp lại. Ngón tay thon dài siết chặt lại, bẻ gãy mấy cành mai trong lòng bàn tay, phát ra âm thanh thanh thúy.
Hắn bỏ cành mai vào giỏ tre, đi từng bước tới gần Lý Tiện Ngư, trong đáy mắt sâu thẳm giống như dựng lên một tấc băng.
“Thần và Cố Mẫn Chi, ngoài ra còn có tên Hô Diễn vừa rồi, vừa lúc ba người. Còn lại hai người, công chúa muốn tìm ai?”
Mặt của Lý Tiện Ngư đỏ như thiêu đốt, theo bản năng đứng dậy. Thấy hắn bước lại gần thì lui về phía sau một bước.
“Ta chỉ cảm thấy mới lạ ——” Cũng không phải nói nàng cũng muốn nếm th�
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.