Khi Lý Tiện Ngư nhận được lời thông bá, nàng đang ở trong Đông Thiên Điện.
Lúc đó, nàng đang ở bên cạnh mẫu phi của mình, trong lòng ngực ôm Tiểu Miên Hoa, yên tĩnh chờ đợi cơn mưa ngoài cửa sổ tạnh.
Cho đến khi đại cung nữ Thanh Đường hầu hạ ở ngự tiền tiến đến đứng ở bên ngoài rèm, cung kính hành lễ với nàng: “Truyền khẩu dụ của bệ hạ, triệu Gia Ninh công chúa Lý Tiện Ngư tiến đến Điện Thừa Huy thỉnh an.”
Sự yên tĩnh trong Đông Thiên Điện lập tức bị đánh vỡ.
Các cung nhân hoặc là lộ vẻ mặt lo lắng, hoặc là trong đôi mắt đầy vẻ đau khổ, sôi nổi nhìn về phía Lý Tiện Ngư đang ngồi bên cạnh cửa sổ.
Lý Tiện Ngư cũng bởi vậy mà hơi sững sờ một chút.
Thật ra nàng đã sớm biết từ trước, sớm hay muộn sẽ có một ngày như vậy, mà khi ngày này thật sự đến, nàng vẫn thấy không nỡ, sẽ sợ hãi, sẽ do dự.
Điều duy nhất khiến nàng cảm thấy may mắn chính là đêm qua nàng đã để Lâm Uyên rời đi. Nếu hắn cưỡi ngựa đi nhanh một chút, giờ phút này chắc là đã đi qua hai tòa thành trì rồi.
Nàng nghĩ như vậy, cuối cùng lấy hết can đảm, cố gắng đứng dậy từ trên ghế, cố gắng bình tĩnh đi về phía chỗ Thanh Đường đang đứng. Cho đến khi đi đến trước tấm bình phong ở Đông Thiên Điện, Trúc Từ giúp nàng vén màn lên, Lý Tiện Ngư vẫn nhịn không được dừng bước chân lại.
Nàng quay người lại, nhìn về phía Thục phi và nhẹ nhàng gọi một tiếng ‘ mẫu phi ’, lại cúi người đặt Tiểu Miên Hoa lên trên thảm nhung, tạm biệt nàng giống như những đêm trước đó, nhẹ nhàng cong mi nói: “Chiêu Chiêu đi đây ạ.”
Thục phi đưa lưng về phía nàng.
Đôi mắt đẹp đã từng sáng lấp lánh bây giờ không còn chút ánh sáng nào nhìn cây phượng hoàng trơ trụi rụng lá ở trong sân, cũng không trả lời lại chút nào, giống như tất cả mọi chuyện bên trong cung điện này đã sớm không có quan hệ gì với bà hết.
Lý Tiện Ngư nghĩ, như vậy cũng tốt, ít nhất mẫu phi sẽ không bởi vì vậy mà cảm thấy đau khổ.
Nàng rũ mắt xuống, cầm lấy chiếc đèn lồng lưu ly sáng ngời từ trong tay Trúc Từ, đi theo phía sau Thanh Đường, từ từ bước ra cửa điện Điện Phi Hương, đi đến Điện Thừa Huy ở nơi xa trong màn đêm.
Nơi nhóm sứ thần Hô Diễn đang tụ tập.
*
Trong Điện Thừa Huy, yến tiệc vẫn diễn ra như cũ.
Vốn dĩ tiếng sáo êm dịu giờ phút này đã chuyển sang nhanh hơn, đội sứ thần Hô Diễn mang đến vài người ca cơ dị tộc xinh đẹp đang ca hát nhảy múa ở bên trong.
Ca cơ tóc vàng mắt xanh mặc y sa mỏng, eo nhỏ uyển chuyển, cánh tay ngọc mềm mại đang liên tục xoay tròn, cái vòng bằng vàng đang đeo ở trên mắt cá chân và cổ tay va chạm vào nhau, phát ra tiếng vang thanh thúy rung động lòng người.
Hoàng đế ngồi ở trên đầu, một đôi mắt đỏ bừng hơi hơi nheo lại.
Hắn xem như hiểu rõ, tại sao nhóm người ngoại tộc luôn thích cầu thú công chúa Trung Nguyên. Không phải người phụ nữ của tộc ta thì nhìn luôn mới lạ, rất khiến
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.