Hôm sau, Nguyệt Ninh rốt cuộc cũng tỉnh lại.

Nàng chưa kịp hoàn hồn thì lại nhận được một đống tin tức từ Nhạc Dao Dao và Tần Trạch thông qua những gì mà Tiểu Bạch đã xem trong khoảng thời gian nàng ngủ.

Quan trọng hơn hết là biến cố sắp diễn ra trước mặt, Nguyệt Ninh chớp chớp đôi mắt sau đó nhìn xem nam nữ chính ngược thân ngược tâm.

Bởi vì Nguyệt Ninh xem thông qua màn hình hệ thống, cho nên nàng lại phải tiếp tục nhắm mắt mà xem.

Bên này, Nhạc Dao Dao nghe thấy tiếng động ở bên ngoài, nàng ta cho rằng là bác sĩ hoặc y tá, vì thế cũng không để ý lắm.

Nhưng nàng không ngờ, là Tần Trạch đến.

Tần Trạch đi vào, hắn không nhìn phía gường bên cạnh mà trực tiếp đi đến phía Lạc Tuyết.

Hiện tại Lạc Tuyết đã tỉnh lại, nhìn thấy Tần Trạch thì gương mặt nàng ta rất vui vẻ, giọng nói cũng có chút nũng nịu: "Trạch Ca, sao bây giờ anh mới đến? Em đợi anh rất lâu"
Nghĩ nghĩ một chút, nàng ta lại hỏi: "Công ty ổn hay không? Anh có bận hay không?"
Tần Trạch cười cười, giọng nói mang theo sự cưng chiều: "Cho dù tôi bận thì cũng sẽ đến thăm em, thân thể ổn hơn hay không?"
Lạc Tuyết vươn đôi tay trắng nõn, sau đó nhẹ nhàng cầm lấy tay Tần Trạch, ánh mắt mang theo hơi nước: "Không sao, anh đến thì tốt rồi"
Nhạc Dao Dao ngồi ở giường kế bên, nàng ta nghe thấy lời nói âu yếm của Tần Trạch và nữ nhân kia thì vô cùng đau khổ.

Nước mắt từng giọng từng giọt rơi xuống, nhưng Tần Trạch không hề để ý đốn nàng.

Ngay lúc đang thương tâm, bụng của Nhạc Dao Dao lại đau đớn kịch liệt, tựa như có ai đó đang vặn ruột của nàng.

Nhạc Dao Dao đau đớn, nàng ta cố gắng hết sức mà ấn chuông, hi vọng y tá có thể nhanh chóng đến đây.

Nghe thấy âm thanh chuông báo, Tần Trạch xoay người lại thì nhìn thấy Nhạc Dao Dao.

Hắn chợt sững người, hắn không ngờ rằng nàng ta lại ở cùng phòng với Lạc Tuyết, nhưng rất nhanh sau đó liền lấy lại tinh thần.

Tần Trạch đột nhiên nhớ lại chuyện hôm trước, khiến cho hắn cảm thấy khó chịu, rất tức giận.

Nhìn thấy Nhạc Dao Dao nhắm chặt mắt nằm trên giường, cắn chặt môi đến mức rĩ máu, gương mặt trắng bệch toàn thân co quắp.

Tần Trạch khẽ nhíu mày, đôi mắt trở nên ôn hòa, có lẽ nàng ta đang rất đau?

Lạc Tuyết nhìn thấy màn này thì khẽ nhíu mày, nàng nhỏ giọng gọi một tiếng: "Trạch Ca"

Tần Trạch lập tức quay đầu lại nhìn Lạc Tuyết, đâm thanh cũng trở nên rất là hòa hoãn: "Làm sao vậy? Không thoải mái hay sao?"
Không đợi Lạc Tuyết trả lời cửa phòng bệnh liền bị người khác đẩy ra sau đó đi tới một cái y tá.

Nhìn thấy y tá, Tần Trạch lập tức nói: "Lạc Tuyết tình trạng có chút không thoải mái, cô lại đây nhìn xem thử sảy ra chuyện gì!"
Y tá kia nghĩ rằng Tần Trạch đã bấm chuông vì thế xoay người lại kiểm tra tình hình của Lạc Tuyết.

Nhạc Dao Dao âm thanh có chút run rẩy, nàng ta đau đớn nói: "Cái y tá này là tôi gọi tới, Nếu như anh muốn kiểm tra gì đó thì tự kêu người khác đi"
Tuy rằng bị từng Trạch đối xử như vậy, nàng rất đau lòng.

Nhưng Nhạc Dao Dao vẫn cố gắng bình tĩnh, nàng xoay người nói với y tá: "Cảm phiền nhìn xem tình huống của tôi một chút, vừa rồi cũng là tôi ấn chuông"
Y tá tựa hồ như không có nghe thấy, vì thế vẫn tiếp tục kiểm tra cho Lạc Tuyết.

Nhạc Dao Dao cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa, nàng cố nén cơn đau, sau đó khẽ lau đi nước mắt.

Giọng nói của nàng có chút run rẩy: "Tự tay hại chết con của mình cảm giác như thế nào? Đứa bé kia là con của anh!"

Tần Trạch nghe thấy như vậy, hấn liền quát: "Câm miệng!"

Gương mặt trở lên vặn vẹo: "Câm miệng! Nếu như cô không để bản thân tự mình ngã xuống cầu thang thì đứa bé cũng không xảy ra chuyện gì! Lỗi này là của cô, trách ai đây?"
Nhạc Dao Dao gương mặt trắng bệch, nàng gào khóc: "Đứa bé là vô tội, mặc kệ cho dù chuyện gì đã xảy, trong bụng của ta cũng mang con của ngươi tương lai đứa bé sẽ trở thành con anh, mang họ Tần!"
"Nó bị cha ruột của mình hại chết,Tần Trạch buổi tối người ngủ sẽ không có ác mộng hay sao?"
Tần Trạch cười lạnh, giọng nói của hắn mang vẻ mỉa mai đến cực điểm: "Mang họ Tần? Cô nghĩ bản thân mình và cái thứ kia cũng xứng hay sao? Bản thân mình có giá trị như thế nào mà cô còn không biết? Có cần tôi nhắc lại hay không?"
Lạc Tuyết nhìn thấy cảnh hai người kia cãi vã, nhìn thấy Tần Trạch không để ý tới mình, vì thế nàng ta bóp chặt bụng sau đó lên kêu một tiếng thảm thiết.

Tần Trạch bị tiếng kêu của Lạc Tuyết làm ảnh hưởng, hắn lập tức xoay người lại nhìn xem nàng.

Giọng nói của Tần Trạch có chút ôn nhu: "Lại đau nữa rồi? Để tôi kêu bọn họ cho em một chút thuốc giảm đau nhé?"
Lạc Tuyết âm thanh có chút mềm yếu, tựa hồ không còn sức lực: "Em không sao chỉ cần anh ở đây là tốt rồi, Trạch Ca, anh có thể ở bên cạnh em hay không?"
Gương mặt Tần Trạch trở nên ôn hòa, hắn nhẹ giọng: "Yên tâm, tôi ở đây"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play