Nàng ta vốn tưởng rằng, Nhạc Linh Nhi sẽ không nghi ngờ nàng, càng sẽ không báo cảnh sát, chuyện này sẽ không xảy ra.
Thế nhưng, mọi chuyện đều ngược lại, hiện tại nàng ta hối hận bản thân không giết Nhạc Linh Nhi sớm hơn một chút, nếu nàng ta chết, mọi chuyện sẽ không trở thành như vậy!
Nhạc Dao Dao hoảng hốt, nàng ta lắc lắc đầu, im lặng mà đứng tại đó.
Nhạc phu nhân khó chịu, bà ta nói: "Kiểm tra thì có thể từ từ, con gái của ta thân thể không tốt, các ngươi không nghe hay sao? Nếu con ta có mệnh hệ gì thì các ngươi có thể đền mạng hay sao? "
"Các người đừng quá đáng, nếu không ta sẽ mời luật sư!"
Cảnh sát không có biện pháp nào khác, chỉ có thể rời đi, bọn họ tìm đến nơi khác tìm chứng cứ, hiện tại đã xác định hiềm nghi.
Cảnh sát đi rồi, Tống mẫu sắc mặt khó coi, nôn nóng hỏi: "Dao Dao, ngươi rốt cuộc có chuyện gì?"
Nhạc Dao Dao im lặng không nói, nếu như nàng ta nói ra thì mọi thứ sẽ hủy hoại, trong mắt Nhạc phu nhân nàng ta là một đứa con ngoan, lễ phép có gia giáo.
Thế nhưng sau khi chuyện này được nói ra thì bà ta sẽ nghĩ nàng như thế nào? Sẽ yêu thương nàng ta như trước nữa hay sao?

Chuyện này bại lộ, chẳng có ai yêu thương nàng nữa, nàng không phải là một cô gái ngây thơ, nàng đã sớm trở nên tối tăm, hắc hóa.
Nhạc phu nhân đợi không nổi, bà ta rống to: "Ngươi nói đi, rốt cuộc là chuyện như thế nào? Vì sao lại không muốn kiểm tra"
Bà ta thật sự tức giận, nhưng đứa con gái này ở bên ngoài chịu khổ, bà ta không muốn rầy la nàng.
Nhạc Dao Dao lộp bộp rơi nước mắt, im lặng mà lau nước mắt.

Nàng ta không nghĩ rằng mọi chuyện sẽ trở thành như thế này.
Nhạc phu nhân sắc mặt hòa hoãn, bà ta nhỏ giọng nói: "Dao Dao, có chuyện gì thì nói cho mẹ biết, mẹ có thể giúp con nghĩ cách, trốn tránh là không thể, dù sao ảnh sát cũng đã điều tra".
Nhạc Dao Dao khóc vô cùng thê thảm, nàng ta nói: "Mẹ, nếu như con không phải là một người lương thiện như trong mắt của mẹ, thì mẹ còn thương con không?"
Nhạc phu nhân ôn nhu nói: "Con dù sao cũng là nữ nhi của mẹ, mẹ vẫn luôn yêu con"
Nhạc Dao Dao khuôn mặt vô cùng đáng thương: "Mẹ, thận của nàng ta không có ở trong người của ta"
Nhạc phu nhân khuôn mặt dữ tợn, bà ta trừng mắt: "Ngươi...Ngươi nói cái gì cơ? Ngươi, làm chuyện như vậy thật hay sao?"
Nhạc Dao Dao im lặng, nàng ta cúi mặt không nói.

Nhạc phu nhân phẫn nộ: "Lá gan của ngươi thật lớn a, chuyện như vậy cũng dám làm ra.

Rốt cuộc có nghĩ đến hậu quả hay không?"

Bà ta không nghĩ rằng, đứa con gái mà bà ta luôn cho rằng là thiện lương kia lại có thể làm ra chuyện không có lương tâm, không có đạo đức như vậy.
Bà ta cố gắng bình tĩnh, thở dài một hơi: "Ngươi nói cho mẹ biết, cái thận kia bây giờ đang ở nơi nào?"
Nhạc Dao Dao giọng nói hoang mang: "Con không biết, con đã đem thận vứt bỏ rồi, có khả năng bị chó hoang hoặc mèo hoang ăn mất rồi"
Có lẽ Trần Hữu đã mang cái thận kia đem bán rồi, bán đi thì làm sao có thể tìm lại được bây giờ? Nếu tìm ra thì có lẽ quả thận đã ở trong thân thể người khác, nàng làm sao có thể đòi về đây?
Cứ cho rằng đem được quả thận trở về đi chăng nữa, thì nàng phải đưa cho bọn họ bằng cách nào? Chả lẽ nói nàng đi ngoài đường nhặt được? Người ta tặng sao? Hoàn toàn không hợp lí a!
Nhạc phu nhân hô hấp dồn dập, bà ta ôm ngực thở dốc.

Bà ta thật sự không nghĩ đến một ngày nào đó sẽ sảy ra chuyện khó tin này trên người mình.
Nhạc phu nhân mắt đỏ bừng: "Ngươi có phải là bị người khác ép buộc hay không? Dù so chuyện này phải có bác sĩ tham gia mớ có thể tiến hành?
Đúng, Dao Dao của bà ta không thể nào làm chuyện này, con bé thiện lương như vậy cơ mà!
Bà ta nghĩ nghĩ một lúc sau đó nói: Dao Dao, có phải là Trần Hữu đã ép buộc ngươi làm chuyện này hay không.

Nhạc Dao Dao im lặng, nàng ta đến bây giờ vẫn không thể bán đứng Trần Hữu, bởi vì hắn ta còn có gá trị lợi dụng.
Nhạc phu nhan sắc mặt vô cùng khó coi, bà ta thở hổn hển, mồ hôi lạnh ướt cả vạt áo.
Nhạc Da Dao gào khóc: "Mẹ, người vốn không biết những năm qua ta sống cực khổ như thế nào đâu!"
Nhạc Dao Dao oán hận, nàng ta nghiến răng nghiến lợi: "Ta bị đám người kia lừa vào một cái hắc điếm, hằng ngày đều phải cùng đám người kia lăn ga gường! Người không hiểu bọn chúng có bao nhiêu ghê tởm!"
"Ta bị bọn họ hành hạ thê thảm, cuối cùng không thể sinh con! Vì thế ta muốn nàng ta cũng giống như ta, cả đời này không thể sinh con!"
Lúc ấy nàng ta sống một cuộc sống khổ cực, thê thảm không ai có thể hiểu được.

Nhưng Nhạc Linh Nhi lại an an ổn ổn sinh hoạt tại nhà, cùng Tần Trạch kết hôn! Nàng ta hận, rất hận!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play