Sáng sớm hôm sau, Trần Hữu mới nhìn thấy cuộc gọi do Nhạc Dao Dao gọi đến, hắn ta lập tức gọi lại cho nàng ta.
Nhạc Dao Dao sau khi nghe máy thì nàng ta bắt đầu nổi điên: Ngươi làm trò gì mà đến bây giờ mới chịu bắt máy? Có phải cảm thấy bản thân sống quá đủ rồi hay không?
Trần Hữu nghe được những lời này thì cũng rất tức giận, hắn ta đường đường là một bác sĩ danh giá, cũng đã trải qua hơn nữa đời người thế mà bây giờ bị một con nhóc vắt mũi chưa sạch trách móc, đúng là nhục nhã.
Trần Hữu cố nén phẫn nộ: Có chuyện gì sao?
Nhạc Dao Dao bắt đầu nghiến răng nghiến lợi mà nói: Ta nói cho ông biết, hiện tại cảnh sát đã bắt đầu điều tra vụ việc này.

Ông nhanh chóng thu xếp ổn thỏa hết đi
Trần Hữu nghiêm túc hỏi: "Nàng ta biết được chuyện gì rồi sao?"
Nhạc Dao Dao hoang mang mà nói: "Ta không rõ, nhưng nàng ta cùng cảnh sát đanh điều tra sự việc lần này.

Nếu không may chúng ta sẽ bị phát hiện ra mất, ta không muốn ngồi tù, không muốn!"
Trần Hữu nghĩ nghĩ một chút: "Ngươi cứ bình tĩnh, chuyện này ta sẽ tìm cách giải quyết, trước tiên ta đi đến bệnh viện của nàng ta.

Ngươi cũng đi theo đi, mang cả mẹ ngươi và Tần Trạch đến"
Nhạc Dao Dao không yên tâm, nàng ta giọng nói có vẻ như đang ra lệnh: "Ta đã biết, ngươi chắc chắn chuyện này sẽ thành công hay không? Ngươi nên biết rõ tình huống hiện tại, ta không muốn nhắc lần hai"
Trần Hữu bóp chặt điện thoại: "Ta đã nói là để ta giải quyết, ngươi vào tù thì ta cũng không có kết quả tốt, ta không ngu đến mức tự mình hại mình"
Nói xong ông ta liền tắt máy.
Chỉ là một con nhóc vắt mũi không sạch mà dám ra lệnh cho hắn? Biết sẽ có ngày hôm nay hắn tuyệt đối sẽ không hợp tác với nàng ta.
Không biết thân biết phận thì đừng trách vì sao hắn lại ra tay tàn nhẫn, chuyện này bản thân hắn còn lo không xong, nhưng nếu hấn có thể giúp nàng ta thì hắn vẫn không giúp.
Nhạc Dao Dao, đừng trách ta, ta bởi vì là bất đắc dĩ mà thôi.
Trần Hữu khoác vào chiếc áo bác sĩ, sau đó bắt đầu tiến đến bệnh viện.

Bản thân hắn cũng là một cái có thanh danh tốt, bệnh viện này hắn đã làm việc hơn 20 năm, hắn không muốn vì một chút lỗi lầm mà rơi vào thế khó xử.
Tất cả là vì bản thân, cuộc đời vốn dĩ là thế.

Trần Hữu thở dài một hơi, hắn ta gõ gõ cửa phòng Nguyệt Ninh.
Nguyệt Ninh cười cười, nàng thông qua màn hình đã thấy chuyện vừa rồi.

Quả nhiên hai con cẩu vật cắn nhau vẫn là tốt nhất, không cần nàng động tay.

Em chỉ là muốn đẩy một chút gió mà thôi, đừng trách em nha chị gái thân yêu!
Nguyệt Ninh âm thanh nhàn nhạt mà nói: "Tiến vào đi"
Trần Hữu mở cửa, hắn từ từ tiến vào phòng, trên tay ôm một bó hoa nhỏ.

Trên tay hắn là một bó hoa bách hợp màu trắng, tỏa ra hương thơm nhàn nhạt khắp phòng.
Trần Hữu ôm bó hoa tiến vào, sau đó hắn tiến tới cạnh bàn, từ từ cắm hoa vào trong bình.

Giọng nói của hắn vô cùng ôn hòa mà cất lên: "Nhạc tiểu thư, cơ thể ổn hơn chút nào hay chưa?"
Nguyệt Ninh khách khí nói: "Ta đã ổn hơn rồi, cám ơn Trần bác sĩ đã quan tâm"
Trần Hữu tỏ vẻ lo lắng vô cùng: "Vậy là tốt rồi, lúc ta nhìn thấy tiểu thư ra khỏi phòng phẫu thuật thì ta cảm thấy cơ thể của tiểu thư không hề tốt, nhưng rất may chuyện này không sao.

Thật sự rất may mắn, ta cũng đã rất lo lắng cho Nhạc tiểu thư.
Nguyệt Ninh: Ngươi nói hưu nói vượn cái gì? Có chuyện liền nói, vòng vo tam quốc làm cái cọng lông gì?

Nhưng đó chỉ là Nguyệt Ninh nghĩ nghĩ như thế, nàng im lặng mà: "Vâng" một tiếng.
Trần Hữu tiếp tục nói nói: "Ta đã nghe tiểu thư là một đứa bé hiểu chuyện động lòng người, vô cùng ngoan ngoãn, bây giờ ta được tận mắt mhin thấy thì ta cảm thấy bọn họ nói đều là đúng".
Nguyệt Ninh cảm thấy bản thân đau đầu khi phải nghe con hàng này nói nhảm, nàng trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề: "Không biết Trần bác sĩ đến nơi này có chuyện gì hay không? Ta có thể giúp gì cho ngài đây?"
Trần Hữu cười cười: "Đúng là Nhạc tiểu thư thông minh nhanh nhẹn, quả thật ta có một thứ muốn cùng ngài bàn bạc"
Nguyệt Ninh khoanh tay cười lạnh: "Ha, không biết ngài muốn cùng ta bàn bạc chuyện gì đây? Ta chỉ là một nhóc con chưa trải sự đời, không biết có thể cùng ngài bàn bạc cái gì bây giờ a?"
Trần Hữu cười thân thiện, giọng nói có vài phần nho nhã: "Nhạc tiểu thư cứ nói đùa, ta biết ngài là một người thông minh, chúng ta không đến mức phải đối chọi gay gắt với nhau như thế"
Nguyệt Ninh thổi thổi móng tay, nàng không thèm nhìn Trần Hữu: "Không biết ta đã gay gắt với ngài chỗ nào? Thưa bác sĩ đại nhân??"
Bác sĩ moi thận của bệnh nhân đem bán, đem tử cung đi bán.

Treo lên mặt một cái mặt nạ nho nhã hiền từ, trong bệnh viện này có biết bao nhiêu nội tạng bị hắn đem ra bán.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play