Tần Trạch nhìn Nhạc Dao Dao một chút, hắn thấy nàng ta im lặng rơi nước mắt thì lòng hắn chợt nhói một cái, hắn bất đắc dĩ đành xoay người rời khỏi sau đó đi tới phòng bên cạnh.
Đợi đến khi hắn đi tới thì nhìn thấy vài vị cảnh sát đang ở trong phòng, Nhạc mẫu thì đanh ngồi một bên, gương mặt bà ta quặn quẹo một cách quái dị.
Đây là chuyện gì? Vì sao cảnh sát lại ở trong phòng Nhạc Linh Nhi? Nàng ta đanh ngồi viết cái gì ở đấy?
Không gian bỗng im lặng, hắn hoang mang mà đừng cạnh cửa không nhúc nhích.

Đến lúc hắn hoàn hồn thì mới mở miệng mà hỏi: "Có chuyện gì xảy ra vậy?"
Nhạc phu nhân nghe thấy âm thanh quen thuộc, bà ta vội vàng quay đầu lại.

Nhìn thấy Tống Trạch thì bà ta liền hoàn hồn trở lại, bà ta nhìn hắn như là một vị cứu tinh.
Tâm trạng Nhạc phu nhân vui vẻ lên một chút, bà ta nhìn Nguyệt Ninh sau đó liền cáo trạng: "A Trạch à, con nhìn xem vợ của con kìa.

Đang yên đang lành thì nàng ta lại gây sự, nàng ta báo án rằng chúng ta mua bán nội tạng trái phép"

"Còn nữa, nàng ta nói rằng nàng ta không nguyện ý giao ra thận, là chúng ta ép buộc nàng ta"
Tần Trạch nhíu mày, hắn nhìn thẳng vào mắt Nguyệt Ninh: "Ngươi muốn cái gì? Giao cho nàng ấy một quả thận có làm sao đâu? Không phải ngươi vẫn còn một bên thận sao?"
"Tại vì sao lại ích kỷ như vậy? Ngươi còn một bên thận, nhưng nàng nếu không có thận thì sẽ phải chết.

Tâm địa của ngươi thật sự quá độc ác"
Cảnh sát: "..."
Nguyệt Ninh: "..."
Ta ích kỷ đó thì làm sao? Đây là thận của ta! của ta! Đây là cơ thể của ta, chẳng lẽ ta lại phải giao cho các ngươi? Không giao ra thận là ích kỷ sao?
Được thôi, vậy ta muốn ích kỷ đấy thì làm sao? Có ngon thì trả lại thận cho ta đi?? Thận của ta, thận của ta...
Nguyệt Ninh mặc kệ bọn họ ầm ĩ, nàng ngoan ngoãn nhu thuận ngồi trên giường.

Trên tay vẫn cầm cây bút, liên tục viết viết văn bản.

Nàng không thèm nghe đám người kia nói chuyện, bọn họ muốn nói gì thì cứ nói, dù sao thì sớm muộn nàng cũng sẽ đòi lại quả thận kia.
Trong căn phòng chỉ nghe thấy tiếng trạch móc có Nhạc mẫu và Tần Trạch, một lát lâu sau Nguyệt Ninh mới từ từ ngẩng đầu lên sau đó nàng nhìn cảnh sát rồi nói: "Thưa ngài, đây là văn bản của ta, là nét chữ của ta"
Cảnh sát nhìn văn bản, hắn nhíu mày.

Đây rõ ràng là hai nét chữ khác nhau, hoàn toàn không giống nhau một chút nào cả, thế nhưng vì muốn chắc chắn hơn nữa nên hắn sẽ đem cho người giám định chuyên nghiệp.
Họ làm việc sẽ chắc chắn hơn, nhưng nhìn sơ qua là đã biết đây là hai văn bản khác nhau rồi, đứa con nít ba tuổi vẫn có thể phân biệt rõ ràng.
Nguyệt Ninh nhìn thấy ánh mắt cảnh sát đang đánh giá văn bản một cách chăm chú, nàng khẽ hài lòng mà cười cười.

Nguyệt Ninh: Chữ viết hoàn toàn không giống nhau đúng không? Đương nhiên rồi, đây vốn dĩ là chữ viết của nguyên chủ, mà nàng là xuyên đến nơi đây!

Mặc dù nàng đang sống trong thên thể này, nhưng vốn dĩ nàng và nguyên chủ chính là hai người khác nhau, đương nhiên chữ viết sẽ không giống nhau.
Cảnh sát ôn hòa mà nhìn Nguyệt Ninh: "Ta sẽ đem cái này đi giám định"
Nguyệt Ninh: "Vâng, làm phiền ngài ạ"
Cảnh sát: "Không có gì, đây là trách nhiệm của chúng tôi".
Nói xong, cảnh sát liền rời khỏi phòng.

Không khí lại tiếp tục rơi vào trầm mặc vài giây, sau đó Tần Trạch lại nói: "Náo loạn như vậy đủ chưa? Ngươi vừa lòng chưa?"
Nguyệt Ninh cười cười: "Vừa lòng, ta rất vừa lòng"
Tần Trạch: "Ngươi..."
Lúc này Nguyệt Ninh không đóng vai bạch liên hoa nữa, nàng nhàn nhạt nói:"Đây vốn là các người nợ ta, đây là chuyện do các người bày ra mà thôi.

Người bị hại là ta, chẳng lẽ ta không có quyền tự bảo vệ mình hay sao?"
Nhạc ph nhân tức giận: "Ta nợ ngươi cái gì? Ngươi ăn của ta, mặc của ta! Ngươi vốn dĩ nên vì chị gái của mình một chút, coi như công sức những năm trước ta đã nuôi ngươi, sinh ra ngươi"
Nguyệt Ninh cười lạnh: "Ha, bà cũng biết bà sinh ra tôi sao? Aida, tôi còn tưởng rằng bà quên mất rồi cơ chứ!"
Nhạc phu nhân giơ tay lên bà ta muốn đánh Nguyệt Ninh: "Mày nói như vậy là sao? Mày dám thái độ với tao à?"
Nguyệt Ninh giọng điệu khiêu khích: "A, thẹn quá hóa giận rồi kìa.

Bà đánh đi, tôi đang quay camera lại đấy! Có giỏi thì thử xem?"
Nhạc phu nhân vô cùng phẫn nộ, nhưng bà ta không dám tiến tới mà đánh.

Ánh mắt bà ta tràng ngập tràn sự chán ghét và thù hận.
Nhạc phu nhân chằm chằm Nguyệt Ninh, như bà ta chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này bao giờ cả.

Nhạc Linh Nhi mà bà ta biết luôn luôn lãnh đạm, lầm lỳ đến phát sợ.

Luôn luôn mờ nhạt, không hề giống như bây giờ.
Nhạc Linh Nhi ngay trước mắt này bà ta thật sự giống như chưa từng quen biết, tựa hồ như nàng ta đã thực sự thay đổi tính cách, nàng ta đã không còn giống như trước nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play