Vừa nhắc, tào tháo liền đến.

Sáng hôm sau, Nguyệt Ninh liền giả dạng lão già biến thái kia, sau đó gọi cho Nhạc Dao Dao.
Thêm lần nghe điện thoại này từ Nguyệt Ninh, Nhạc Dao Dao có cảm giác đòi mạng.

Nàng ta cảm thấy cả đời này chắc chắn sẽ không thể thoát khỏi tên biến thái, loại nam ngân đáng ghê tỡm kia.
Đợi đến khi lão già kia đòi 500 vạn, gân xanh trên trán Nhạc Dao Dao liền nổi lên.

Cho dù nàng đã cố gắng hết sức mà áp chế, thế nhưng vẫn không thể chịu được.
Nguyệt Ninh bên này đang ngồi xem vẻ mặt khủng bố kia của Nhạc Dao Dao, nàng khẽ nhếch môi một cái.
A, ngươi có thể tiêu tiền của người khác, thế nhưng người khác đều không thể dùng của ngươi?! Nếu có người như vậy, vẻ mặt của ngươi tựa như hành tinh này sắp bị hủy diệt, vặn vẹo méo mó?!
5 Năm trước, sau khi Nhạc Dao Dao sang nước ngoài, khi đó nàng ta không xu dính túi, may mắn thay, nàng ta vô tình gặp được nam phụ đổ vỏ.
Nàng ta dùng tiền của nam phụ, từ quần áo cho đến thức ăn đều do hắn chi tiền.

Liên tiếp 5 năm tiêu tiền như vậy, thế nhưng, Nhạc Dao Dao vẫn không hề mảy may cảm động hoặc có chút náy náy.
Đến khi nàng ta quay trở về nước, nàng ta dừng hẳn liên lạc với nam phụ.

Sau đó liền như hiện tại, nàng ta chỉ đang cố gắng tìm mọi cách để ở bên nam chính Tần Trạch mà thôi.
Có lẽ hiện tại, trong đầu nàng ta chỉ nghĩ đến cách cùng Tần Trạch yêu đương, cùng Tần Trạch sống hạnh phúc.
Nguyệt Ninh nhớ không lầm thì cái nam phụ đổ vỏ này là thay thế cho Hiệp sĩ đổ vỏ Mộ Dung Duật.
Bởi vì Mộ Dung Duật không đi theo cốt truyện, vì thế nam phụ kia mới phải xuất hiện.

Sau đó biến thân thành hiệp sĩ đổ vỏ thứ hai, nam phụ si tình chỉ có trong tiểu thuyết.
Nguyệt Ninh giật giật khóe miệng, nàng tự hỏi vì sao Nhạc Dao Dao lại có thể thoải mái tiêu sài tiền của người khác, nhưng đến lúc ai đó tiêu tiền của nàng ta thì lại không được?
Chẳng lẽ là hào quang của nam nữ chính, muốn làm gì thì làm a?
Nguyệt Ninh chưa kịp phun tào xong thì đã nghe thấy tiếng gào thét chói tai từ bên trong điện thoại vọng ra, xém một chút nữa nàng liền điếc rồi.
Nhạc Dao Dao gào lên từng chữ: "Ông coi tôi là máy rút tiền sao? Làm sao tôi lại có nhiều tiền như vậy, ông đừng quá đáng!"
Nguyệt Ninh cười cười, giọng nói có chút đê tiện: "Nga, hiện tại cô chính là bạn gái của Tần Trạch a! Hắn là tổng tài cao cao tại thượng, làm sao mà lại không có tiền cơ chứ?!"
"Đối với hắn, 500 vạn cũng chỉ là tiền tiêu vặt mà thôi a.

Vì cô, hắn sẽ đưa tiền mà thôi"
Nhạc Dao Dao nghe xong, nàng ta liền tiếp tục gào lên: "Đó là tiền của hắn, liên quan gì đến ngươi?!"
Nàng cảm thấy lão ta chính là loại người hèn mọn nhất, vô sỉ nhất mà nàng từng gặp.
Nhạc Dao Dao thật sự phẫn nộ, nàng không hiểu vì sao lão ta lại có thể nói ra những lời như vậy.

Cho dù Tần Trạch có nhiều tiền đi chăng nữa thì đó cũng không phải là chuyện của hắn, số tiền kia tương lai sẽ trở thành của nàng và Tần Trạch!

Bởi vì bọn họ sẽ kết hôn, sẽ cùng nhau sống hạnh phúc.

Nhạc Dao Dao càng nghĩ, nàng ta càng phẫn nộ.
Bởi lẽ nếu nàng không gặp được lão già như ông ta thì sẽ không có chuyện như thế này, nàng sẽ không bị đe dọa bằng những tấm ảnh kia, càng sẽ không bị Tần Trạch chán ghét.
Khi ấy, nàng sẽ cùng Tần Trạch sống hạnh phúc, sẽ không có bất cứ trắc trở nào xuất hiện trong cuộc đời của họ.
Nguyệt Ninh trợn trắng mắt sau khi thấy được dòng suy nghĩ của Nhạc Dao Dao, thế nhưng ngoài mặt thì nàng vẫn tiếp tục đóng vai lão già đáng khinh kia: "Nga, đương nhiên là liên quan.

Dù sao tôi cũng đã từng cùng cô trải qua ân ái vợ chồng, vì thế chắc là cũng có chút liên quan nha?"
Nhạc Dao Dao phẫn nộ: "Ngươi...Ngươi cái đồ tiện nam nhân!"
Nguyệt Ninh cười lạnh, sau đó tiếp tục nói: "Cô muốn nói gì thì tùy, thế nhưng nghĩ lại xem.

Hiện tại cô là người yêu của hắn, nhưng nếu như sự thật rằng trước kia cô đã cho hắn đội nón xanh bằng cách cùng tưi ngủ, sau đó hiện tại vẫn còn qua lại với tôi...!Thì hắn sẽ còn đồng ý cho cô ở cạnh hắn nữa hay không?!"
Nghe thấy câu nói kia của Nguyệt Ninh, Nhạc Dao Dao liền gào to hơn: "Tôi không có qua lại với ông, là ông tống tiền tôi, đe dọa tôi!"
Nhạc Dao Dao cảm thấy rất phẫn nộ, vì cái gì lão già kia có thể đổi trắng thay đen, muốn nói như thề nào thì nói?! Rõ ràng là hắn đe dọa nàng, tống tiền nàng! Quả nhiên là tên rác rưởi, khiến nàng buồn nôn đến cực điểm!
Ngực Nhạc Dao Dao phập phồng kịch liệt, hiện tại nàng có cảm giác rất muốn giết tên nam nhân đáng ghê tỡm kia!
Nhạc Dao Dao nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Được, tôi cho ông, đây là lần cuối cùng, lần cuối cùng!"
Nói xong câu đó, Nhạc Dao Dao liền lập tức tắt máy.
Sau khi tắt xong, Nhạc Dao Dao liền ngồi thụp xuống mà gào khóc.

Nhạc Dao Dao cảm thấy cả thế giới đều muốn chống lại nàng, quay lưng với nàng
Rõ ràng là nàng đã trãi qua rất nhiều chuyện đau lòng như vậy, vì sao đế cuối cùng nàng vẫn không thể nhận được hạnh phúc của mình?
Hiện tại lão ta đòi 500 vạn, nàng làm sao mà có được con số lớn như vậy?!
Nhạc Dao Dao cắn môi, 500 vạn đối với Tần Trạch cũng chỉ là tiền tiêu vặt, thế nhưng nàng thực sự không dám mở miệng mà xin hắn.

Nhạc Dao Dao không muốn cho Tần Trạch cảm thấy nàng ta là con người vì tiền mà đến bên hắn, nàng không muốn.
Nhạc Dao Dao cảm thấy rằng, nếu như nàng dùng tiền của Tần Trạch thì tình cảm của hai người họ sẽ không đi được xa.

Dù sao thì, nàng cũng không muốn như vậy.
Thế Nhưng Nhạc Dao Dao rất sợ hãi, nàng sợ lão già hèn mọn kia sẽ đem những tấm ảnh kia ra, lão ta đem chuyện của nàng đến tai Tần Trạch.
Vì thế, Nhạc Dao Dao cũng chỉ có thể cắn răng mà chịu đựng.

Nàng ta ấp úng một lúc lâu, sau đó đi tìm Tần Trạch.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play