Lôi Hòa Nghi mở túi lấy lồng đồ ăn ra, cùng với đó là các hộp nhựa đựng trái cây cùng với bình nước.

Cô tháo từng ngăn của lồng đựng ra cẩn thận đặt trên bàn, lấy đũa và thìa được bọc tỉ mỉ ra đưa cho Cung Huyền Thương.

Anh nhận lấy rồi dùng bữa, hai người luân phiên nhau cùng ăn nhưng chủ yếu là Cung Huyền Thương đút cho Lôi Hòa Nghi, anh một miếng em một miếng, thức ăn rất nhanh đã hết.

May mà Lôi Hòa Nghi làm không ít đồ ăn, hai người ăn cũng không thành vấn đề, Lôi Hòa Nghi lại dẹp sang một bên mở hộp tráng miệng ra, cầm một miếng bánh đưa đến miệng Cung Huyền Thương.
Anh hé miệng cắn lấy, đồng thời tay cũng cầm một miếng đưa đến miệng Lôi Hòa Nghi.

Cung Huyền Thương không hay ăn ngọt nên ăn không nhiều, để lại một ít trong lúc làm việc có buồn chán sẽ ăn.

Lôi Hòa Nghi nằm trường lên ghế, vuốt bụng, Cung Huyền Thương dẹp mớ hỗn độn trên bàn đặt vào túi sau đó đặt xuống sàn.

Tay vươn ra xoa xoa bụng Lôi Hòa Nghi, cô mở mắt nhìn anh:
- Chiều nay em ở lại với anh được không?
- Còn phải hỏi sao, anh mong còn không được!
Lôi Hòa Nghi bật cười đứng dậy đi loanh quanh phòng làm việc của anh.
- Anh tiếp tục làm việc đi, em không làm phiền anh nữa, em đi dạo xung quanh cho tiêu cơm là được rồi!
- Được, chán quá thì nói anh!
- Vâng!
Cung Huyền Thương đi đến ghế, ngồi xuống tiếp tục xử lý công việc, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn cô gái đối diện.

Lôi Hòa Nghi đứng ngay cửa kính nhìn ra khung cảnh bên ngoài, tòa nhà Cung thị cao gần cả trăm tầng, tầng của Cung Huyền Thương lại cao nhất, view cũng là tốt nhất, từ đây có thể nhìn bao quát thành phố phồn hoa, Lôi Hòa Nghi hai mắt mở to phấn khích nhìn quanh.
Đợi một hồi nắng lên có chút chói, cô mới quay người đi vào, mặc dù nắng không chiếu vào trong được nhưng nhìn ra ngoài hồi lâu mắt vẫn tương đối nhức.

Lôi Hòa Nghi chắp tay đi đến kệ sách, mắt to lướt nhìn một loạt sách tài chính kinh tế bằng tiếng Anh, tiếng Pháp...!của Cung Huyền Thương.

Cô từng học ở Stanford không xa lạ với chủ đề những cuốn sách này nhưng bây giờ nhìn lại vẫn có chút đau đầu.
Cung Huyền Thương nhìn Lôi Hòa Nghi đang cầm một cuốn sách tiếng Anh chăm chú đọc, khóe miệng cong lên, ánh mắt nhu hòa, tay ấn xuống thiết bị trên bàn, kết nối với Kỷ Tuyên, giọng nói nhỏ vừa đủ để tránh làm phiền Lôi Hòa Nghi.
- Thư ký Kỷ, chuẩn bị trà sữa và một ít đồ ăn vặt mà mấy cô gái thích mang lên phòng làm việc của tôi, ngay bây giờ!
Xong xuôi Cung Huyền Thương cầm lấy chiếc laptop bên cạnh đi đến bàn làm việc ngồi xuống bên cạnh Lôi Hòa Nghi.

Cô mặc dù đọc sách nhưng cảm giác vẫn còn, biết Cung Huyền Thương ngồi bên cạnh thì xoay người lấy đùi anh làm gối, cứ thế nằm xuống, sách trong tay giơ lên vừa đủ không làm chắn tầm nhìn của Cung Huyền Thương.
Anh bật cười, đặt laptop xuống bàn sau đó tay bóp má Lôi Hòa Nghi, xúc cảm mềm mại ấm áp khiến anh không nỡ buông tay.

Lôi Hòa Nghi bị bóp một hồi bắt đầu ngứa, phồng miệng nhìn anh lúc này Cung Huyền Thương mới thu tay lại nhìn cô trêu ghẹo.

Lôi Hòa Nghi còn chưa trả đũa thì có tiếng gõ cửa, Cung Huyền Thương đáp lại thì người bên ngoài mở cửa tiến vào.

Nữ trợ lý đẩy theo xe đẩy vào, trên đó là đồ ăn vặt cũng với trà sữa mà Cung Huyền Thương phân phó.

Lôi Hòa Nghi vừa nhìn đã sáng mắt ngồi bật dậy từ trên đùi Cung Huyền Thương.

Nữ trợ lý nén cảm giác khó chịu trong lòng, cầm từng thứ trên xe đẩy cẩn thận đặt xuống bàn, trước mặt Cung Huyền Thương cô không cho mình có bất cứ sai lầm nào.
Xong xuôi nữ trợ lý cúi đầu xin phép rời đi, Lôi Hòa Nghi lịch sự cảm ơn một tiếng, còn Cung Huyền Thương cũng chỉ gật đầu ra hiệu cô ta có thể ra ngoài.
Cửa khép lại, Lôi Hòa Nghi nhanh như chớp quay sang ôm lấy cánh tay Cung Huyền Thương.
- Đây là anh chuẩn bị sao?
- Không thì em nghĩ là ai?
Lôi Hòa Nghi nở nụ cười ngọt ngào hôn lên môi Cung Huyền Thương một cái:
- Cảm ơn anh, Cung tiên sinh!
Sau đó còn nghịch ngợm nháy mắt một cái khiến tâm can Cung không khỏi ngứa ngáy một trận! Tay vừa rút ra còn chưa kịp ôm cô thì Lôi Hòa Nghi đã trượt xuống, ngồi xuống sàn, cầm lấy trà sữa đâm ống hút vào uống ngon lành.
Cung Huyền Thương nhìn thấy liền bất lực chẳng lẽ anh còn không ngon bằng trà sữa.

Nhất quyết không chịu thua, tay dài vươn ra nhấc cô gái đang ngồi bệt dưới sàn ngồi lên đùi mình.
- Bé con, gọi một lần nữa!
Lôi Hòa Nghi khó hiểu quay đầu nhìn anh, hai má vì hút trà sữa mà hơi phồng lên không khác gì con cá nóc nhỏ, sau khi nuốt xong ngụm trà sữa trong miệng mới hỏi anh:
- Anh bảo em gọi gì cơ?
- Lúc nãy em gọi anh là gì?
Lôi Hòa Nghi cười khúc khích, hóa ra là cái này.

Cô đặt trà sữa xuống bàn, hai tay choàng qua cổ Cung Huyền Thương, nghiêng đầu.
- Anh thích em gọi anh là gì, Cung tiên sinh, Thương Thương, anh yêu...!hửm?
- Gì cũng được, nhưng anh thích em gọi anh là ông xã hơn!
- Đừng hòng, chúng ta còn chưa đính hôn mà anh đã mơ xa thế rồi à?
- Không gọi những cái khác, gọi ông xã, chỉ một lần này thôi, được không em, em muốn gì anh cũng chiều!
Lôi Hòa Nghi nheo mắt nhìn Cung Huyền Thương, vẻ mặt như đã thỏa hiệp, hai mắt anh đầy chờ mong nhưng Lôi Hòa Nghi lại dội cho anh một gáo nước lạnh:
- Không, em phải gọi anh là chú nhỏ mới đúng! Phải rồi, chú Thương, chú nhỏ, tiểu thúc thúc...
Mặt Cung Huyền Thương đen lại, đẩy ngã Lôi Hòa Nghi xuống ghế, bản thân nằm đè lên cô, hai gương mặt gần trong gang tấc.
- Em gọi anh là chú?
Lôi Hòa Nghi chống hai tay lên ngực anh, dường như cô có thể cảm nhận được cơn tức giận bất đắc dĩ của anh thông qua từng đợt phập phồng của cơ ngực dưới lòng bàn tay.
- Chẳng lẽ không đúng, chú hơn em 9 tuổi, nếu không phải anh trai em cũng tầm đó tuổi, tiếng chú nhỏ này em gọi cũng không ngoa chút nào!
Vẻ mặt Cung Huyền Thương dở khóc dở cười thật sự không biết phải làm sao với cô, vẻ mặt Lôi Hòa Nghi kiên định chắc chắn như thể cô nói không sai tí nào khiến anh cứ ngỡ cô gọi mình là chú nhỏ cũng không sai!
Giận quá hóa cười, hai tay Cung Huyền Thương dời xuống eo Lôi Hòa Nghi, không ngừng thọc lét khiến Lôi Hòa Nghi cười khanh khách lăn qua lăn lại trên ghế may có anh đỡ lấy nếu không cô đã sớm ngã.
- Gọi anh là chú sao?
- A...!hahaha...!em không dám nữa...!á...!nhột, em không dám nữa, chú nhỏ...!à không, chú Thương...!không, là Thương Thương, tha em đi, em không dám nữa, đừng chọt nữa, em nhột...!haha...
Lôi Hòa Nghi cười đến đỏ cả mặt liên tục xin tha, Cung Huyền Thương nhìn cô cười tâm trạng cũng thoải mái theo, sau một hồi lăn lộn, váy của cô bị cuộn lên eo để lộ quần lót trắng bên trong, động tác của Cung Huyền Thương bị đình trệ, hai mắt nhìn chằm chằm bờ mông căng mọng của tiểu thiên hạ dưới thân, gương mặt tối đi.

Lôi Hòa Nghi còn chưa bình tĩnh lại thì trên mông đột nhiên bị vỗ một cái, cảm giác lại vô cùng chân thật, cô chậm rãi cúi đầu nhìn xuống lại thấy váy bị vén đến eo để lộ quần lót cùng bắp đùi trắng nõn ngay dưới mí mắt Cung Huyền Thương.

Gương mặt nhỏ trắng nõn bỗng chốc đỏ bừng, cả người vùng dậy muốn chạy chỗ khác nhưng Cung Huyền Thương vẫn là nhanh hơn túm lấy cổ chân cô.

Mà Lôi Hòa Nghi lúc nãy xoay người muốn chạy nhưng bị túm lại thành ra cả người hiện tại nằm sắp trên ghế, mông và đùi nằm trên chân Cung Huyền Thương, đáng xấu hổ là váy của cô vẫn chưa kịp kéo xuống, Cung Huyền Thương chỉ cần cúi đầu là nhìn thấy mông nhỏ được quần lót che đậy ngay.

Mặt Lôi Hòa Nghi lúc này đã không thể chỉ dùng một chữ đỏ để hình dung, đôi chân dài vùng vẫy hi vọng Cung Huyền Thương sẽ thương tình.
- Thương, thả em xuống!
Cung Huyền Thương sợ Lôi Hòa Nghi vùng vẫy một hồi lại va phải thứ không nên động, đánh thức vật đang ngủ yên nên tay lại vỗ lên mông cô khiến Lôi Hòa Nghi nằm yên bất động, hai tay che mặt.

Còn Cung Huyền Thương, tay vừa vỗ mông cô có thể cảm nhận được cơ thịt dưới lòng bàn tay co dãn rung động, yết hầu động đậy, cổ họng khô nóng.

Tay vẫn đặt trên mông cô khiến Lôi Hòa Nghi không dám manh động, nhìn cô ngoan ngoãn, Cung Huyền Thương mới lên tiếng, chất giọng trầm khàn mà quyến rũ đánh mạnh vào thính giác Lôi Hòa Nghi.
- Còn gọi anh là chú nữa không?
- Không, không dám nữa!
- Ngoan!
Giống như khen thưởng mà bàn tay lớn xoa nhẹ lên mông Lôi Hòa Nghi như đang vỗ về nơi vừa bị đánh khiến cô chỉ hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống.
- Vậy bây giờ nên gọi anh là gì?
- Cung...!Cung tiên sinh!
Cung Huyền Thương gật đầu hài lòng, ôm Lôi Hòa Nghi xoay lại để cô đối diện với mình , cô cũng thuận theo ôm lấy cổ anh, Cung Huyền Thương cúi đầu nhìn Lôi Hòa Nghi.
- Gọi thử cái khác nào!
Lôi Hòa Nghi đảo mắt, mím môi nghĩ một hồi rồi nhìn anh đáp:
- Thương...!anh yêu...!Thương Thương...!ca ca...
Lôi Hòa Nghi gọi một tiếng vẻ mặt Cung Huyền Thương hài lòng thêm một chút, nhưng khi nghe cô gọi ‛ca ca’ gương mặt anh rõ ràng hiện rõ dục vọng cuồn cuộn.

Ánh mắt sâu thẳm nhìn Lôi Hòa Nghi, tay sờ má cô:
- Ca ca...!lúc có mặt mấy ông anh trai của em, em đừng gọi anh như vậy, một người anh còn lo được, ba người cùng lên anh đánh không lại đâu.

Nhưng mà nếu em thích thì có thể gọi lúc không có ai đặc biệt là...!trên giường, cái này người ta gọi là tình thú.
Mặt Lôi Hòa Nghi vừa bình thường lại thoáng chốc đã bị Cung Huyền Thương trêu cho đỏ bừng, tay nhỏ đập một phát lên ngực anh.
- Lưu manh!
Cung Huyền Thương bật cười cầm nắm đám nhỏ đưa lên miệng hôn một cái.
- Vậy Nghi Nghi thích anh gọi em bằng gì, gọi là bé con, cục cưng, bảo bối, tiểu tổ tông...!hay bé cưng...!ừm, nếu em muốn anh gọi em là bà xã trước mai sau kết hôn gọi đỡ phải bất ngờ thì anh cũng không ngại đâu!
Ban đầu Lôi Hòa Nghi còn ngượng ngùng đỏ mặt chịu đựng anh trêu đùa nhưng về sau ánh mắt cô như thể chỉ hận không thể nhào lên cắn anh một phát.

Mà cô cũng làm thế thật, nhìn yết hầu Cung Huyền Thương không ngừng trượt lên trượt xuống khi anh nói, ánh mắt Lôi Hòa Nghi dại ra, như bị thứ gì đó thu hút, hai tay giữ cổ áo anh, mặt nhào đến nhắm ngay yết hầu anh, đôi môi hé mở ngậm lấy cần cổ anh.

Những lời Cung Huyền Thương đang luyên thuyên đột nhiên biến mất thay bằng một tiếng gầm nhẹ gợi dục.

Lưỡi Lôi Hòa Nghi đột nhiên đưa ra chạm vào yết hầu khiến cả người Cung Huyền Thương run lên, máu toàn thân như sôi trào, một cỗ lửa nóng xông lên đại não, hạ thân cũng bị kích thích ngóc đầu dậy.

Lôi Hòa Nghi cảm nhận được cơ thể anh có biến chuyển còn chưa kịp vui mừng vì trả được thù thì sắc mặt lập tức biến sắc vì cô cảm nhận được có thứ gì đó đang thức tỉnh chạm vào mông cô.
Cờ thể như biết nguy hiểm đang cận kề, thoắt cái như dây cung mà giật bắn ra xa tách khỏi Cung Huyền Thương, Lôi Hòa Nghi gương mặt đỏ bừng nhìn anh rồi nhìn xuống thân dưới của anh.
Cung Huyền Thương cũng nhìn xuống sau đó bình thản đứng dậy nới lỏng cà vạt từng bước đi về phía Lôi Hòa Nghi.

Hai chân cô run rẩy, thừa biết bản thân chạy không thoát nhưng vẫn không từ bỏ, có điều vừa mới bước đi đã bị Cung Huyền Thương giơ tay túm lại, kết cục là bị vây trong vòng tay anh cùng với bàn làm việc sau lưng.

Lôi Hòa Nghi còn chưa lên tiếng xin tha đôi môi Cung Huyền Thương đã đánh tới ngăn chặn những lời cô muốn nói, trong căn phòng rộng lớn yên tĩnh đột nhiên vang lên âm thanh hôn nhau cuồng nhiệt lẫn tiếng mút mát qua lại khiến người ta mặt đỏ tim đập.

Lôi Hòa Nghi ban đầu còn có chút phản kháng sau cùng cũng không chịu được sự dụ dỗ của Cung Huyền Thương mà hùa theo anh, hai tay ôm lấy lưng anh phối hợp với nụ hôn vừa dài vừa sâu này.
Cung Huyền Thương đã sớm chết chìm trong sự ngọt ngào này nhưng vẫn sợ mép bàn làm Lôi Hòa Nghi đau, hai tay giữ lấy eo cô nâng lên, đặt Lôi Hòa Nghi ngồi lên bàn, sau đó vươn tay đẩy tài liệu sang một bên.

Ánh mắt Lôi Hòa Nghi mơ màng mặc anh sắp xếp, một hồi sau cô đã như cá nằm trên thớt nằm trên bàn làm việc của anh, hai chân ban đầu còn thõng xuống lúc này đã kẹp lấy hông Cung Huyền Thương còn anh đang nằm trên người cô, hai người lại thêm một hồi môi lưỡi quấn quýt không rời.

Cô đã bị anh hôn đến ý loạn tình mê nhưng lý trí vẫn còn chút ít, ngay khi tay Cung Huyền Thương chạm đến lưng cô, Lôi Hòa Nghi mở mắt nhìn anh, hai tay chống trước ngực Cung Huyền Thương:
- Không được, đây là phòng làm việc của anh!
Đôi mắt Cung Huyền Thương nhướng lên đầy thích thú:
- Không phải phòng làm việc thì được sao?
- Anh đừng có nói bậy, em không có ý đó!
Cảm thấy đã đủ nên Cung Huyền Thương không trêu cô nữa, đỡ Lôi Hòa Nghi ngồi dậy ôm vào lòng, cô cũng tựa vào vai anh, sớm đã bị anh hôn đến toàn thân vô lực, hiện tại cần phải lấy lại sức.

Cung Huyền Thương vuốt lưng cô, một tay đỡ mông, một tay đỡ lưng, Lôi Hòa Nghi hiểu ý hai chân kẹp chặt hông anh, cô cứ thế được anh ôm đến sofa ngồi.
Lôi Hòa Nghi vẫn không có ý định rời khỏi vòng ôm của anh nên Cung Huyền Thương cũng mặc kệ, ôm giai nhân trong lòng, anh mừng còn không hết, hai người cứ thế ôm nhau, Lôi Hòa Nghi ôm anh là việc của cô, Cung Huyền Thương một tay di chuyển liên tục trên laptop làm việc, một tay vuốt lưng cô là việc của anh.
Sau một hồi Cung Huyền Thương cảm nhận được hơi thở đều đều bên tai, biết là Lôi Hòa Nghi đã ngủ nên không đánh máy nữa, sợ làm cô thức.

Cử chỉ nhẹ nhàng ôm lấy cô đứng dậy đi về một cánh cửa khác ở góc phòng làm việc, bên trong là phòng nghỉ của anh, một tay ôm Lôi Hòa Nghi, một tay ấn ngón tay mở khóa cửa, vào phòng bật đèn ngủ lên.

Sau đó từng bước ôm Lôi Hòa Nghi về phía giường, nhẹ nhàng đặt cô xuống.

Lôi Hòa Nghi nằm xuống chiếc nệm mềm mại, miệng bật ra một tiếng ngâm thoải mái, nghiêng người vươn tay như muốn ôm gì đó nhưng lại ôm hụt, đôi mày nhăn lại hừ hừ mấy tiếng tỏ vẻ khó chịu nhưng có lẽ trêu đùa một hồi với Cung Huyền Thương mệt mỏi nên cô ngủ rất sâu, mặt khó chịu nhưng vẫn không thức giấc.

Anh thu tất cả vào đáy mắt, bật cười vì sự đáng yêu của cô, anh cởi giày, thắt lưng và đồng hồ ra đặt lên kệ sau đó nằm xuống bên cạnh Lôi Hòa Nghi.
Cô như cảm nhận được nệm lún xuống lại vươn tay, lần này tay đập thẳng vào phần ngực lộ ra của Cung Huyền Thương, bàn tay nghịch ngợm lại men theo đó len lỏi vào trong khiến Cung Huyền Thương hít một hơi sâu nhưng vẫn không ngăn cản hành động sàm sỡ của cô.

Anh nhích người lại gần ôm lấy Lôi Hòa Nghi, chân cô cũng vươn ra gác lên người anh, mặt nhích tới gối lên ngực Cung Huyền Thương tìm một tư thế thoải mái rồi ngủ ngon lành.
Cung Huyền Thương vén tóc cô sang một bên, cúi đầu hôn lên tóc cô một cái rồi cũng đi vào giấc ngủ.
Hiếm khi Lôi Hòa Nghi ngủ dậy trước Cung Huyền Thương, cô quay sang nhìn thì thấy anh vẫn ngủ say, hẳn là rất mệt mỏi, trong lòng nhói lên.

Nhẹ nhàng rời khỏi vòng ôm của anh đi xuống giường, vào phòng tắm chỉnh trang một chút rồi ra ngoài.

Nhìn thời gian vẫn còn sớm, cô mở cửa đi ra sảnh tìm đường đến phòng pha cà phê.

Uống một tách cà phê nhỏ cho tỉnh táo sẵn tiện pha cho Cung Huyền Thương một ly sữa tươi, vừa quay người thì nhìn thấy Kỷ Tuyên.
- Thư ký Kỷ!
- Lôi tiểu thư!
- Thương đang nghỉ ngơi, nếu không phải việc quan trọng không cần làm phiền anh ấy.
- Vâng!
Cô tính bước đi thì đột nhiên nhớ ra một chuyện bèn ngừng bước hỏi:
- Đúng rồi, lúc tôi mới đến trùng hợp thấy Thương đang tức giận, là chuyện gì khiến anh ấy giận như vậy, nếu liên quan đến bí mật kinh doanh thì anh không cần nói!
Cái cô quan tâm cũng chỉ là cảm xúc của Cung Huyền Thương chứ không phải chuyện riêng của Cung thị nên cũng không muốn làm khó Kỷ Tuyên.
- Lôi tiểu thư không cần nghĩ nhiều, chuyện này cũng không phải chuyện bí mật quan trọng đến mức không thể tiết lộ.
- Vậy tôi có thể biết chứ!
- Cô là Cung phu nhân tương lai dĩ nhiên nên biết.

Thật ra từ lâu Cung thị đã có dự định lấn sân cào nền công nghiệp rượu vang, mọi thứ cũng đã chuẩn bị xong chỉ đợi Cung tổng xuất ngoại bàn chuyện hợp tác, theo kế hoạch không bao lâu tới anh ấy sẽ lên đường.

Nhưng mới đây Cung tổng lại muốn dời lại thời gian xuất ngoại, chúng tôi cũng đã cố bàn bạc với bên kia nhưng hiện tại bọn họ vẫn chưa đồng ý.

Cung tổng tức giận là vì mọi người chẳng những chưa thuyết phục được bên đối tác dời lịch mà còn chối bỏ trách nhiệm, đùn đẩy qua lại, nếu chỉ riêng việc dời lịch không thì anh ấy đã không tức giận đến vậy!
Lôi Hòa Nghi gật đầu tỏ ý đã hiểu.
- Vậy nếu lịch trình không có gì thay đổi thì khi nào anh ấy xuất ngoại!
- Nửa tháng nữa ạ!
- Anh ấy muốn dời đến khi nào?
- Là quý sau!
Lôi Hòa Nghi hơi hé miệng khó tránh khỏi bất ngờ, dời lâu như vậy chẳng trách bên kia vẫn chưa đồng ý, mặc dù đối phương là Cung thị, dời lịch cũng sẽ không để đối tác chịu thiệt nhưng dời nhiều như vậy khó tránh khỏi sẽ tổn thất về nhiều mặt, không phải cứ bồi thường là khắc phục được.
- Làm phiền thư ký Kỷ rồi, việc này tôi sẽ thử cố gắng thuyết phục anh ấy thử xem!
- Vâng, vậy tôi thay mặt mọi người cảm ơn Lôi tiểu thư trước!
- Đừng khách sáo, tôi về phòng trước đây!
- Vâng!
Lôi Hòa Nghi vào phòng làm việc của Cung Huyền Thương liền thấy anh ngồi trên sofa vừa làm việc vừa đợi cô.

Lôi Hòa Nghi mỉm cười bước tới đặt ly sữa lên bàn rồi ngồi xuống.
- Uống đi anh, em đích thân pha đó!
Cung Huyền Thương đưa tay sờ ly, thấy không còn nóng lắm thì bưng lên nhấp một ngụm nhỏ để chắc chắn không nóng đến bỏng lưỡi thì đưa đến trước mặt Lôi Hòa Nghi.
- Anh không có thói quen uống sữa nhưng vì em pha nên anh sẽ uống có điều em phải uống cùng anh!
Lôi Hòa Nghi nhún vai thỏa hiệp cầm ly sữa lên uống bớt một nửa, cô vừa hạ ly Cung Huyền Thương đã nhào đến hôn cô, sữa dính bên miệng cũng bị anh hôn trôi hết vào miệng anh.
- Quả nhiên sữa do bé con nhà anh pha rất ngọt!
- Dẻo mồm dẻo miệng!
Đúng lúc này cửa mở, Lôi Lăng Quân tiêu sái đi vào, thấy em gái ngồi bên cạnh Cung Huyền Thương thì dụi mắt sau đó thở dài.
- Đúng là em gái lớn khó giữ mà!
Nhìn xuống túi đựng đồ ăn phía dưới thì mặt đen lại.
- Nghi Nghi, em trọng sắc khinh anh trai, em nấu ăn anh ăn một tí thì em không cho vậy mà mang đến cho tên họ Cung này ăn sạch, không công bằng!
Mặt Cung Huyền Thương đanh lại nhìn Lôi Lăng Quân:
- Nghi Nghi nấu bữa trưa mang đến cho tôi mà cậu cũng dám ăn!
Cảm nhận ánh mắt đằng đằng sát khí không có chút ý tốt của Cung Huyền Thương thì Lôi Lăng Quân rụt người nhìn Lôi Hòa Nghi.
- Em gái, quản tốt người đàn ông của em đi, anh là anh trai em, tương lai là anh vợ của anh ta mà sao đến một chút tôn trọng tối thiểu cũng không có vậy!
- Nếu tôi nhớ không lầm thì cậu còn nhỏ hơn tôi hai tuổi!
Lôi Lăng Quân không chịu thua xì một tiếng, thong dong ngồi xuống ghế:
- Cậu cũng biết mình già hơn em gái tôi 9 tuổi à, không ít nhỉ, gần một giáp thôi mà!
Cung Huyền Thương lại nhớ đến chuyện lúc nãy Lôi Hòa Nghi gọi anh là chú, mặt đen lại như cuồng phong bão táp đang tụ lại trên mặt, Lôi Hòa Nghi nhận thấy tình hình căng thẳng bèn giữ tay anh, đưa sữa đến bên miệng anh.

Vẻ mặt Cung Huyền Thương lúc này mới dịu đi, cầm ly sữa uống một hơi cạn sạch.

Lôi Lăng Quân trố mắt nhìn, trong ký ức của anh thì Cung Huyền Thương chưa từng uống sữa, mà khoan, sữa lúc nãy do em gái anh cầm, hình như chỉ còn một nữa.

Vẻ mặt Lôi Lăng Quân tối thui, có cảm giác bản thân bị thồn cơm chó trong âm thầm vậy.
Nhìn Cung Huyền Thương uống xong sữa vẻ mặt Lôi Hòa Nghi phi thường hài lòng, lấy khăn giấy đưa anh lau miệng, đặt ly sữa lên khay rồi nhìn Lôi Lăng Quân.
- Anh, sao anh lại đến đây?
- Người đàn ông của em bảo đến anh dám không đến sao?
Trần đời có ai khổ như anh không chứ, thân là anh vợ nhưng trước mặt thằng em rể này lại chẳng có miếng uy nào, bảo đến là đi, bảo ngồi phải ngồi, bị bắt ăn cơm chó cũng không được phép cự tuyệt!
Không để ý vẻ mặt ai oán của Lôi Lăng Quân, Lôi Hòa Nghi quay sang Cung Huyền Thương.
- Có chuyện gì sao anh?
- Bàn một chút chuyện của em mà thôi!.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play