Cung Huyền Thương ấn mỹ nhân trong lòng vào tường, cúi đầu ngấu nghiến môi cô không ngừng, Lôi Hòa Nghi cũng mặc anh làm loạn, sau một hồi vỗ vỗ ngực Cung Huyền Thương để anh ngừng lại.

Sau đó lại tinh nghịch gãi gãi cằm anh trêu chọc.
- Anh giận rồi...
Cung Huyền Thương mím môi quay đầu sang một bên vội đáp:
- Không có!
- Thật không, Thương, em không thích người đàn ông của em nói dối em!
- ...!Có...!một chút!
Lôi Hòa Nghi bật cười, ôm eo anh, cằm tì vào ngực Cung Huyền Thương ngước lên nhìn vẻ mặt u uất của anh:
- Sao lại giận?
- Anh không thích Sở Mặc Thần càng không thích anh ta nhìn em như vậy!
- Ohhh, nhưng làm sao đây mắt nằm trên người anh ấy, em quản không được!
Mặt Cung Huyền Thương lại thêm u uất, Lôi Hòa Nghi che miệng cười, nhìn anh có khác gì một cậu bé bị lấy mất đồ chơi yêu thích không.
Lôi Hòa Nghi vuốt lại tóc, từng bước dồn Cung Huyền Thương về phía sau, anh không hiểu gì chỉ biết lùi về sau theo bản năng sau cùng lại ngã xuống giường, hai tay chống ra sau nhìn Lôi Hòa Nghi tư thái như nữ vương trước mặt.
Lôi Hòa Nghi dạng chân quỳ xuống giường, ngồi lên đùi Cung Huyền Thương nhìn anh khiến Cung Huyền Thương căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt.

Lôi Hòa Nghi ánh mắt mê hoặc tràn đầy tình ý nhìn anh, ngón trỏ di chuyển từ dưới eo lên đến yết hầu Cung Huyền Thương sau đó cầm lấy cà vạt anh tháo ra.

Áo vest bị cô tuột xuống hai tay, bàn tay nhỏ nhắn nhanh chóng tháo đi ba cúc áo làm lộ ra vòm ngực cường trán săn chắc lẫn xương quai xanh quyến rũ của Cung Huyền Thương.
Đầu ngón tay mềm mại của Lôi Hòa Nghi chạm lên yết hầu rồi đến xương quai xanh khiến Cung Huyền Thương thở dốc không ngừng, đột nhiên một tay kia của cô vươn ra cầm lấy hộp nhung đặt trên giường mở ra.

Bên trong là một sợi dây chuyền bằng vàng, thiết kế rất mảnh nhưng cực kỳ tinh tế, chỉ đơn giản là một sợi dây chuyền không có mặt nhưng lại khiến Cung Huyền Thương có cảm giác niên đại của nó đã rất lâu rồi, bởi lẽ sợi dây chuyền này trong linh cảm của anh mang hơi thở của thời đại, lại vươn chút ký ức thời gian.

Lôi Hòa Nghi nhẹ nhàng cầm lấy đeo lên cho Cung Huyền Thương, hai tay sờ sợi dây chuyền nằm yên trên cổ anh, khóe miệng mỉm cười dịu dàng.

Sau đó cúi đầu hôn lên vị trí xương quai xanh của anh lẫn sợi dây chuyền đang nằm trên đó khiến Cung Huyền Thương khó khăn hít sâu một hơi, cả người nóng rực đưa tay ôm lấy eo Lôi Hòa Nghi.
Một tay chống trên giường một tay giữ eo cô khiến cả người anh mất thăng bằng ngã xuống giường Lôi Hòa Nghi cũng theo đó nằm trên người anh.

Cô không chút sợ hãi nằm trên người anh, nhìn sợi dây chuyền rồi sờ.
- Lúc rời khỏi Lôi gia em đi đến một buổi đấu giá, sợi dây chuyền này là vật phẩm cuối cùng, em đã để ý từ lâu, cố tình chờ đến cuối giờ mới đến mua.

Nguồn gốc của nó đến từ nước Pháp, theo như lời kể thì sợi dây chuyền này từng nằm trên thanh kiếm của một vị đại đế bách chiến bách thắng, bảo vệ ông ấy bình an, và người ra lệnh cho thợ rèn làm ra sợi dây chuyền này là vị hoàng hậu duy nhất và cũng là người đại đế yêu thương nhất, bà ấy muốn mang toàn bộ may mắn của mình trao cho đại đế để ông ấy an toàn trên chiến trường.

Thương, em không mong gì chỉ hi vọng nó sẽ mang lại bình an cho anh, thay em bảo vệ anh, đem tất cả may mắn của em cho anh.
Cung Huyền Thương vẻ mặt tràn đầy yêu thương nhìn xuống cô gái trong lòng.

Xoay người đè cô dưới thân, ánh mắt nóng rực như muốn thiêu sống cô.
- Bé con...!em như vậy thật sự khiến anh không cách nào giận nữa.
- Giận một chút cũng không sao, trước đây đều là anh nhường em hiện tại em cũng muốn chiều anh một chút.
- Thật không?
Lôi Hòa Nghi kiên định gật đầu sau đó vương tay đặt sau gáy Cung Huyền Thương vuốt ve, mềm mại lên tiếng:
- Em biết anh vẫn lo sợ cảm tình em giành cho Mặc Thần, Thương, thật ra điều anh sợ là thời gian.

Em và Mặc Thần có 10 năm nhưng anh không có gì cả.

Không sao, chúng ta còn quãng đời dài phía trước, em có cả cuộc đời để chứng minh cho anh thấy anh là lựa chọn cuối cùng của em.

Tin tưởng em, em sẽ không hứa cũng không thề nhưng em sẽ làm, giống như anh không nói anh yêu em nhưng anh đã dùng hành động để chứng minh vậy.
Cung Huyền Thương gật đầu cúi người hôn lên trán Lôi Hòa Nghi đầy trân trọng sau đó di dời xuống mắt, sống mũi, gò má cuối cùng là môi của cô, vẫn chưa dừng lại ở đó Cung Huyền Thương lại hôn đến cần cổ rồi bả vai.

Lôi Hòa Nghi bị nhột bật cười vội ngăn anh lại:
- Thương, anh nên đi tắm rồi!

- Hôn một cái!
Vừa nói lại hôn lên má rồi môi cô khiến Lôi Hòa Nghi vỗ ngực anh một cái:
- Tắm xong lại hôn, hôm nay em bị anh hôn đến nổi mặt mỏng đi một lớp rồi, còn chưa đủ sao?
- Không đủ, cả đời cũng không đủ!
- Hôm nay bận rộn như vậy cả người đầy mồ hôi rồi, anh không chê bẩn nhưng em ngại, em muốn tắm, anh không tắm em sẽ sang phòng khác ngủ.
- Được được được, anh đi tắm ngay, em ở phòng này không được đi đâu hết.
Cung Huyền Thương đứng dậy vỗ vỗ đầu Lôi Hòa Nghi, tay chậm rãi cởi áo, tháo thắt lưng ngay trước mặt Lôi Hòa Nghi mặc kệ mắt cô đã mở to như mắt mèo.

Cuối cùng Cung Huyền Thương chỉ chừa lại chiếc quần nhỏ nghênh ngang đi vào nhà tắm trước ánh mắt ngượng ngùng cùng gương mặt đỏ bừng của Lôi Hòa Nghi.
Trong khi anh tắm thì Lôi Hòa Nghi đi tẩy trang và tháo trang sức, xong xuôi thì Cung Huyền Thương cũng trở ra, cả người chỉ quấn chiếc khăn tắm ngang hông để lộ nửa thân trên quyến rũ, cả người ướt sũng, từng giọt nước lăn trên vòm ngực săn chắc khiến bao cô gái mặt đỏ tim đập.

Lôi Hòa Nghi ôm lấy hai má đã đỏ bừng, vội chạy vào phòng tắm không dám nhìn Cung Huyền Thương.

Anh bật cười nhìn theo dáng vẻ chạy trối chết của cô, dù sao thì cô cũng không mang theo đồ thay, kiểu gì chẳng gọi anh, không vội!
Nhưng không để anh đợi lâu như vậy, Lôi Hòa Nghi vừa vào chưa được bao lâu đã gọi anh, Cung Huyền Thương nhanh chân chạy vào:
- Sao thế?
Lôi Hòa Nghi đứng trong nhà tắm quay lưng lại với anh, nghiêng đầu nói:
- Em không kéo khóa váy được, anh giúp em đi!
Hai mắt Cung Huyền Thương sáng lên, đi vào nhà tắm giúp cô kéo khóa sau lưng.

Hiện ra trước mặt anh chính là tấm lưng trắng ngần không chút tì vết khiến anh phải nuốt một ngụm nước bọt.
Khóa được mở, Lôi Hòa Nghi phải ôm ngực để váy không rơi xuống.
- Anh xong chưa?
- Được rồi!
Cung Huyền Thương khô khốc đáp lại, tay lướt qua phần lưng trắng trẻo của Lôi Hòa Nghi khiến cô run lên.
- Xong rồi thì anh ra ngoài đi, em muốn tắm!
- Được!
Cung Huyền Thương có chút tiếc nuối ra khỏi phòng tắm, ngồi trên giường đợi Lôi Hòa Nghi gọi mình mang đồ vào cho cô.

Quả nhiên, mấy chục phút sau cửa phòng tắm hé mở, Lôi Hòa Nghi đưa mặt ra ngoài mếu máo.
- Em không mang đồ vào!
Cung Huyền Thương vờ nhướng mày, vuốt cằm nói:
- Nhưng ở đây không có đồ của em hay là...!em mặc tạm sơ mi của anh, được không?
- Vâng, anh lấy áo cho em đi!
Cung Huyền Thương lập tức hí hửng đi lấy áo của mình cho cô, bỏ qua việc nhắc nhở cô khoảng thời gian trước Lôi Hòa Nghi ở đây nên trong nhà vẫn còn đồ của cô.
Lôi Hòa Nghi mặc tạm áo sơ mi cùng quần nhỏ của Cung Huyền Thương, ôm ngực đi ra ngoài, mặt thoáng ửng đỏ, áo sơ mi của Cung Huyền Thương dài nhưng Lôi Hòa Nghi cũng cao 1m7, áo chỉ dài qua đùi cô một tí, vẫn chưa chạm gối để lộ đôi chân vừa dài vừa thẳng, Cung Huyền Thương nhìn mà trong lòng nóng rực.

Anh thấy mái tóc cô ướt sũng dính vào lưng áo thì đi đến kéo tay cô ngồi xuống ghế rồi lấy máy sấy giúp cô sấy tóc.
Cung Huyền Thương đứng trước mặt Lôi Hòa Nghi tay vươn ra trước giúp cô sấy tóc, Lôi Hòa Nghi đối diện với cơ ngực của anh, cả người căng thẳng thả nhẹ hơi thở.

Mặc dù cô đã cố gắng thở nhẹ nhưng Cung Huyền Thương vẫn cảm nhận được, cả người run lên nhưng vẫn chú tâm sấy tóc giúp cô.
Lôi Hòa Nghi cả người dần mệt mỏi, che miệng ngáp một cái sau đó áp mặt vào ngực Cung Huyền Thương, vòng tay ôm lấy hông anh.

Cung Huyền Thương vốn đang cố giữ bình tĩnh đột nhiên cơ bụng cảm nhận được hai luồng sóng nhũ mềm mại của Lôi Hòa Nghi cách lớp áo sơ mi chạm vào khiến bụng dưới của anh căng chặt, nơi nào đó đang có xu hướng sống dậy.
Cung Huyền Thương nhìn xuống Lôi Hòa Nghi lúc này đang nhắm mắt, vẻ mặt yên tĩnh thật không biết phải làm sao, đành cố nhịn lửa nóng trong người sấy tóc cho cô.

Năm ngón tay nhẹ nhàng luồng vào mái tóc dài của Lôi Hòa Nghi, cảm thấy tóc đã khố liền tắt máy đặt xuống bàn rồi nhẹ nhàng bế Lôi Hòa Nghi đặt lên giường.

Cô vốn ngủ không sâu, Cung Huyền Thương vừa đặt xuống giường đã mở mắt nhìn anh.
Cung Huyền Thương thấy cô tỉnh, ánh mắt ngây ngô nhìn mình liền bật cười, cúi đầu hôn mấy cái lên trán cô dỗ dành.
- Em ngủ trước đi, anh đi thay đồ ngủ rồi quay lại.
- Vâng!

Lôi Hòa Nghi quay người lần nữa nhắm mắt lại, Cung Huyền đi thay một bộ đồ ngủ kimono có dây buộc ngang hông để lộ một phần ngực.

Thay đồ xong liền lên giường chui vào chăn, Lôi Hòa Nghi cảm nhận được nệm lún xuống sau đó là mùi hương quen thuộc, theo bản năng tay giơ ra ôm lấy eo anh, cả người xích lại, lấy cánh tay anh làm gối, gương mặt vùi vào ngực Cung Huyền Thương ngủ.

Anh nhìn hành động ngây ngô của cô, bật cười, tiếng cười đầy vẻ cưng chiều, chịu không nổi bèn cúi đầu hôn lên mặt cô mấy cái khiến Lôi Hòa Nghi khó chịu nhăn mặt.
Cung Huyền Thương cười, lén lút cầm tay Lôi Hòa Nghi từ eo mình đặt lên trước ngực, tay cô bóp mấy cái sau đó tiếp tục luồng vào áo anh, cứ thế ngủ ngon lành.

Cung Huyền Thương nhéo mũi cô, tay cũng luồng vào áo Lôi Hòa Nghi, ôm eo cô, cằm tì lên đỉnh đầu cô ngủ.
Trưa hôm sau Lôi Hòa Nghi mơ màng tỉnh dậy, vừa mở mắt trước mặt là lồng ngực trần trụi quyến rũ của Cung Huyền Thương, còn tay cô lại đặt lên một bên đầu ti anh, gương mặt cô đỏ lên nhanh chóng, ngẩng đầu nhìn lại đối diện với ánh mắt nóng rực của Cung Huyền Thương.

Cô không biết bản thân ngẩng đầu làm cho cổ áo sơ mi mở rộng ra, từ góc độ của Cung Huyền Thương vừa hay nhìn thấy hai chú thỏ ngọc trắng trẻo dưới lớp áo sơ mi của cô.

Cảm nhận được ánh mắt của Cung Huyền Thương không đúng, Lôi Hòa Nghi nhìn xuống liền nhìn thấy cảnh xuân lồ lộ của mình vội giữ áo lại, một tay đưa lên che mắt Cung Huyền Thương.
- Lưu manh!
- Oan uổng quá, anh cái gì cũng chưa làm?
- Có quỷ mới tin anh!
- Ơ, em không phải cũng động chạm anh đấy sao?
- Nhưng em ngủ, không biết gì cả!
- Anh cũng không cởi áo em kia mà!
- Anh...
Lôi Hòa Nghi cạn lời thu tay lại, gương mặt đỏ bừng nhìn Cung Huyền Thương.

Anh ngồi dậy mặc kệ dây buộc áo đã bị tháo bung ra, người trên cứ thế bại lộ.

Vươn vai thoải mái bước xuống giường, Lôi Hòa Nghi cũng ngồi dậy, nhìn đồng hồ.
- Hôm nay anh không đi làm sao? Đã trưa rồi!
- Có em ở đây, anh không muốn đi làm nữa!
Cung Huyền Thương cởi áo ngủ ra, ngồi xuống sofa mở điện thoại xem.

Lôi Hòa Nghi đi đến, Cung Huyền Thương dang hai tay ra, cô hiểu ý ngồi lên đùi, chui tọt vào lòng anh, tay vỗ ngực Cung Huyền Thương.
- Không được, anh như vậy chẳng khác nào biến em thành yêu phi họa quốc hại nước hại dân.
Cung Huyền Thương dụi đầu vào cổ Lôi Hòa Nghi, dùng mũi cọ cọ cổ cô.
- Em không cần hại nước hại dân gì cả cả, hại đủ mình anh là được!
Lôi Hòa Nghi véo hai má Cung Huyền Thương khinh thường.
- Bớt nói lời ngon ngọt lại!
- Anh không muốn đi làm, chỉ muốn bên em thôi!
- Như vậy không được, không thể vì em mà khiến anh lơ là công việc ở Cung thị.

Ngoan, Thương Thương, anh phải đi làm kiếm tiền để tổ chức hôn lễ chứ đúng không?
Vừa về nước đã vội đến nhà cô, Cung thị cũng chưa đặt chân vào nửa bước.

Công ty con ở nước ngoài đã giải quyết được vấn đề tồn đọng nhưng việc ở công ty mẹ vì vắng mặt Cung Huyền Thương trong nhiều ngày mà không ít vấn đề còn chưa xử lý, dù có Cung lão gia ra mặt chủ trì nhưng có rất nhiều chuyện cần Cung Huyền Thương đích thân giải quyết.

Hiện tại anh đã về nước, hai người cũng đã xác định quan hệ chính thức ở bên nhau, không còn vướng mắc gì để Cung Huyền Thương phải phân tâm nữa.

Lôi Hòa Nghi biết anh muốn dành nhiều thời gian cho cô nhưng cô không thể ích kỷ độc chiếm toàn bộ thời gian của anh, anh có công việc, có sự nghiệp, anh có trách nhiệm với rất nhiều người, không phải chỉ một mình cô.

Có lẽ Cung Huyền Thương thích cô làm nũng với anh, giở trò trẻ con với anh, mặc dù cô cũng chỉ mới 21 tuổi nhưng không có nghĩa cô là một cô gái không hiểu chuyện.

Huống chi nếu Cung Huyền Thương chậm đến Cung thị một ngày, công việc tồn đọng càng nhiều cuối cùng người mệt mỏi vẫn là anh, cô không nỡ!

Cung Huyền Thương nhìn Lôi Hòa Nghi ngơ ngác, hiển nhiên bị mấy chữ tổ chức hôn lễ của cô làm cho vui quá hóa ngốc.

Có lẽ anh hiểu nỗi khổ tâm của cô nhưng anh tin trong lời nói của cô vẫn có mấy phần chân thật, cô thật sự muốn cùng anh vào lễ đường, Cung Huyền Thương chứ cười ngây ngô, gật đầu đáp:
- Được được, anh đi làm!
- Tối em ở đây, nấu cơm chờ anh về!
- Tuân lệnh tiểu tổ tông!
Nói rồi Cung Huyền Thương vui vẻ chạy vào nhà tắm vệ sinh cá nhân, sau đó thay đồ.

Lôi Hòa Nghi giúp anh thắt cà vạt, đeo đồng hồ, tay lại lưu luyến sờ dây chuyền trên cổ anh, giống như tối qua lại hôn lên đó khiến cả người Cung Huyền Thương ngọt như được ngâm trong đường.

Cúi đầu hôn lên môi Lôi Hòa Nghi, bốn mắt nhìn nhau đắm đuối không khác gì cặp vợ chồng son mới cưới.

Cung Huyền Thương cụng trán mình vào trán Lôi Hòa Nghi, dùng chóp mũi mình cọ chóp mũi của cô.
- Anh đi làm đây, ở nhà chờ anh!
- Vâng, em biết rồi!
Lôi Hòa Nghi xuống nhà cùng Bánh Bao tiễn Cung Huyền Thương đi làm, sau đó lấy thức ăn cho Bánh Bao, một bên nhìn nó ăn một bên cầm điện thoại nhắn tin với nhóm bạn.

Cứ liên tục hỏi tối qua giữa cô và Cung Huyền Thương có xảy ra chuyện gì không? Lôi Hòa Nghi đỏ mặt mắng mấy câu rồi tắt máy về lại phòng của Cung Huyền Thương.

Nằm trên giường, xung quang là mùi hương trên người anh còn vương lại, chiếc áo cô đang mặc cũng là của anh, dường như tối qua cô đã có một giấc ngủ thật yên bình.

Có trời mới biết từ sau khi bị đám người lạ mặt đưa đi khi còn ở nhà Sở Mặc Thần thậm chí suýt bị hại, từ đó đến nay Lôi Hòa Nghi hằng đêm đều làm bạn với ác mộng nhưng đêm qua nằm trong vòng tay ấm áp của anh, chẳng những có mộng đẹp mà còn cảm giác được yêu một lần nữa hóa ra lại tốt đẹp như vậy!
- Không được rồi, chưa gì đã nhớ anh, cứ như vậy em phải làm sao đây?
Lôi Hòa Nghi ảo não gãi đầu, rất muốn ở bên anh nhưng hôm qua đã nói dối bố mẹ ở chỗ của Lantana, hôm nay sẽ trở về.

Nói dối một lần trót lọt nhưng lần hai lần ba nhất định sẽ lộ, mọi người quá hiểu cô!
Đang miên man suy nghĩ thì điện tử đột nhiên vang lên khiến Lôi Hòa Nghi giật mình.

Nhìn sang thì hóa ra là Cung Huyền Thương gọi đến xem ra người nhớ không phải chỉ có mình cô.
- Em nghe!
- Anh vừa bảo người mang đồ sang cho em, đã đặt dưới ghế trong phòng khách, em xuống kiểm tra xem!
- Nhưng em không nghe thấy gì hết!
- Là anh bảo bọn họ không được gọi làm ảnh hưởng tới em.
Anh mới không thừa nhận là không muốn bất cứ ai khác ngoài anh nhìn dáng vẻ xinh đẹp quyến rũ này của cô khi mặc áo sơ mi của anh đâu.
- Em biết rồi, vậy nếu không còn việc gì khác thì em không làm phiền anh làm việc nữa, không chiếm dụng thời gian của anh nữa!
Cung Huyền Thương không biết Lôi Hòa Nghi lúc này đang siết chặt hai tay kìm nén tâm tình kích động chỉ muốn lao đến Cung thị ở bên cạnh anh mãi thôi.

Cô sợ còn nói với anh nhiều thêm một câu nhất định sẽ lao đến bên anh ngay cho nên mới nóng lòng tắt điện thoại.

Cung Huyền Thương không nhìn thấy dáng vẻ này của cô, cho rằng cô không nhớ anh giống như anh nhớ cô, lòng có chút hụt hẫng, giọng nói cũng đượm buồn:
- Vậy anh không làm phiền em nữa, nhớ ăn trưa đây, đừng bỏ bữa!
- Em biết rồi!
Lôi Hòa Nghi cũng nhận ra giọng điệu của Cung Huyền Thương là lạ, mỉm cười đáp lời anh sau đó mềm mại nói nhỏ qua loa điện thoại:
- Anh yêu à, em cũng nhớ anh!
Cho dù Cung Huyền Thương không nói Lôi Hòa Nghi cũng đoán được anh đang nhớ cô nên mới mượn chút chuyện nhỏ này gọi cho cô cho nên liền đáp lại.
Quả nhiên Cung Huyền Thương bên kia mặt vừa nhăn như quả táo tàu thoáng chốc đã tươi rói như gió xuân vừa đi qua.

Còn chưa kịp vui mừng thì Lôi Hòa Nghi đã tắt máy vì ngượng ngùng kiến Cung Huyền Thương chỉ biết cười yêu chiều.
Lôi Hòa Nghi sau khi vuốt lại mặt cho bớt đỏ thì đi xuống nhà cầm quần áo lên thay.

Dùng bữa trưa tự nấu xong liền ra phòng khách cùng Bánh Bao xem phim, từ đầu chiều đến cuối chiều, ti vi trước mặt cả hai đều là phim của Cung Huyền Thương, Lôi Hòa Nghi xem đến nhập tâm không để ý thời gian.

Mãi đến khi Bánh Bao nhắc nhở mới nhớ ra đến giờ chuẩn bị cơm tối cho Cung Huyền Thương của cô rồi.
Lôi Hòa Nghi vội phủi sạch lông của Bánh Bao dính trên váy rồi chạy vào bếp rửa tay sạch sẽ rồi bắt tay vào nấu ăn.

Vẫn may lúc Bánh Bao nhắc nhở cách lúc Cung Huyền Thương về còn một khoảng thời gian khá dài nên Lôi Hòa Nghi cũng không cần gấp gáp.

Nấu xong xuôi thở phào một hơi rồi ra sofa ngồi tiếp tục xem phim.

Bánh Bao như cũ leo lên đùi cô ngồi tọt trong lòng Lôi Hòa Nghi, đầu tựa vào bộ ngực mềm mại của cô giống hệt động tác Lôi Hòa Nghi mỗi lần ngồi trong lòng Cung Huyền Thương, Bánh Bao thỉnh thoảng còn cọ qua cọ lại, Lôi Hòa Nghi không giận mà còn vuốt lông khiến Bánh Bao thoải mái híp mắt.
Lúc Cung Huyền Thương vừa mở cửa bước vào chính là nhìn thấy cảnh tượng con trai cưng của mình nuôi bao năm như thế nào cướp vợ mình, chỗ đó anh còn chưa dựa vào đâu, thế mà nhóc con kia lại dựa thoải mái như vậy.

Siết chặt hai tay chậm rãi đi vào phòng khách nở nụ cười tươi rói:
- Bé con, anh về rồi!
- A, anh về rồi à!
Lôi Hòa Nghi vui mừng đứng bật dậy hoàn toàn quên mất Bánh Bao trong lòng mình may mà chú chó phản ứng nhanh mới không bị ngã.

Lôi Hòa Nghi lao về phía Cung Huyền Thương nhanh như tên bắn, hai tay ôm cổ anh hôn lên môi rồi lại dụi vào ngực anh mấy cái.

Cung Huyền Thương hôn lên thái dương cô cất giọng nuông chiều:
- Anh còn tưởng Nghi Nghi không nhớ anh cơ!
- Anh nghĩ nhiều rồi!
Lôi Hòa Nghi hai tay ôm hai má Cung Huyền Thương mà xoa bóp, anh liền nghiêng đầu hôn lên lòng bàn tay cô khiến Lôi Hòa Nghi cảm thấy một hồi tê dại chạy từ gót chân lên đến đỉnh đầu, lập tức chạy bào bếp như chạy giặc.
- Em đi dọn đồ ăn cho anh!
Cung Huyền Thương lắc đầu bật cười nhìn dáng vẻ chạy trối chết của vợ yêu, gương mặt cực độ dịu dàng.

Lúc quay sang nhìn Bánh Bao liền nở nụ cười ‛thân thiện’ của bậc cha hiền, từng bước tiến lại gần.

Cung Huyền Thương lén nhìn về phía nhà bếp, thấy không có động tĩnh gì mới ngồi khụy xuống đối diện với Bánh Bao, dáng vẻ thương lượng như đang đi bàn hợp đồng tỷ đô:
- Bánh Bao à, chúng ta thương lượng một chút, mẹ là vợ của bố không phải của con cho nên chỉ có bố mới được ôm mẹ.

Sau này con không được để mẹ ôm nữa có được không, đổi lại bố cho con ăn thịt bò Kobe một tuần hai lần, chịu không? Nếu không bố cho con đến chỗ ông nội, không cho con chơi với mẹ nữa!
Đến ngực của vợ anh cũng dám dựa lại còn thuần thục như vậy, đứa nhỏ này anh nuôi hình như hơi tốn tiền, đã vậy lại còn muốn tranh vợ với anh, xem ra phải để ông nội nuôi một thời gian rồi.
Bánh Bao cảnh giác nhìn ông bố trước mặt rồi nghiêng đầu nhìn bề phía nhà bếp, cân nhắc thiệt hơn một hồi sau đó...!Một loạt tiếng rên ư ử giống như đang rất uất ức phát ra từ miệng Bánh Bao khiến Cung Huyền Thương đứng hình.

Còn chưa kịp định thần thì phía sau đã vang kên giọng nói nghiêm túc của Lôi Hòa Nghi.
- Cung Huyền Thương, anh lại làm gì cục cưng con em rồi?
Cung Huyền Thương: Bánh Bao, rõ ràng là bố nuôi con, sao con lại theo mẹ không nghe lời bố?
Bánh Bao kiểu: Đến bố còn phải nghe lời mẹ mà còn trách con?
Spoil chương sau:
Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi - hai thân thể dính lấy nhau cùng nằm trên một chiếc giường.

Lôi Hòa Nghi lấy Cung Huyền Thương làm gối, mặt nằm trên cơ bụng anh, tay vẽ vòng tròn trên cơ ngực săn chắc màu mật ong quyên rũ, mái tóc dài thỉnh thoảng lại lướt qua từng múi cơ tráng kiện của anh khiến Cung Huyền Thương cả người run lên, ngày càng nóng và đang có xu hướng bộc phát.

Lôi Hòa Nghi chơi đùa với cơ ngực Cung Huyền Thương thỉnh thoảng còn phồng má thở một hơi khiến cả người Cung Huyền Thương căng chặt chỉ muốn đè cô xuống hung hăng dạy dỗ nhưng đáng buồn thay anh chỉ dám nghĩ chứ không dám làm.
- Bé con...!đừng nghịch!
Lôi Hòa Nghi chớp mắt rồi ngồi dậy, Cung Huyền Thương những tưởng đã thoát khỏi tra tấn của cô nhưng không.

Lôi Hòa Nghi đổi tư thế, cả người cứ thế nằm đè lên người Cung Huyền Thương, hai chân đặt sang hai bên hông anh, mông cứ thế lấy bụng anh làm ghế sau đó nằm xuống trước ngực anh, nhìn anh chằm chằm.
- Thương, nếu em nói em muốn dạo chơi showbiz một vòng, anh có ủng hộ em không?
- Có!
Cung Huyền Thương đưa tay vuốt tóc Lôi Hòa Nghi, kìm nén dục vọng của mình, tự dặn lòng rằng Lôi Hòa Nghi còn nhỏ.
Lôi Hòa Nghi vẫn chưa xong, nhích thêm chút nữa, hai thân thể càng sát nhau hơn khiến Cung Huyền Thương khó lòng tập trung.

Cứ lặp đi lặp lại rằng Lôi Hòa Nghi còn nhỏ nhưng mắt nhìn cô, nhìn xuống cảnh xuân hé lộ sau cổ áo sơ mi cùng với xúc cảm chân thật trước ngực, Cung Huyền Thương không điều khiển được suy nghĩ của mình, thầm than một câu.
‛Còn nhỏ nhưng cái gì nên lớn đều lớn hết rồi còn rất chất lượng nữa! ’
- Thương!
- Bé con, chuyện em muốn làm, anh đều ủng hộ!
- Anh không hỏi lý do sao?
- Anh yêu em không phải làm giao dịch mà cần biết lý do!
Lôi Hòa Nghi mỉm cười hạnh phúc, thủ thỉ với anh:
- Thật ra em muốn trong thế giới của anh tất cả đều có em.

Thương trường nhớ Cung Huyền Thương vậy cũng phải biết Lôi Hòa Nghi.

Giới giải trí có Cung ảnh đế vậy cũng không được quên Lôi Hòa Nghi.

Cái này nếu là ngày xưa thì sẽ suy thành câu nói: ‛Nếu chàng làm đế, vậy ta sẽ làm hậu!’.

Thương, anh là một Ảnh đế cho nên em cũng muốn mình là một Ảnh hậu để xứng với anh..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play