Lôi Hòa Nghi ngồi bên ban công từ khuya đến sáng, mãi đến khi báo thức của điện thoại reo lên báo cho cô biết sắp phải đi làm.

Lôi Hòa Nghi giật mình dừng tay, nhìn bức tranh dang dở trước mặt, hai vai xịu xuống, gương mặt buồn rười rượi, cô đặt cọ lên khay màu rồi quay người vào nhà tắm tắm rửa sạch sẽ trang điểm cẩn thận rồi đi đến đoàn làm phim.
Lúc đến nơi mọi người đang chuẩn bị cho cảnh quay, phân đoạn này quay ngoài trời cho nên bối cảnh được chọn là ở bãi cỏ.

Lôi Hòa Nghi đi đến chào hỏi đạo diễn một lúc rồi đi hóa trang chuẩn bị cho cảnh quay.

Đây là một cảnh khóc cho nên nhân viên sẽ trang điểm nhẹ cho cô, không mất nhiều thời gian, trong lúc đó Lôi Hòa Nghi xem lại kịch bản nhưng trong đầu toàn là chuyện cô đã làm mất bức tranh quan trọng của mình, tâm trạng càng lúc càng ủ dột.
Đến khi đạo diễn thông báo thì Lôi Hòa Nghi chỉnh lại váy, điều chỉnh cảm xúc rồi ra ngoài.

Đạo diễn vừa hô xong, Lôi Hòa Nghi cũng nhập vai, vô hồn đi trên thảm cỏ rồi ngồi xuống ôm lấy hai chân.

Đôi mắt vô thần nhìn lên bầu trời, môi mím lại, hai tròng mắt dần dần đỏ lên sau đó cô nhắm tịt hai mắt lại, hai dòng lệ chảy xuống.

Môi vẫn mím chặt không phát ra chút âm thanh nào, nước mắt vẫn cứ chảy xuống không ngừng, từ lặng lẽ đến mãnh liệt.

Dần dần những âm thanh nức nở đáng thương vang lên, cảm xúc của Lôi Hòa Nghi cùng lúc đó cũng được phát tiết.

Cô dường như quên mất bản thân đang đóng phim, cô không phải Vivi, cô chỉ là cô mà thôi.

Trong mắt mọi người là Vivi đang khóc nhưng chỉ cô biết đây là Lôi Hòa Nghi đang khóc cho mình.

Cô hối hận, cô nhớ, cô hoài niệm, cảm xúc kìm nén tích tụ suốt một đêm ngay lúc này được bộc phát.

Ngay cả đạo diễn Macxen cũng bị cô dọa cho một trận, ban đầu ông chỉ nghĩ quay đến đoạn cô khóc lợi hại nhất rồi ngưng nhưng nước mắt của Lôi Hòa Nghi cứ như vòi nước bị hỏng van, không có điểm dừng cứ thế tuôn rơi, hơn nữa cảm xúc trong ánh mắt lại chân thực đến khó tin.
Cameraman nhìn đạo diễn Macxen gương mặt bí bách, nói thật anh ta cũng đã có con gái, con gái anh ta chỉ nhỏ hơn Lôi Hòa Nghi chưa tới 10 tuổi, nhìn thấy Lôi Hòa Nghi khóc thương tâm như vậy đột nhiên không đành lòng, cứ như một người cha nhìn thấy con gái mình khóc vậy.

Cameraman không nỡ một còn Macxen là không nỡ mười nhưng là một người có kinh nghiệm, Macxen biết đây không phải lúc cắt ngang cảm xúc tiêu cực của Lôi Hòa Nghi, để cô phát tiết ra ngoài mới là biện pháp tốt nhất.

Hai hàng lông mày Macxen nhíu lại, ra hiệu cho cameraman tiếp tục, không thể xảy ra sơ suất, nếu phải quay lại người mệt mỏi nhất vẫn là Lôi Hòa Nghi.
Cameraman gật đầu, giữ vững máy quay, đồng thời một camera khác cũng bắt đầu làm việc, lia máy quay về phía nam chính Ryan đang từ từ đi đến, đứng sau lưng lặng lẽ nhìn Vivi, đây cũng là một phần trong kịch bản, Ryan chỉ đứng nhìn chứ không tiến tới cho nên không lo sẽ làm ảnh hưởng đến tâm trạng của Lôi Hòa Nghi.
Ngoài Ryan thì vẫn còn một chàng trai khác đứng lặng lẽ nhìn Lôi Hòa Nghi.
Cung Huyền Thương từ tối qua đã đáp máy bay đến Paris, thông qua Lôi Lăng Quân anh biết được nơi mà Lôi Hòa Nghi đang ở.

Tuy nhiên anh không mạo muội đến gặp cô mà chỉ ngồi trong xe đỗ dưới nhà Lôi Hòa Nghi, từ dưới nhìn cô.

Không ngờ cảnh tượng đầu tiên nhìn thấy lại là Lôi Hòa Nghi một mình cô đơn ngồi trên ban công, sau đó sắp xếp dụng cũ vẽ, điên cuồng vẽ tranh từ đêm đến sáng không có giây phút nào nghỉ ngơi.

Cô ngồi vẽ một đêm, Cung Huyền Thương cũng ngồi trong xe một đêm nhìn cô không nghỉ.

Đến khi Lôi Hòa Nghi giật mình vì đồng hồ hẹn giờ, Cung Huyền Thương mới lái xe đi để tranh bị cô bắt gặp, hiện tại thì đang ở trường quay nhìn Lôi Hòa Nghi khóc nức nở mà không thể tiến lên.
Đến khi Cung Huyền Thương không thể chịu nổi cảnh tượng Lôi Hòa Nghi khóc như trời đất sụp đổ tới nơi anh mới nhờ đạo diễn bảo mọi người dừng lại.

Macxen gật đầu phất tay cho cameraman dừng quay rồi âm thầm rời khỏi, Vincent cũng thoát vai, nhìn Lôi Hòa Nghi thở dài rồi lui ra chỗ khác.

Cô vẫn bần thần ngồi đó khóc đến quên trời quên đất.

Cung Huyền Thương cũng chẳng để tâm ánh mắt của mọi người, từng bước đi đến kéo Lôi Hòa Nghi, động tác nhanh như chớp đêm cô ôm vào lòng, ấn đầu cô vào ngực mình, hai tay nhẹ nhàng vỗ lưng cô.
- Khóc đi, tôi ở đây!
Lôi Hòa Nghi cảm nhận mùi hương quen thuộc cùng với cảm giác an tâm do Cung Huyền Thương mang lại khiến bản thân như tìm được chỗ dựa, cô vòng hai tay ôm lấy hông Cung Huyền Thương, đầu dụi vào ngực anh tiếp tục khóc.

Cung Huyền Thương vẫn cứ dịu dàng vỗ lưng cô, không quan tâm áo mình đã bị cô làm cho ướt một mảng.
Đạo diễn nhìn thấy Cung Huyền Thương đến thì gương mặt hiện lên chút nhẹ nhõm, phất tay ra hiệu mọi người tạm thời lánh đi, để Cung Huyền Thương một mình cùng với Lôi Hòa Nghi.
Nhìn thấy mọi người đã đi hết, Cung Huyền Thương liền cúi người bế Lôi Hòa Nghi lên theo kiểu bế công chúa đến một chiếc ghế đá dưới gốc cây.

Đưa tay đỡ đầu cô tựa lên vai mình rồi dịu dàng lau nước mắt cho cô.

Lôi Hòa Nghi một bộ dáng phụ thuộc vào Cung Huyền Thương, hai tay ôm lấy cánh tay anh, cả người đều dựa vào Cung Huyền Thương, miệng nấc lên từng tiếng thút thít dần dần nhỏ lại rồi không còn, hai mắt cô nhắm lại, cả người trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.

Cung Huyền Thương một bên nắm tay Lôi Hòa Nghi, một bên ân cần vuốt tóc cô, chẳng mấy chốc dưới sự an ủi của Cung Huyền Thương, cô rất nhanh đã thiếp đi.

Cả một đêm không ngủ mà vẽ tranh, vừa rồi lại khóc một trận dữ dội, tinh lực của Lôi Hòa Nghi đã sớm kiệt quệ, hiện tại Cung Huyền Thương xuất hiện lại cho cô một cảm giác an tâm như bản thân được che chở, mọi khúc mắc và gánh nặng trong lòng được buông xuống mà bình yên đi vào giấc ngủ.
Cảm nhận hơi thở đều đặn của cô gái trong lòng, nét mặt căng cứng của Cung Huyền Thương dần dãn ra, khóe môi khẽ cong lên.

Anh nhẹ nhàng nghiêng đầu áp má mình lên tóc Lôi Hòa Nghi, tay vòng lên sờ má cô, gương mặt hiện lên sự nhẹ nhõm lẫn thỏa mãn.

Hôm qua đi một chặng đường dài đến Pháp, cả đêm không ngủ mà nhìn Lôi Hòa Nghi, hôm nay lại chưa kịp làm gì đã chạy đến đoàn làm phim, dù thân thể anh làm bằng sắt thép cũng không tránh khỏi mệt mỏi.

Trong lòng là giai nhân ngày đêm thương nhớ, Cung Huyền Thương lúc này chỉ muốn lặng lẽ tận hưởng cảm giác này.

Mí mắt dần nặng trĩu, anh tựa mặt vào đầu Lôi Hòa Nghi, tay đặt lên tay cô, hai mắt khép lại, từ từ đi vào giấc ngủ.
Đạo diễn Macxen lén quay lại kiểm tra tình hình vừa hay bắt gặp cảnh tượng đẹp như tranh này, trong lòng đột nhiên cảm thấy yên bình, không kìm lòng được lấy điện thoại ra chụp lại khoảnh khắc đáng nhớ này.

Nhìn thành quả của mình, gương mặt khó tránh khỏi nở nụ cười, nhìn thêm một lát rồi lặng lẽ rút lui đồng thời nhắc nhở những người khác không được đến làm phiền Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi.
Không biết trải qua bao lâu, Lôi Hòa Nghi run mắt thức dậy, cô thử động đậy tay mới phát hiện tay mình đang được một bàn tay khác đặt lên, trên đầu hơi nặng như có ai đó tựa vào.

Cô không dám của động mạnh, nhẹ nhàng hết mức có thể nâng mặt Cung Huyền Thương lên sau đó xoa cổ mình một lúc.

Ngẩng mặt lên thì không ngoài dự đoán nhìn thấy sườn mặt tinh xảo hoàn mỹ của Cung Huyền Thương.

Gương mặt anh tuấn lại vương nét mệt mỏi nhưng cũng không khiến sức quyến rũ giảm xuống ngược lại mang một ý vị khác khiến người khác phải nhìn lâu hơn, Lôi Hòa Nghi cũng không ngoại lệ.
Cô nhìn Cung Huyền Thương một hồi rồi nhẹ nhàng rút tay ra để không làm anh thức giấc, đưa tay vuốt dọc theo từng đường nét hoàn mỹ như tượng tạc của Cung Huyền Thương.

Dường như cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của Lôi Hòa Nghi, Cung Huyền Thương động mắt rồi thức dậy, đưa tay nhéo trán, quay đầu nhìn Lôi Hòa Nghi, yên lặng một hồi rồi giọng điệu đầy quan tâm vang lên.
- Còn buồn không?
Lôi Hòa Nghi hạ mắt lắc đầu, được anh an ủi cộng thêm đã ngủ một giấc ngon lành, mọi mệt mỏi lẫn u buồn đều đã nguôi ngoai.

Cung Huyền Thương xoa tóc cô rồi đứng dậy, đưa tay ra trước mặt Lôi Hòa Nghi, cô nhìn bàn tay to rộng trước mặt rồi đặt tay mình vào.
Cung Huyền Thương dẫn Lôi Hòa Nghi ra ngoài xe mở cửa ghế phụ cho cô ngồi vào.
- Em đợi một lát, tôi đi nói vài câu với đạo diễn rồi trở lại.
- Được!
Năm phút sau Cung Huyền Thương quay lại ngồi vào ghế lái:
- Đạo diễn nói cảnh quay trước em vất vả nhiều rồi cho nên chiều nay sẽ không sắp xếp cảnh quay khác cho em.

Tôi đưa em đi giải sầu.
Lôi Hòa Nghi cảm kích nhìn Cung Huyền Thương, gật đầu.
- Cảm ơn!
Cung Huyền Thương không đáp lại, khởi động xe rời đi, trước tiên anh đưa cô đến một nhà hàng nổi tiếng dùng bữa trước.

Vốn dĩ Lôi Hòa Nghi tâm trạng không tốt nên chẳng có khẩu vị ăn uống gì nhưng Cung Huyền Thương cứ lâu lâu lại nhìn cô như đang giám sát nên Lôi Hòa Nghi không cách nào bỏ bữa đành cắn răng mà ăn.

Cung Huyền Thương mỉm cười hài lòng, thanh toán rồi lại lái xe đưa cô đi, trên xe Lôi Hòa Nghi nhìn anh hỏi:
- Sao anh lại đến Paris rồi, có công việc sao?
- Cứ cho là vậy đi...!có điều thời gian không phải bây giờ, tôi chỉ đẩy lịch lên nhanh hơn thôi cho nên thời gian mấy ngày này rất rảnh, có thể bồi em đi nhiều nơi.
- Tại sao anh phải đẩy lên?
- Muốn gặp em, được không?
Lôi Hòa Nghi híp mắt nhìn Cung Huyền Thương như đang suy đoán lời nói của anh có bao nhiêu là thật.
- Muốn gặp em là thật, trêu em cũng là thật.

Mục đích chính là đến đây chiếu cố em?
- Hả!?
- Paris sắp vào đông rồi, Lôi Lăng Quân nói em sợ lạnh, không yên tâm về em vừa hay tôi có công việc phải đến Pháp nên nhờ tôi chiếu cố em.

Vì vậy tôi đẩy công việc lên để đến Pháp sớm hơn trong kế hoạch.
- Ồ...
Lôi Hòa Nghi chỉ thốt lên một tiếng rồi không nói gì nữa dù sao Cung Huyền Thương quan tâm cô là thật, cô có thể cảm nhận được cho nên việc anh nói đến Pháp sớm để chiếu cô chẳng cần phải nói dối.

Hơn nữa anh nói cô sợ lạnh đây cũng là sự thật, nếu từ chỗ Lôi Lăng Quân mà biết thì cũng chẳng có gì lạ, ngược lại nếu Cung Huyền Thương nói dối anh không ngốc đến mức kéo Lôi Lăng Quân vào.

- Đến rồi!
Lôi Hòa Nghi tháo dây an toàn theo Cung Huyền Thương vào bên trong, nơi này là trường bắn súng.

Tiếng súng vang lên ầm ầm, Lôi Hòa Nghi nhớ lại lần trước bản thân từng chứng kiến một trận đấu súng sinh tử thì cả người co rụt, mày thoáng nhíu lại, Cung Huyền Thương mấp máy môi sau đó hai tay giơ ra che hai tai cô lại rồi cùng cô đi.

Xúc cảm ấm áp từ tay anh truyền đến tai lan tận tim, cả người Lôi Hòa Nghi dần bình tĩnh, những tiếng súng kia như đã cách xa vạn dặm, cô bình tĩnh cùng anh đi vào trong.

Nơi đây rộng rãi hơn bên ngoài rất nhiều, khoảng cách giữa các khu tập bắn cũng dài hơn, không còn ồn ào như bên ngoài.

Lúc này Cung Huyền Thương mới buông tay khỏi tai Lôi Hòa Nghi, cô sờ hai vành tai đã đỏ ửng của mình, gục mặt che giấu sự ngượng ngùng.

Cung Huyền Thương đi vào vị trí, kính và tai nghe cũng không đeo, cứ thế cầm súng lên lắp đạn vào nhắm bia mà bắn liền một hơi đến hết băng đạn.
Lôi Hòa Nghi nhìn tài bắn súng bách phát bách trúng của Cung Huyền Thương không khỏi bật ngón cái.

Còn anh sau khi bắn xong thì thả súng xuống kéo Lôi Hòa Nghi vào đứng ngay vị trí của mình giúp cô đeo kính và tai nghe đồng thời lắp băng đạn mới vào súng.
- Bắn thử đi!
Lôi Hòa Nghi có chút bất lực, trước giờ cô chưa từng bắn súng chỉ biết bắn cung thôi nhưng dưới sự cổ vũ của Cung Huyền Thương vẫn đưa tay bóp còi.

Dĩ nhiên không ngoài dự đoán bắn lệch.

Cung Huyền Thương cũng không cười cô, đứng sau lưng Lôi Hòa Nghi, tay vươn ra từ sau chạm vào hai tay cô cùng đặt lên súng, mặt kề sát mặt Lôi Hòa Nghi, hai gò má chạm vào nhau, giúp cô điều chỉnh tư thế và tầm ngắm sau đó bóp còi.
- 7 điểm, rất tốt rồi! Còn nhớ cảm giác vừa rồi không?
- Phải thử mới biết!
Lôi Hòa Nghi lần nữa siết chặt khẩu súng rồi bóp còi, được 6 điểm.

Cung Huyền Thương vẫn giữ nguyên tư thế đứng sát cô khiến Lôi Hòa Nghi có cảm giác phía sau lưng mình là một ngọn núi vững chãi, áp lực to lớn khiến cô khó mà tập trung.
- Anh có thể...!đừng đứng gần như vậy không? Toi không tập trung được.
- Được! Nghe theo em!
Cung Huyền Thương cười khẽ một tiếng rồi lui về sau một bước, Lôi Hòa Nghi hít sâu một hơi rồi bắn, lần này lại bị lệch khỏi bia.

Lôi Hòa Nghi mím môi, ánh mắt hiện lên một tia thất vọng.

Cung Huyền Thương lại trở về bên cạnh cô, nắm tay cô giơ lên, không cần canh chỉnh mà bắn một phát ngay hồng tâm.

Lôi Hòa Nghi mở to miệng ngạc nhiên, quay đầu nhìn anh.

Khoảng cách giữa hai gương mặt gần trong tấc, hai chóp mũi chạm vào nhau, chỉ cần một trong hai người hơi động đậy một tí thì nhất định sẽ hôn nhau.

Mặt Lôi Hòa Nghi nóng bừng bừng giật mình lui về sau, đưa tay vuốt tóc, vẻ mặt Cung Huyền Thương vẫn như không có gì xảy ra đưa tay ra hiệu cho Lôi Hòa Nghi tiếp tục còn mình thì lui sang một bên.
- Bắn súng là một cách giải tỏa cảm xúc rất hữu hiệu, em sẽ không thấy chán khi học cái này hơn nữa về sau không chừng còn có thể tự vệ.

Tương lai nếu buồn thì cứ dùng súng mà phát tiết.
Lôi Hòa Nghi sớm đã không còn nghĩ được gì chỉ gật đầu không ngừng, đứng về chỗ cũ giơ súng lên tiếp tục bắn.

Không có hơi thở của Cung Huyền Thương bao vây cô đã bình tình hơn nhiều, vận dụng kỹ năng bắn cung vào bắn súng, thành tích của cô trải qua hàng chục lần bắn cuối cùng đã được nâng cao.

Mặc dù không thể phát nào cũng trúng hồng tâm như Cung Huyền Thương nhưng được 7 hay 8 điểm thì cũng không còn khó.
Hơn nữa Lôi Hòa Nghi cũng nhận ra một chuyện là Cung Huyền Thương nói không sai, cảm xúc tiêu cực của cô đã theo những phát súng kia bay đi rồi, cả người nhẹ nhàng hẳn đi, chỉ còn sự phấn khích và thích thú với bắn súng.
Cung Huyền Thương đứng bên cạnh vẫn luôn quan sát cô, thấy dáng vẻ Lôi Hòa Nghi tươi tắn lên nhiều thì thở phào một hơi, tảng đá trong lòng cũng được buông xuống.

Đến khi tay Lôi Hòa Nghi đã bắt đầu đau nhức cô mới luyến tiếc buông súng xuống, tháo kính và tai nghe ra.

Cung Huyền Thương tiến tới nắm lấy hai tay Lôi Hòa Nghi thuần thục xoa bóp cho cô bớt nhức mỏi rồi dần cô ra xe.
- Hiện tại em muốn đi đâu?
Lôi Hòa Nghi chống cằm nghĩ rồi nhìn Cung Huyền Thương nói ra một địa điểm.

Lát sau hai người xuất hiện bên cây cầu hôm qua Lôi Hòa Nghi đến, cùng nhau ngồi xuống một quán cà phê ven đường ăn nhẹ ngắm hoàng hôn.

Lôi Hòa Nghi thỉnh thoảng lại nhìn về hàng người không ngừng đi qua đi lại.
Cung Huyền Thương nhấp một ngụm cà phê rồi nhìn dáng vẻ tìm tòi của Lôi Hòa Nghi không lên tiếng.

Lát sau khi cô phát hiện đối diện mình còn một người mới ngại ngùng quay lại nhìn anh vừa hay bắt gặp ánh mắt vui vẻ cưng chiều của Cung Huyền Thương.
- Em tìm người quen sao?
Lôi Hòa Nghi như bị nói trúng tim đen giật thót cả người, lắc đầu ăn một miếng bánh che giấu sự ngượng ngùng của mình.
Cung Huyền Thương cũng không làm khó cô, xé một ít bánh bỏ vào tay rồi giơ ra không trung, một chú bồ câu trắng bay đến đậu trên tay anh cúi đầu ăn bánh, Cung Huyền Thương nhẹ nhàng sờ lên đầu bồ câu, miệng thấp thoáng ý cười.
Lôi Hòa Nghi nhìn cảnh đó có chút ngẩn ngơ, tay lại bắt đầu ngứa ngáy, muốn vẽ lại cảnh tượng này nhưng hôm nay cô không mang giấy vẽ.
Cung Huyền Thương mải mê cho bồ câu ăn mà không để ý mọi thứ xung quanh, Lôi Hòa Nghi chống hai tay lên bàn nhìn anh chăm chú sau đó lại đưa mắt nhìn bồ câu, cô không nhận ra ánh mắt của mình lúc này có chút ngưỡng mộ chú chim bồ câu kia.
Đột nhiên trước mặt xuất hiện một miếng bánh, nhìn theo thì hóa ra Cung Huyền Thương xắn một miếng bánh của mình đưa đến trước mặt cô.

Lôi Hòa Nghi không ngần ngại há miệng ăn lấy.
- Ngon không?
Lôi Hòa Nghi gật đầu không chút do dự, dùng khắn giấy lau đi ít kem còn dính bên miệng, nhìn Cung Huyền Thương thả bồ câu đi.
- Anh vừa mới đến Pháp vậy đã có chỗ ở chưa?
- Nếu tôi nói chưa có em sẽ cho tôi ở nhờ nhà em sao?
Lôi Hòa Nghi lập tức lắc đầu.
- Nam nữ thụ thụ bất thân!
- Chỉ là ở chung một nhà mà thôi cũng không phải ở cùng một phòng, ngủ chung một giường, em vội biện bạch như thế làm gì?
Lôi Hòa Nghi híp mắt nhìn anh, gương mặt hiện lên chút giận dỗi, Cung Huyền Thương lập tức giơ hai tay đầu hàng:
- Sẽ không trêu em nữa, tôi hứa!
Lôi Hòa Nghi không đáp lại, mím môi quay đi chỗ khác, ánh mắt như đang nói ‛tin được anh mới lạ’.

Cung Huyền Thương bật cười, đi đến nâng cô dậy.
- Đi thôi, đưa em đi ăn tối rồi đưa em về.
- Tôi muốn ăn món Ý!
- Được được, em muốn ăn gì chúng ta sẽ ăn cái đó.
Hai người dùng bữa tối xong rồi về nhà, đến nơi, Lôi Hòa Nghi xuống xe sau đó quay lại hỏi anh:
- Anh vẫn chưa cho tôi biết anh ở đâu?
Cung Huyền Thương vươn tay vén lại mái tóc bị đổ về trước của cô, mắt liếc về một hướng:
- Nhà tôi ngay bên cạnh nhà em thôi, có việc gì thì cứ tìm tôi?
- Hả!
Lôi Hòa Nghi nhìn theo tầm mắt của anh, nhìn căn nhà bên cạnh nhà mình.
- Anh...!mua lại rồi!
Lúc cô vừa đến nhà bên cạnh vẫn còn rất tốt, thỉnh thoảng cô còn trò chuyện với hàng xóm bây giờ hàng xóm thành Cung Huyền Thương rồi.
- Em có ý kiến gì sao?
- Không...!không dám!
- Rất vui vì em không ghét!
- Nói bậy gì vậy chứ, tôi vào nhà đây!
- Ừm!
Lôi Hòa Nghi vẫy tay tạm biệt Cung Huyền Thương rồi vào nhà, anh lái xe đến căn nhà bên cạnh, đỗ xe rồi lên nhà.
Lôi Hòa Nghi tắm rửa sạch sẽ nằm trên giường xem kịch bản nghiên cứu những cảnh quay của ngày mai.

Được một lúc thì ra ban công vươn vai thư giãn, giá vẽ vẫn còn nguyên như mới, Lôi Hòa Nghi bèn ngồi xuống, thay màu mới và rửa sạch cọ, xé bỏ bức tranh đang vẽ dở rồi vẽ lại.
Nhưng lần này cô vẽ không phải Lăng Mặc Thần nữa mà là Cung Huyền Thương.

Cảnh tượng ban chiều anh chơi đùa với chim bồ câu dường như đang ở trước mặt, Lôi Hòa Nghi khóe miệng cong lên vẽ một mạch đến khi hoàn thành.
Trong tranh Cung Huyền Thương vẻ mặt dịu dàng nhìn chìm bồ câu, một tay anh giơ lên để chim đậu vào ăn vụn bánh, một ray sờ đầu chim bồ câu.

Bức tranh vẽ vô cùng chân thực sống động, Lôi Hòa Nghi nhìn thành quả không khỏi mỉm cười đặt cọ sang một bên, tầm mắt chạm phải những tờ giấy vẽ hỏng bị cô xé bỏ trong giỏ rác liền giật mình.

Cô nhìn giấy trong giỏ rác rồi nhìn bức thanh hoàn mỹ vừa mới vẽ xong, trong lòng một trận rối loạn.
Cô vẽ Lăng Mặc Thần suốt một đêm vẫn không thành công mặc dù hình ảnh của anh đã sớm ăn sâu trong tiềm thức trong khi Cung Huyền Thương chỉ là một cảnh tượng trong chớp nhoáng lại được cô khắc sâu vào lòng thậm chí vẽ thành công chỉ trong một lần duy nhất, thành quả đạt được lại vô cùng hoàn mỹ.
Lôi Hòa Nghi mím môi đưa tay sờ lên bức tranh trước mặt...!không biết bản thân bị làm sao.

Cô ngồi bần thần nhìn bức tranh trước mặt, biểu cảm rối ra rối rắm ưu sầu.
Màu trên tranh đã khô lại, Lôi Hòa Nghi lắc lắc đầu đột nhiên động tác dừng lại, nhìn sang nhà bên cạnh.

Cung Huyền Thương nhàn nhã đứng ở ban công nhà mình, trên tay cầm một ly rượu vang nhìn Lôi Hòa Nghi mỉm cười, không rõ anh đã nhìn bao lâu.
Lôi Hòa Nghi như bị bắt quả tang làm việc xấu mà giật mình tay chạm phải khay màu khiến màu văng tung tóe, tay cô cũng vì va đập mà đỏ lên.

Cung Huyền Thương vẻ mặt lo lắng, hai hàng lông mày nhíu lại, lấy điện thoại trong túi ra gọi sang cho Lôi Hòa Nghi.
Bên kia Lôi Hòa Nghi để khay màu xuống đất rồi dùng tay không bị dính màu nghe điện thoại, giọng nói ngập tràn lo lắng của Cung Huyền Thương vang lên:
- Không sao chứ?
- Không sao, dính màu một chút thôi!
- ...!Mở cửa cho tôi, tôi đang đứng dưới cổng nhà em.

- Hả!?
Lôi Hòa Nghi nhìn sang thì quả nhiên không thấy Cung Huyền Thương đâu, sợ anh đợi lâu nên mặc kệ tay vẫn còn dính màu của mình mà chạy nhanh xuống mở cổng.
Cung Huyền Thương nhìn thấy cổng mở ra mới cúp điện thoại, nhìn xuống tay cô thì thở dài, kéo cô vào nhà, tìm bồn rửa tay rồi giúp Lôi Hòa Nghi rửa tay, xong xuôi còn lấy một cái khăn sạch chậm rãi lau khô nước trên tay Lôi Hòa Nghi.
- Tôi cũng không phải quỷ dữ, em giật mình cái gì?
- Tôi...!bất ngờ thôi không có ý gì đâu!
- Rõ ràng em không phải người dễ bị giật mình, sao vậy, sợ tôi à?
- Tôi nào dám!
Cung Huyền Thương nâng mắt nhìn cô, Lôi Hòa Nghi nở nụ cười nịnh nọt Cung Huyền Thương mới bỏ qua chuyện này mà chuyển chủ đề.
- Em vẽ gì vậy? Tôi cứ thấy em nhìn ngẩng người nên có chút tò mò.
Lôi Hòa Nghi giật bắn mình, chột dạ nhìn lên lầu sau đó đáp:
- Không...!không có gì, vẽ tùy tiện mà thôi, không có ý nghĩa gì đâu!
Cung Huyền Thương đút hai tay vào túi quần, cúi đầu nhìn vào mắt Lôi Hòa Nghi:
- Không có ý nghĩa thì việc gì em cứ căng thẳng như vậy!
Lôi Hòa Nghi dẫu môi, ánh mắt ẩn ẩn hờn giận, Cung Huyền Thương lập tức chịu thua, vỗ đầu cô:
- Được rồi...!không trêu em nữa, lên giúp em thu dọn mớ hỗn độn vừa rồi!
Lôi Hòa Nghi tứ chi nhanh hơn não, vừa nghe Cung Huyền Thương nói muốn giúp cô thu dọn thì chạy lên lầu nhanh như chớp, vừa chạy vừa nói:
- Một mình tôi làm được, anh ngồi dưới đó đi!
Điên sao, cô cũng không thể để Cung Huyền Thương biết cô vẽ anh huống chi vừa rồi cô còn biện bạch rằng mình vẽ tùy tiện mà thôi không có ý nghĩa gì.

Vẽ Cung ảnh đế một cách tùy tiện lại còn vô nghĩa, cô có trăm cái miệng cũng không cách nào tẩy trắng cho bản thân trước mặt Cung Huyền Thương.
Còn anh đứng dưới nhà nhìn dáng vẻ chạy trối chết của Lôi Hòa Nghi thì bật cười, ánh mắt yêu chiều, khoanh tay dựa vào sofa chờ Lôi Hòa Nghi xuống.

Lát sau cô cười cười chậm rãi đi xuống cầu thang, đưa tay chỉ vào ghế mời Cung Huyền Thương ngồi xuống.
- Anh ngồi đi, tôi vào bếp một lát.
Cung Huyền Thương gật đầu đến ghế ngồi, Lôi Hòa Nghi mấy phút sau trở ra, trên tay còn bưng theo một cái khay.

Trên đó có hai cốc sữa và một ít thức ăn nhẹ cùng trái cây.

Cung Huyền Thương nhìn cốc sữa trước mặt muốn cười mà không dám cười.

Lôi Hòa Nghi nhìn anh, dẫu môi giải thích:
- Vốn tính pha cà phê cho anh nhưng trời tối rồi, anh uống cà phê thì sẽ khó ngủ.
- A, hóa ra là Nghi Nghi lo cho tôi!
Lôi Hòa Nghi né tránh ánh mắt của anh, biện bạch:
- Đổi lại là người khác thì tôi cũng sẽ làm như vậy, không riêng gì anh!
- Thật biết tổn thương người khác mà!
Cung Huyền Thương đưa tay ôm ngực làm ra vẻ bị bắn một phát vào tim, vẻ mặt buồn bã, Lôi Hòa Nghi vốn tính lên tiếng an ủi vài câu ai ngờ vài giây sau Cung Huyền Thương đã thay đổi sắc mặt:
- Không có nước cam sao?
Lôi Hòa Nghi vỗ đầu quay người vào bếp:
- Tôi đi pha cho anh!
Cung Huyền Thương thở dài một tiếng đưa tay nắm lấy cổ tay Lôi Hòa Nghi kéo cô lại, Lôi Hòa Nghi mất đà ngã vào lòng Cung Huyền Thương, mông ngồi gọn trên đùi anh.

Hai người mắt đối mắt nhìn nhau, không khí bỗng nhiên trở nên nóng bỏng đầy ám muội.

Lôi Hòa Nghi giật mình đứng phắt dậy ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

Cung Huyền Thương xoa mũi tỏ vẻ không có gì, cầm cốc sữa lên uống một ngụm:
- Nói đùa mà em ngây thơ đến mức thật sự đi làm sao, tôi cũng không thể mặt dày bắt em đi vắt cam, em nhiệt tình như vậy làm gì hay là trong lòng em tôi thật sự đặc biệt hơn những người khác.
- Cung Huyền Thương, anh nói chuyện nghiêm túc một chút được không?
- Tôi đang rất nghiêm túc đây!
Lôi Hòa Nghi bĩu môi, tầm mắt lóe lên một tia tinh nghịch ranh ma.

Cô vuốt lại tà váy rồi đứng dậy đi về phía Cung Huyền Thương thật chậm, vừa đi vừa nói:
- Tôi nghe nói Cung thiếu tình cách cao lãnh trầm ổn, không thích nói chuyện càng không thích trêu đùa người khác.

Nhưng tại sao anh bây giờ lại hay trêu đùa tôi như như vậy, còn rất vui vẻ nữa.

Hay là nói tôi trong lòng anh rất đặc biệt?
Câu cuối Lôi Hòa Nghi nhấn mạnh từng chữ, đồng thời cả người cúi xuống, hai tay đặt lên thành ghế, để cả người Cung Huyền Thương bị vây bên trong.

Mặt cô kề sát mặt anh, từng lọn tóc rơi xuống nằm trên ngực Cung Huyền Thương, vẻ mặt cô hiếu kỳ lại quyến rũ, Cung Huyền Thương nhìn cô không chớp mắt, yết hầu động đậy nuốt một ngụm nước bọt.
Lôi Hòa Nghi nhìn Cung Huyền Thương bị mình trêu đến không nói nên lời thì bật cười khanh khách, động tác nhanh như súng bắn cách xa người anh, nhảy chân sáo lên lầu rồi quay đầu lại nói:
- Xin lỗi, tôi đùa hơi quá, anh ngủ ngon! Tôi lên phòng trước!
Đợi bóng dáng Lôi Hòa Nghi đã đi khuất Cung Huyền Thương mới ngồi thẳng dậy, sống lưng đã ướt đẫm mồ hôi thấm cả áo.

Hai tai anh đỏ lên, Cung Huyền Thương bóp bóp mặt mình, hít thở mấy đợt nhìn lên lầu nghiến răng:
- Sớm muộn gì cũng sẽ cho em một bài học vì cái tội trêu chọc đàn ông độc thân ban đêm..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play