Tô Tử Liên sau khi trình bày xong thì mỉm cười nhìn ba người Lôi Hòa Nghi:
- Tôi trình bày xong rồi, ba vị có nghĩ muốn cùng chúng tôi hợp tác không?
Lôi Hòa Nghi đặt tài liệu lên bàn, hai tay chắp bào nhau đặt lên gối, nhẹ nhàng lắc đầu.

Tô Tử Liên mím môi hỏi lại:
- Tại sao, chẳng lẽ kế hoạch này của tôi có chỗ nào không hợp lý ư?
Lôi Hòa Nghi đứng dậy khoanh tay khoan thai bước đi:
- Thương hiệu túi xách WF đúng thật không tệ có điều...!bọn họ ngay từ đầu đã chọn sai người để thương lượng với chúng tôi thì tương lai còn có thể làm đúng chuyện gì chứ?
Hai nữ trợ lý ngờ nghệch nhìn nhau, một trong hai người bạo dạn lên tiếng:
- Cho hỏi Lôi tổng nói vậy là ý gì, thương hiệu chúng tôi chọn sai người là nói hai người chúng tôi sao?
- Không nói hai người...
Không phải hai người họ thì chỉ có thể là người còn lại, hai nữ trợ lý đưa mắt nhìn Tô Tử Liên.
Lôi Hòa Nghi sâu xa nhìn cô ta, cười trào phúng:
- Tô Tử Liên, năng lực của cô đúng thật không tồi...!có điều nhân cách khiếm khuyết thì năng lực có xuất chúng tới đâu cũng không bù đắp được.

Còn hai người họ, nếu tôi đoán không lầm hẳn là thực tâm sinh chưa có kinh nghiệm, đúng không? Cô tốt nghiệp Stanford cho nên vừa xin việc đã được ngồi ở vị trí này còn bọn họ là thực tập sinh...!Lần thương lượng này rất quan trọng như vậy, WF sao có thể để một mình cô cùng hai thực tập sinh đi.

Hẳn là không sai khi cô cố tình xin phép cấp trên để một mình mình đảm nhiệm lần thương lượng này.

Mang theo hai thực tập sinh đến để làm nền cho mình sao? Tô Tử Liên, cô đúng là tự tin thật, hẳn là đã chờ ngày được thể hiện bản lĩnh trước mặt ba người chúng tôi lâu rồi nhỉ? Đáng tiếc, CHEN không nghèo nàn tới mức chỉ có WF là lựa chọn duy nhất, đối phương lại là cô thì tôi càng không có ý nghĩ hợp tác.

Thân là một người từng tốt nghiệp tại Stanford, chắc hẳn cô hiểu những gì tôi nói!
Tô Tử Liên cũng chẳng cần giữ nụ cười chuyên nghiệp nữa, đứng phắt dậy khoanh tay đứng đối diện Lôi Hòa Nghi, đáng tiếc chiều cao không bằng cô nên khí thế bị yếu đi.
- Lôi Hòa Nghi, cô nói không sai! Tôi đúng là đang chờ ngày thể hiện thực lực của tôi cho các người thấy.

Nhưng tôi quả thật đã xem thường sự kiêu ngạo của các người rồi.

Dự án tốt như vậy vẫn không chút do dự mà bỏ qua, xem ra Lôi gia vì tiểu công chúa của mình mà tốn không ít tinh lực.

Lôi Hòa Nghi, thứ cô đang có tất cả là Lôi gia ban cho, thương hiệu CHEN này nếu không có Lôi thị chống đỡ, dựa vào cái gì nó có thể tồn tại chứ, cô lấy gì để so với tôi?
Lôi Hòa Nghi nhếch mép, nâng mắt nhìn Tô Tử Liên:
- Nói hay lắm đáng tiếc...!hay tới đâu cũng không thay đổi được thực tế mà cô đang thấy.

CHEN có thể thành công nhanh chóng là nhờ tiền của tôi, tiền của Lôi gia nhưng năng lực của tôi cũng không phải là giả, bằng tốt nghiệp Stanford của tôi cũng không phải mua, tôi được mời học tại Stanford khi 17 tuổi cũng không phải ngụy tạo, CHEN liên tục thành công càng không phải lừa gạt.

Thực lực và sự sáng tạo của Ninh Mẫn lại càng thật hơn bất cứ thứ gì, Lantana tuy kiêu ngạo tùy hứng nhưng cũng không phải người vô dụng.

Tại Stanford, ai trong số ba người chúng tôi cũng có thành tích cao hơn cô.

Tô Tử Liên, cô cho rằng đặt ở cùng một vị trí xuất phát thì cô sẽ xuất sắc hơn chúng tôi sao.

Không có Lôi gia, không có gia tộc Winston nhưng chúng tôi vẫn có đầu óc, kết quả vẫn sẽ như vậy, bằng mọi giá tôi cũng sẽ để CHEN lớn mạnh, thứ duy nhất thay đổi chỉ là thời gian mà thôi.

Mà cô...!chỉ vừa đạt được chút thành tích đã chạy đến trước mặt chúng tôi khoe khoang nhảy nhót, cô là khỉ sao?
- Lôi Hòa Nghi, cô đừng có quá đáng! Cô nghĩ mình thì cao quý hơn ai chứ.

Đợi một ngày nào đó tôi cũng ngồi ở vị trí này, địa vị ngang bằng như cô, chúng ta cùng xem xem ai giỏi hơn ai, ai cao quý hơn ai?
- Tô Tử Liên, tôi đánh giá rất cao những người luôn nỗ lực để nâng cao địa vị của mình.

Người có xuất phát điểm thấp lúc nào cũng nỗ lực nhiều hơn để thay đổi vận mệnh, đưa bản thân lên vị trí cao hơn.

Nhưng những người dùng thủ đoạn dơ bẩn để leo lên cao thì tôi khinh thường nhiều hơn là khen ngợi.

Mà cô lại thuộc kiểu người tôi khinh thường.
Ngồi trên ghế, Ninh Mẫn và Lantana kẻ xướng người họa, giơ tay ra vỗ vào nhau như đang bày tỏ sự đồng ý với những gì Lôi Hòa Nghi nói.
Nhìn vẻ mặt xanh xanh đỏ đỏ của Tô Tử Liên, Lôi Hòa Nghi nói tiếp:
- Mang đồ của cô, lập tức rời khỏi đây, thời gian của chúng tôi bị cô lãng phí hơi nhiều rồi, tôi không muốn gọi bảo vệ đâu!
Lôi Hòa Nghi quay người lại để cho Tô Tử Liên một bóng lưng kiêu ngạo.

Cô ta hừ lạnh một tiếng rồi thu xếp giấy tờ cùng người của mình rời khỏi đây.
Đúng lúc này điện thoại Lantana vang lên, cô ấy bắt máy nghe sau đó nói với Lôi Hòa Nghi:
- Nghi bảo, Cung Huyền Thương gọi cho mình bảo cậu để quên điện thoại trên xe anh ấy, hiện tại người đã ở ngay dưới tầng trệt, cậu xuống lấy điện thoại đi.
Lôi Hòa Nghi giật mình vẻ mặt ngơ ngác:
- Vậy sao?
Lantana gật đầu, Lôi Hòa Nghi cúi đầu cầm túi xách lên kiểm tra quả nhiên không thấy điện thoại đâu, nhớ lại thì lúc nãy sau khi nói chuyện điện thoại với Ninh Mẫn xong cô vẫn chưa bỏ điện thoại vào túi lại mà lấy gương ra soi, sau đó đến đây, cô xuống xe rồi quên luôn điện thoại.

Lôi Hòa Nghi thở dài ngao ngán vỗ đầu mình một cái:
- Mình xuống lấy điện thoại, tiện thể đặt bàn để chúng ta ăn tối luôn!
Ninh Mẫn và Lantana không hẹn cùng gật đầu đồng thanh đáp:
- Được!
Lôi Hòa Nghi tăng nhanh bước chân ra ngoài, nhấn thang máy xuống tầng trệt.

Quả nhiên nhìn thấy Cung Huyền Thương đang đứng một chỗ trên tay còn cầm điện thoại của cô, xung quanh các nữ nhân viên đều đang đỏ mặt nhìn anh, xì xào bàn tán.

Lôi Hòa Nghi vội vã chạy đến trước mặt anh.
- Cung Huyền Thương!
- Em chậm thôi, đừng gấp!
Lôi Hòa Nghi thở gấp, mỉm cười nhìn anh, đưa hai tay nhận lại điện thoại:
- Thật ngại quá làm phiền anh phải lái xe trở lại đưa điện thoại cho tôi.
Cung Huyền Thương cong môi, hai tay đưa ra chỉnh lại tóc ở hai bên đã bị rối của cô:
- Không sao, tôi đi gặp đối tác tiện đường đi ngang qua đây nên ghé vào trả điện thoại cho em luôn.

Tránh cho có cuộc gọi quan trọng mà em lại không nghe được?
- Dù sao thì cũng cảm ơn anh rất nhiều!
Cung Huyền Thương gật đầu với cô, tay cái chỉ ra xe:
- Tôi phải đi rồi, a...!tối nay em rảnh không, tôi muốn cùng em dùng bữa tối xem như là em cảm ơn tôi đã trả điện thoại cho em đi.
Lôi Hòa Nghi dẫu môi lắc đầu, vẻ mặt áy náy:
- Xin lỗi, tôi đã nói sẽ đặt bàn cùng nhau ăn tối với Ninh Mẫn và Lantana rồi.

Hẹn anh hôm khác vậy!
- Không thành vấn đề nhưng đổi lại tôi muốn em tự tay nấu, có được không?
- Được được, anh muốn sao cũng được, anh mau đi nhanh đi, không lại muộn thì không hay đâu.
- Ừm, tạm biệt!
- Tạm biệt! Lái xe cẩn thận!
Cung Huyền Thương vẫy tay với Lôi Hòa Nghi rồi ra xe, cô đứng đó nhìn anh lên xe rời đi, gương mặt ẩn ẩn nụ cười.
Đột nhiên phía sau có giọng nói vang lên khiến nụ cười của Lôi Hòa Nghi tắt ngấm:
- Người đó là Cung Huyền Thương của Cung thị tài phiệt, đúng không?
Tô Tử Liên mang theo vẻ mặt tràn đầy hứng thú nhìn theo hướng Cung Huyền Thương vừa đi.

Cô ta vừa vào nhà vệ sinh chỉnh lại lớp trang điểm và ổn định cảm xúc, vừa đi ra đã nhìn thấy một màn của Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi.

Cô ta thừa biết cả hai vẫn chưa phải người yêu, trong lòng Lôi Hòa Nghi còn ôm khư khư hình bóng của một người khác, mặc dù ánh mắt cô nhìn Cung Huyền Thương đã dần có biến hóa.

Hơn nữa cử chỉ hành động của cả hai tuy thân mật nhưng vẫn có chút gượng gạo và khoảng cách, không giống giữa hai người đang yêu.
Lôi Hòa Nghi nhét điện thoại vào túi áo, hai tay đút túi quần quay lại nhìn Tô Tử Liên, vẻ mặt hiền hòa khi nhìn Cung Huyền Thương đã bị tháo xuống thay bằng vẻ mặt không nóng không lạnh:
- Tô Tử Liên, đừng nói với tôi rằng cô muốn ngựa quen đường cũ nha?
Tô Tử Liên đưa tay cuốn lấy một lọn tóc của mình, nghiêng đầu suy tư:
- Cũng không có luật cấm tôi không được tiếp cận Cung Huyền Thương.

Dù sao một người đàn ông vừa có tài, vừa có tiền, vừa có sắc, vừa có địa vị, vừa có quyền lực như vậy có cô gái nào lại không muốn sỡ hữu chứ huống chi anh ta còn độc thân.

Nếu thật sự lọt vào mắt xanh của anh ta, nói không chừng tôi có thể thu ngắn lại mấy chục năm phấn đấu, địa vị thậm chí có thể sánh ngang với tiểu công chúa Lôi gia là cô đây.
Lôi Hòa Nghi bật cười, tay giơ lên che miệng:
- Cô cho rằng Cung Huyền Thương là loại người gì?
Sau đó cô nhìn Tô Tử Liên một lượt từ trên xuống dưới:
- Ánh mắt anh ấy không kém như cô nghĩ đâu!
- Có những việc không nhất thiết phải khiến nó xảy ra một cách tự nhiên, chúng ta có thể tự do tác động, thao túng.

Lôi Hòa Nghi, đâu phải cô chưa từng thấy...
Lôi Hòa Nghi híp mắt nhìn Tô Tử Liên, ánh mắt tràn đầy khiêu khích:
- Nếu cô có bản lĩnh khiêu chiến quyền uy của Cung Huyền Thương thì cô cứ thử xem...
Tô Tử Liên nhếch môi cười một tiếng rồi đi lướt qua người của Lôi Hòa Nghi.

Từ phía xa, Lantana và Ninh Mẫn đi đến, ánh mắt nhìn Tô Tử Liên tràn đầy địch ý và chán ghét.

Ninh Mẫn mím môi nhìn Lôi Hòa Nghi, có chút lo lắng:
- Nghi Nghi, Tô Tử Liên sẽ không thật sự đi quyến rũ Cung Huyền Thương đấy chứ?
Vẻ mặt Lôi Hòa Nghi trầm xuống:
- Nếu hạng người như Tô Tử Liên mà Cung Huyền Thương cũng nhìn trúng thì xem như mình nhìn lầm anh ấy đi.
Lantana đi đến khoác tay Lôi Hòa Nghi:

- Vấn đề không phải ở chỗ Cung Huyền Thương nhìn trúng cô ta hay không, vấn đề là người đàn bà đó quá quỷ quyệt, không khác gì hồ ly tinh, Cung Huyền Thương còn chưa biết cô ta là ai thì làm sao phòng bị.
- Thôi đi Lantana, đừng sỉ nhục loài hồ ly nữa, cô ta có được mấy phần tư sắc như hồ ly chứ.

Còn Cung Huyền Thương, có thể chèo lái Cung thị tốt như vậy ở độ tuổi này anh ấy có thể ngốc sao, có loại người nào chưa nhìn thấy chứ.

Tô Tử Liên ấy à, đạo hạnh còn non lắm.
Ninh Mẫn và Lantana cùng nhau bật cười, khoác tay Lôi Hòa Nghi trở về phòng làm việc.
Buổi tối sau khi cùng hai người bạn đi ăn lẩu no nê thì Lôi Hòa Nghi về nhà.

Tắm rửa sạch sẽ, ngồi trò chuyện cùng người nhà một lúc rồi về phòng của mình.
Xử lý vài việc ở CHEN sắp xong thì bên ngoài có tiếng gõ cửa:
- Mời vào!
Lôi Lăng Quân chậm rãi mở cửa cười hì hì bước vào, hai tay đặt sau lưng.

Lôi Hòa Nghi nhìn nụ cười của anh là biết không phải chuyện gì tốt lành, lắc lắc đầu rồi nói:
- Có chuyện gì vậy anh?
- ...
Lôi Lăng Quân ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường Lôi Hòa Nghi, đưa kịch bản phim vẫn giấu sau lưng cho cô.

Lôi Hòa Nghi nhíu mày cầm lấy mở ra xem:
- Là kịch bản phim!
- Anh, em đã nói em sẽ không đóng phim nữa rồi mà!
- Đừng vội từ chối, em cứ xem kịch bản đi rồi anh em ta cùng thương lượng.
Lôi Hòa Nghi nghiêng đầu nhìn Lôi Lăng Quân, anh trưng ra vẻ mặt đáng thương năn nỉ, hết cách Lôi Hòa Nghi đành đọc lướt qua kịch bản.
- «Người tình Paris!»...!sau khi mối tình đầu gặp tai nạn chết đi, nữ chính mang theo trái tim đau thương rời bỏ quê hương tràn đầy kỷ niệm với mối tình đầu mà đến Pháp.

Tại đây cô gặp gỡ nhiếp ảnh gia lãng mạn phóng khoáng, trái tim lần nữa sống dậy nhưng vẫn không thể quên được người yêu đã mất.

Tồn tại giữa hai thái cực, nữ chính vô cùng thống khổ...
Lôi Hòa Nghi không biết phải nói gì với ông anh nhà mình.

Lần trước là «Giang sơn mỹ nhân», lần này là «Người tình Paris!», kịch bản đưa cho cô có lần nào khác với tâm trạng của cô không? Kịch bản lần này lại trùng với cảm xúc của cô lúc này, Lôi Hòa Nghi thật hết biết nói sao.
Lôi Lăng Quân nhìn vẻ mặt em gái biến hóa đa dạng thì nuốt nước miếng, ấp úng:
- Nghi Nghi, em thấy thế nào?
Cô trả lại kịch bản cho anh trai, rầu rĩ đáp:
- Em không diễn đâu, xin lỗi anh...
- Ấy...!nha đầu, suy nghĩ kỹ lại đi, kịch bản này rất tốt, lại là một bộ phim của đạo diễn nổi tiếng người Pháp Macxen, khó kiếm được cơ hội tốt thế này lần thứ hai lắm đấy.
- Nói gì thì nói, em không diễn đâu! Em cũng chẳng muốn nổi tiếng làm gì.
Lôi Hòa Nghi nằm phịch xuống giường, lấy chăn trùm kín mặt.

Lôi Lăng Quân nhìn cô chằm chằm lên tiếng:
- Nghi Nghi, không phải em đang tìm thị trường phát triển CHEN sao? «Người tình Paris!» là một lựa chọn không tồi, anh đã xin phép đạo diễn rồi, ông ấy nói nếu anh có thể thuyết phục em đóng nữ chính thì toàn bộ trang phục của nhân vật này em có thể tự do biến hóa, đoàn làm phim sẽ không hạn chế em.

Việc này đồng nghĩa với việc em có thể mang theo trang phục của CHEN vào trong phim, cho dù em mặc mỗi cảnh quay một bộ khác nhau cũng không vấn đề.

Đọc kịch bản em cũng biết nữ chính là một mẫu ảnh rất có tiếng ở Paris, phong cách biến hóa đa dạng, em mang trang phục thổi hồn vào nhân vật đều có rất nhiều loại hình, còn sợ người khác không biết đến CHEN sao? Nghi Nghi, Paris là kinh đô thời trang, nếu em mang thiết kế của Ninh Mẫn đến đó thì đây sẽ là một cách pr rất hiệu quả cho CHEN.

Chưa kể đến phim của đạo diễn Macxen đều có kịch bản rất tốt, rất được lòng đại chúng.

Thông qua bàn tay vàng của ông ấy, CHEN nhất định sẽ tỏa sáng ở Paris, từ đó muốn nó càng lúc càng lớn mạnh còn khó khăn sao?
- Vô ích thôi...!anh không thuyết phục được em đâu!
Lôi Lăng Quân vẫn chưa bỏ cuộc, tiếp tục dụ dỗ:
- Nghi Nghi, anh đã hỏi đạo diễn rồi, nam chính ông ấy ấn định là Vincent - ảnh đế nổi tiếng hàng đầu ở Pháp.

Em có điều không biết, bạn gái của anh ta là Iris - nhà thiết kế độc lập nổi tiếng của Pháp.

Ninh Mẫn đã nói với anh rồi, em rất thích phong cách thiết kế của cô ấy, muốn mời Iris về CHEN nhưng lại không có cơ hội gặp được cô ấy.

Nếu em nắm bắt có hội này nói không chừng có thể gặp và làm quen với Iris và mời cô ấy đến CHEN cùng Ninh Mẫn tạo ra những mẫu thiết kế mới mẻ, phá cách.

Quay phim chỉ mất mấy tháng nhưng em lại có cơ hội rút ngắn thời gian để CHEN phát triển, cơ hội tốt như vậy em đành lòng bỏ qua sao? Nói không chừng, qua dịp này, Ninh Mẫn có thể iến thêm một bước lớn trong ngành thiết kế, em phải nghĩ cho sự nghiệp của cô ấy chứ, Ninh Mẫn không thể lúc nào cũng được mọi người biết đến với vai trò nhà thiết kế của CHEN, cô ấy cũng cần có khoảng trời riêng để thỏa sức sáng tạo.
- ...

Lần này Lôi Hòa Nghi không nói gì, chỉ khẽ động tay, Lôi Lăng Quân nhìn là biết cô đã bắt đầu thỏa hiệp, nói tiếp:
- Nghi Nghi, anh biết em đang phiền lòng, từ lúc trở về sau chuyến du lịch ở Hawaii cùng Cung Huyền Thương, em thường hay ngồi một mình ngẩn người.

Mỗi lần gặp Cung Huyền Thương em đều sẽ rất bất an và ngại ngùng, khi không có cậu ấy, ánh mắt em hay tương tư, lúc vui lúc buồn.

Nha đầu, em đần trong giai đoạn phiền não, nếu chưa có đủ can đảm đối mặt với tình cảm của mình thì nên tìm một lý do chính đáng để rời khỏi đây, tĩnh tâm một thời gian.

Chuyến đi Pháp này vừa hay đến rất đúng lúc.

Nhân vật nữ chính Vivi này rất giống em lúc này không phải sao, hóa thân thành cô ấy nói không chừng em sẽ tìm được câu trả lời mình cần.

Thử đi!
Người trong chăn lại tiếp tục yên lặng, Lôi Lăng Quân vẫn kiên nhẫn ngồi chờ.

Lát sau một tay giơ ra cầm kịch bản anh trai đặt lên giường rồi giở chăn ra ngồi dậy.
- Em cần thời gian suy nghĩ!
- Được, không thành vấn đề, vậy anh đi trước!
Lôi Hòa Nghi ảo não gật đầu, Lôi Lăng Quân ôm theo hi vọng trở về phòng.

Ngồi trên giường, Lôi Hòa Nghi cẩn thận nghiêng cứu kịch bản một lần nữa.
Nữ chính Vivi rất yêu mối tình đầu của mình cho nên sau khi anh ta mất dù đã trải qua nhiều năm, nỗi mất mát trong lòng cô chưa bao giờ nguôi ngoai.

Sự buồn bã luôn hiện lên trong ánh mắt, qua một thời gian dài, cô cũng từ một người có đôi mắt biết cười trở thành một cô gái có ánh mắt buồn sâu sắc.

Cũng chính vì sự đối lập giữa nét đẹp tươi tắn với ánh mắt buồn này mà ở Pháp, cô làm mẫu ảnh rất thành công.

Nam chính Ryan là một nhiếp ảnh gia nổi tiếng, từng chụp hình cho Vivi, ban đầu chỉ hơi hứng thú với cô vì anh chưa bao giờ thấy cô cười, gương mặt lúc nào cũng hiện lên nỗi buồn.

Về sau anh càng chú ý tới cô nhiều hơn, cuối cùng trở thành tình yêu khi nào không hay biết.

Sau khi xác định được tình cảm của mình, Ryan bắt đầu theo đuổi Vivi.

Sự lãng mạn nhiệt tình của Ryan dần dần chạm đến trái tim đã chết lặng từ lâu của Vivi nhưng cô lại không có can đảm giữ lấy nó, cô vẫn không quên được mối tình đầu của mình.

Cô như bị kẹp giữa hai bức tường, vô cùng thống khổ và day dứt.

Thời gian qua đi, Ryan dần nhận ra Vivi càng lúc càng tránh né mình, anh bắt đầu kéo dài khoảng cách với cô, muốn ra nước ngoài tĩnh tâm một thời gian.

Vivi lại nghĩ thành Ryan muốn xuất ngoại không bao giờ quay về nữa, lúc này cô mới nhận ra bản thân đã yêu Ryan rồi, vội vàng chạy ra sân bay ngay trong đêm mưa.
Một bộ phim tình cảm nhẹ nhàng nhưng mỗi giai đoạn tình cảm của nữ chính đều rất rõ ràng, thời gian đầu là khoảng thời gian hạnh phúc bên mối tình đầu, sau đó đến Pháp làm một người sống vì công việc, thời gian rảnh nhớ về đoạn tình cảm ngày trước.

Sau khi nam chính theo đuổi thì ánh mắt lẫn tình cảm dần dần thay đổi và cuối cùng là cô đã vực dậy tình yêu trong lòng.
Có thể nói đây là một bộ phim nữ chủ, nếu như «Giang sơn mỹ nhân» là kể về cuộc đời của nam chính thì «Người tình Paris» lại là bộ phim nói về các giai đoạn tình của nữ chính.

Lôi Lăng Quân cũng đã nói nữ chính là mẫu ảnh, cảnh quay rất nhiều, nếu có thể tự do mang trang phục của CHEN vào phim thì mọi người sẽ biết đến nó nhiều hơn, đây là một cơ hội cực kỳ hiếm có.

Mà bản thân cô lúc này mỗi lần gặp Cung Huyền Thương cũng không còn giữ được sự bình tĩnh như trước, quả thật cô cần phải bình tĩnh một thời gian, mà biện pháp tốt nhất là không gặp anh lúc này.
Lôi Hòa Nghi trằn trọc cả đêm cuối cùng cũng đưa ra quyết định, sau đó mệt mỏi đi vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau khi mọi người đã đi làm hết Lôi Hòa Nghi mới thức dậy vệ sinh cá nhân rồi xuống nhà ăn sáng.

Không ngờ Lôi Lăng Quân lại còn ngồi ở phòng khách đợi cô.
- Anh vẫn chưa đi làm sao?
- Ừm, đợi em đấy!
- Vừa hay em còn tính đến Lôi Phong tìm anh, anh chưa đi thì em cũng đỡ tốn thời gian ghé qua.
- Thế nào, đã suy nghĩ xong chưa?
Lôi Hòa Nghi gật đầu, đặt kịch bản xuống trước mặt anh.
- Em nghĩ kỹ rồi, kịch bản này em nhận!
Vẻ mặt Lôi Lăng Quân vui như nhặt được vàng, không dám tin nhìn Lôi Hòa Nghi xác nhận:
- Em nói thật!
Sau khi Lôi Hòa Nghi gật đầu, Lôi Lăng Quân đứng lên phấn khích vỗ tay.
- Cảm ơn em gái!
- Nhưng em nói trước nếu em diễn không tốt, phải đổi người giữa chừng, mọi việc phát sinh anh phải gánh đấy.
- Yên tâm đi, anh đây lo tất.
Lúc này sắc mặt Lôi Hòa Nghi mới hòa hoãn xuống.
- À đúng rồi Nghi Nghi, hôm nay đạo diễn Macxen sẽ đặt vé máy bay đến đây, ông ấy nói muốn gặp em một lần, ngày mai anh sẽ sắp xếp thời gian cho hai người gặp nhau, em không có việc gì bận chứ?
- Không ạ! Nhưng em không biết tiếng Pháp!
- Đạp diễn Macxen biết nói tiếng Anh, em không phải sợ!
- Vậy được rồi!
- Sau khi kí hợp đồng đóng phim với đoàn làm phim, anh sẽ sắp xếp một khóa học tiếng Pháp cho em trước khi em lên đường sang đó quay phim.
- Em sẽ cố gắng!
- Trong phim có vài cảnh quay liên quan đến năng khiếu nghệ thuật, vì đảm bảo chất lượng của phim, anh sẽ nhờ Hàn thường xuyên trau dồi giúp em, dù sao em hát cũng không tồi, để Hàn chỉnh thêm một ít là được! Nha đầu, em chịu khó một chút được không?
Sắc mặt Lôi Hòa Nghi sụ xuống, quay một bộ phim thôi mà học lắm thế nhưng đã lỡ nhận lời cô cũng không thể nuốt lời.

Ảo não gật đầu với Lôi Lăng Quân:
- Không còn gì nữa thì em lên phòng đây, anh cũng đi làm đi!
- Được, vậy anh đi đây!

Lôi Hòa Nghi gật đầu vẫy tay tạm biệt anh, Lôi Lăng Quân cầm theo kịch bản rồi ra xe đi làm.

Lôi Hòa Nghi cũng về phòng của mình, đang xem laptop thì điện thoại reo lên:
- Olearn, gọi cho em có việc gì?
Bên kia vẻ mặt Olearn khổ không thể tả, kêu gào với cô:
- Rachel, rốt cuộc hôm qua đã xảy ra chuyện gì, tại sao buổi tối về nhà Lantana lại nhìn anh như nhìn tên đàn ông bội bạc sở khanh lại làm mặt lạnh cả đẻm vậy chứ?
- Hôm qua bọn em gặp Tô Tử Liên!
Bên kia Olearn gào lên thảm thiết:
- Cái gì...!sao lại là cô ta?
Sau đó đưa tay che trước ngực:
- Cô ta sẽ lại không gài anh lần nữa đấy chứ!
Lôi Hòa Nghi mím môi hừ một tiếng, ánh mắt nguy hiểm:
- Yên tâm, cô ta không nhắm đến anh nữa đâu, cô ta đang muốn mồi chài Cung Huyền Thương.
Lần này tông giọng của Olearn lại nâng cao lên, không khác gì gì tông giọng cá heo:
- CÁI GÌ!!! Người phụ nữ này có thể vô liêm sỉ hơn được nữa không?
Lôi Hòa Nghi bị anh ta hét đến muốn thủng màng nhĩ phải đưa điện thoại cách xa tai ra.
- Anh muốn thì đi mà hỏi cô ta, hét lớn như vậy làm gì?
- Xin lỗi xin lỗi, vậy em có nói chuyện này cho Cung Huyền Thương chưa?
- Em phải nói gì trong khi đến Tô Tử Liên là ai anh ấy còn không biết.

Hơn nữa Cung Huyền Thương cũng không phải anh, không ngu ngốc như anh, tầm cỡ như Tô Tử Liên sao có thể lọt vào mắt Cung Huyền Thương.
- Em có vẻ chắc chắn nhỉ?
- Đến anh cô ta còn gài bẫy không được huống chi là người như Cung Huyền Thương.
- Gì chứ, em nói làm như anh ngốc lắm không chừng?
- Không phải sao?
- Ayda, không nói với em nữa, tắt máy đây, anh còn phải đi dỗ Lantana, còn em lo mà giữ kỹ Cung Huyền Thương của em đi.

Tạm biệt!
- Olearn, anh nói bậy gì đó, Cung Huyền Thương của ai...
Chưa nói hết câu thì điện thoại đã tắt, Lôi Hòa Nghi bực bội vứt điện thoại sang một bên, tiếp tục xem laptop.
Ở Lôi Phong giải trí, Lôi Lăng Quân sau khi xác nhận Lôi Hòa Nghi đã đồng ý đóng phim thì lập tức gọi cho đạo diễn Macxen báo tin mừng.

Ông ấy rất hài lòng, lập tức đặt vé máy bay để đến đây sớm nhất.
Sau đó Lôi Lăng Quân lại gọi cho Cung Huyền Thương:
- Báo cho cậu một tin, Nghi Nghi đồng ý đóng phim rồi, cậu cũng lo sắp xếp thời gian đi.
Bên kia Cung Huyền Thương nghe điện thoại, sau khi Lôi Lăng Quân nói xong thì mỉm cười:
- Không phải lo, tôi sẽ sớm sắp xếp.

Nhưng mà Lôi Lăng Quân, cậu đã báo với cô ấy tôi là nam phụ chưa đấy.
- Chưa!
- Cậu làm ăn kiểu gì vậy?
- Cung Huyền Thương, cậu bình tĩnh nghe tôi nói.

Tôi mất rất lâu mới thuyết phục được nha đầu đóng bộ phim này.

Con bé mới chỉ biết đạo diễn và nam chính thôi, nếu Nghi Nghi biết cậu là nam phụ thì con bé tuyệt đối không đóng.

Cùng cậu diễn vai mối tình đầu, Nghi Nghi chịu diễn mới lạ đó.
Cung Huyền Thương thở dài mấy lượt:
- Vậy cậu tính khi nào thì báo với cô ấy?
- Ít nhất là cho đến khi nha đầu gặp được đạo diễn Macxen, kí kết hợp đồng với ông ấy.

Khi đó dù Nghi Nghi muốn chạy cũng không thể, con bé là người rất biết giữ chữ tín.
- Được rồi, tin cậu một lần.
- Nói làm như cậu thiệt thòi lắm vậy!
- Không còn gì nữa tôi tắt máy đây!
- Ừ!
Cung Huyền Thương tắt máy tiếp tục xử lý công việc còn dang dở.

Một lát sau, Kỷ Tuyên đi vào thông báo:
- Boss, bên ngoài có người muốn gặp anh!
Cung Huyền Thương nhíu mày, hôm nay anh không có lịch hẹn với ai cả.
- Là ai vậy?
- Bọn họ là người bên thương hiệu WF, hôm qua bên đó có đến thương hiệu CHEN bàn bạc hợp đồng với ba người Lôi tiểu thư.
Cung Huyền Thương mím môi, tay gõ xuống bàn:
- Cho họ vào thử xem sao?
- Vâng!
Khoảng năm phút sau, một mình Tô Tử Liên bước vào phòng làm việc của Cung Huyền Thương.

Cô ta nở nụ cười lịch sự, nhẹ nhàng lên tiếng:
- Rất vui được gặp anh, Cung thiếu.

Xin tự giới thiệu tôi là Tô Tử Liên, bạn học của Rachel ở Stanford!
Cung Huyền Thương vốn đang chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, nghe Tô Tử Liên giới thiệu thì nhíu mày nhìn lên..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play