Đến Bạch gia, Bạch Trường Châu đã sớm chuẩn bị rượu ngon, thấy xe Ninh Hiên đến liền cười nhăn mặt đi nghênh đón. Bạch phu nhân cũng ở đây, thoạt nhìn tâm tình hình như không tốt lắm.

" Bạch phu nhân đây là không hoan nghênh chúng ta sao?" Ninh Hiên nhướng mày.

Còn hỏi bà không vui sao? Tên này còn muốn bà ta cười lộ tám cái răng sao.

Bạch Trường Châu hung hăng trừng mắt nhìn Chu Vận Hàm một cái, nhi tử của mình không chịu thua kém lôi kéo một khuôn mặt cho ai xem đây!

"Không có việc gì, đứa con trai lớn của ta không hiểu chuyện, nàng đang vì chuyện này mà phiền lòng." Bạch Trường Châu cười nói, hắn còn không biết đứa con riêng như hắn có bản lĩnh như vậy lại trèo lên được Ninh gia này, quả nhiên là giống của hắn.

Huyết sắc trên mặt Chu Vận Di trong nháy mắt giảm bớt, nàng không ngờ Bạch Trường Châu ở trước mặt người ngoài lại hoàn toàn không cho nàng cùng nhi tử mặt mũi, hắn làm như vậy là hướng đứa con riêng kia mang ý tốt? Hay là nói hắn định đem Bạch gia cho hắn?

Bạch Trường Châu thật đúng là có ý nghĩ này, dựa theo trình độ yêu thích của Ninh thiếu gia đối với đứa con trai riêng này của hắn, nếu Bạch Trạch Nhiễm kế thừa Bạch gia, hắn nhất định sẽ tạo không ít điều kiện cho Bạch gia trong việc làm ăn. Phải biết rằng Ninh gia chỉ cần ra tay một chút đối với Bạch gia mà nói đều là trợ giúp lớn lao.

"Ninh thiếu gia mời đi bên này." Bạch Trường Châu giúp Ninh Hiên kéo ghế ra.

Tay Chu Vận Di âm thầm nắm chặt, hai mẹ con bọn họ muốn hắn trở về ăn một bữa cơm phải cầu hắn, đứa con riêng này ngay cả nhi tử hắn cũng không đợi sao?

"Vậy ta sẽ không khách khí." Ninh Hiên kéo ghế bên cạnh ra, để Bạch Trạch Nhiễm ngồi cạnh cô.

Nói thật đồ ăn nhà họ Bạch thật sự không ngon bằng Ninh gia, Ninh Hiên lại kén miệng, ăn mấy miếng liền dừng đũa.

"Ăn thêm một chút." Bạch Trạch Nhiễm gắp một đũa rau xanh đặt vào bát Ninh Hiên.

Tuy rằng trong lòng Ninh Hiên một vạn lần không muốn, nhưng đây là ai gắp nha, boss phản diện.

Dù thế nào cũng phải ăn.

Bạch Trường Châu lộ vẻ vui mừng, xem ra quan hệ giữa đứa con trai này của hắn và Ninh thiếu gia còn không tầm thường.

Bất quá Bạch Trạch Nhiễm vẫn luôn vẻ mặt lạnh nhạt, tựa như ngoại trừ Ninh Hiên không có gì có thể khơi dậy hứng thú của hắn.

Cơm ăn sắp xong, Bạch Tích Mạt mới ngâm nga hát trở về, phỏng chừng lại cùng nữ chủ hẹn hò về đi.

- Ngươi làm sao ở đây! Bạch Kỳ Mạt nhìn người ngồi trên bàn, nụ cười nhanh chóng b.iến mất, dọc theo đường đi tâm tình tốt đều tan thành mây khói.

"Ba ngươi mời chúng ta tới." Ninh Hiên cười trả lời.

Bạch Trạch Nhiễm nhìn nụ cười sáng chói của Ninh Hiên, trên mặt rốt cục cũng có biểu tình.

"Ba! Ba mang đứa con ngoài giá thú này về nhà ăn cơm ngay trước mặt mẹ con sao! Nó được phép ngồi chung với chúng ta sao? "Có lẽ là bị tức giận đến mất đi lý trí, Bạch Kỳ Mạt thế nhưng chỉ vào mũi Bạch Trường Châu.

- Đồ khốn nạn! Bạch Trường Châu sao có thể bị nhi tử chửi như vậy, vỗ bàn giận dữ quát, "Đừng ở đây cho ta mất mặt, lăn lên lầu cho ta! -

Bạch Kỳ Mạt cũng là người có tính tình, trực tiếp vung tay rời đi.

Bạch Trường Châu cũng không có để cho người đuổi theo, nhi tử không nghe lời hắn hắn quan tâm làm gì?

"Để cho Ninh thiếu gia chê cười."

"Tính tình Bạch thiếu gia còn rất lớn, nếu ở trên thương trường sợ là phải chịu thiệt a."

Bạch phu nhân rốt cuộc nhịn không được, "Hắn còn nhỏ, lớn lên là tốt rồi." Ý tứ của họ Ninh kia không phải là nói con trai nàng không thích hợp tiếp nhận Bạch gia sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play