Cho dù lấy kinh nghiệm kiếp trước của Diệp Tinh, cũng không phán đoán được đây rốt cuộc là cái gì.

Ánh mắt Diệp Tinh nhìn Chu Khôn Tường sau đó gật gật đầu, nói: "Mấy thứ này tôi muốn, cậu gói lại đi.

"Chu Khôn Tường mỉm cười, đang chờ Diệp Tinh cự tuyệt, nhưng bỗng nhiên nghe được câu trả lời của Diệp Tinh, lập tức ngây ngẩn cả người.

Theo cậu ta thấy, Diệp Tinh căn bản không có bản lĩnh lớn như vậy, phỏng chừng như lại muốn nói nơi này không có thứ hắn muốn.

Như vậy cậu ta càng có thể tự mình xác định Diệp Tinh không phải là cao thủ võ lâm kia cho chị gái nhà mình.

Nhưng bây giờ hắn ta lại đồng ý.

Tuy nhiên Chu Khôn Tường cũng phản ứng rất nhanh, lập tức nói: "Nói như vậy cậu Diệp đây là là chuẩn bị biểu hiện năng lực của mình một chút? Những cái này chỉ có thể được lấy đi nếu cậu thể hiện cho mọi người thấy năng lực của cậu.

” - Chu Kinh Thiên không nói gì, lẳng lặng nhìn Diệp Tinh, ông ta cũng biết chuyện giữa Chu Khôn Tường và Diệp Tinh.

"Cậu muốn tôi thể hiện như thế nào?" Diệp Tinh bình tĩnh hỏi.

Cái kén màu đen kia làm cho hắn cảm giác tuyệt đối là một món bảo vật, hắn không có khả năng bỏ qua.

Vốn chỉ thuận miệng nói, không ngờ Chu Khôn Tường lại thật sự có bảo vật mà hắn muốn.

"Rất đơn giản.

" Chu Khôn Tường lập tức chỉ vào tảng đá khổng lồ cao hơn hai mét trong sân.

Toàn bộ tảng đá hiện ra hình dạng bất quy tắc, đường kính cũng gần hai thước, giống như một ngọn núi giả nhỏ.

"Cậu Diệp, đây là một tảng đá lớn, nếu như lực lượng của cậu rất lớn, vậy cậu chỉ cần dùng nắm đấm đập nát được nó thì mấy thứ này đều cho cậu.

" Chu Khôn Tường nhìn Diệp Tinh mỉm cười nói.

Tảng đá này là nhà bọn họ trước đó đã có, tuyệt đối không có khả năng là giả, hơn nữa nham thạch rất cứng rắn, cho dù là đại sư võ thuật chuyên tu quyền pháp như Trần Hải, cũng chỉ có thể làm cho phía trên xuất hiện khe nứt cực nhỏ.

Trong mắt Chu Khôn Tường, đây hẳn là cực hạn mà nhân loại có thể làm được.

"Có thể.

" Diệp Tinh gật đầu.

Hắn đi thẳng lên.

" Diệp Tinh thật sự muốn đánh nát tảng đá này?” Ánh mắt Chu Vũ Huyên gắt gao nhìn chằm chằm thân ảnh Diệp Tinh, tảng đá lớn này cô biết, dùng lực lượng của cô mà muốn làm cho tảng đá này dịch chuyển một chút cũng không làm được, chứ đừng nói chi là đem tay ra đánh nát nó.

Dưới ánh mắt mọi người, Diệp Tinh cũng không có lãng phí thời gian, thân thể hắn hơi cong cong, sau đó tay phải nhanh chóng đánh ra, cứ như vậy không hề sử dụng kỹ xảo nào mà trực tiếp đánh vào trên tảng đá khổng lồ kia.

Tảng đá cao hơn hai thước, nhìn qua so với Diệp Tinh đều cao hơn rất nhiều, nắm tay Diệp Tinh so với tảng đá khổng lồ này, tựa như con kiến hôi cùng voi.

"Hừ! Vậy mà lại đồng ý? Ngay cả khi cậu sử dụng phương pháp đặc biệt, nó không có tác dụng gì vào tảng đá đâu.

"Khóe miệng Chu Khôn Tường lộ ra một nụ cười.

Khối đá nhà cậu ta so với đá bình thường độ cứng còn cứng hơn rất nhiều, bình thường nắm đấm của cậu ta mà đập lên trên đều sẽ đỏ bừng một mảnh.

Nhưng trong nháy mắt, nụ cười trên khóe miệng cậu ta ngưng đọng.

"Rầm rầm!"Khi Diệp Tinh nắm tay đánh ra sau đó, bỗng nhiên có tiếng nổ vỡ truyền đến, sau đó mặt ngoài của tảng đá khổng lồ bị Diệp Tinh đánh vào từng chỗ bắt đầu nứt ra lan tràn, nhanh chóng lan tràn đến toàn bộ bốn phía khối đá.

- Rầm rầm!Sau đó, một khối đá khổng lồ này chia làm hơn mười khối, ầm ầm sụp đổ.

"Thật sự đánh nát được sao?" Chu Vũ Huyên sững sờ nhìn tình cảnh rung động trước mắt.

Trước mắt cô, Diệp Tinh bình tĩnh đứng, trên mặt không có bất kỳ một động tĩnh gì, mà ở phía sau hắn, từng khối đá khổng lồ sụp đổ, lăn xuống bốn phía.

Ánh mặt trời chiếu rọi, chiếu trên người Diệp Tinh, tựa như ở trên người Diệp Tinh bao phủ một tầng ánh sáng chói lóa kỳ dị.

Mặt đất phản chiếu thân ảnh của hắn, toàn bộ thân thể lúc này ở trong mắt Chu Vũ Huyên tựa như cùng trời đất liên kết thành một thể.

"Làm sao! Làm sao có thể?" Nụ cười trên mặt Chu Khôn Tường ngưng đọng, vẻ mặt khiếp sợ nhìn tình cảnh trước mắt.

Một quyền đánh vỡ tảng đá khổng lồ này, đây! vốn chỉ là tình cảnh có trong phim võ hiệp, vậy mà cứ như vậy chân thật phát sinh trước mắt.

"Chẳng lẽ tảng đá khổng lồ này cũng là giả? Cứ như vậy rớt vào túi Diệp Tinh?" Chu Khôn Tường sững sờ nghĩ, cậu ta đi lên thử cầm lấy tảng đá, nhưng cho dù là một mảnh nhỏ, cậu ta cũng cảm thấy rất vất vả, chỉ là đem nó rời khỏi mặt đất một chút thôi cũng không cầm nổi.

- Được rồi, tảng đá này tôi cũng đã đánh nát, hiện tại những thứ kia thuộc về tôi đúng chứ? Diệp Tinh bình tĩnh nói.

Chu Khôn Tường theo bản năng gật đầu.

Diệp Tinh tiến lên đem tấm vải bày mấy thứ này trực tiếp thu hồi, sau đó xách ở trong tay.

Hiện tại thực lực của hắn so với lúc khi ở núi Trường Bạch càng thêm kh ủng bố, luyện thể đạt tới giai đoạn thứ tư, một quyền đánh vỡ tảng đá khổng lồ cũng không phải rất khó.

"Không nghĩ tới ngày hôm nay cuối cùng còn có thu hoạch như vậy.

" Diệp Tinh trong lòng cũng không khỏi vui sướng, cái kén màu đen kia cuối cùng cũng đến tay.

"Cậu Diệp thật sự là kỳ nhân.

" Bên cạnh, Chu Kinh Thiên lúc này cũng hoàn toàn bị chấn động, ngơ ngác nhìn hai giây, sau đó cảm thán nói.

Chiếm được thứ mình muốn, Diệp Tinh nhanh chóng rời khỏi nơi này.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play