Đêm giao thừa đầy bão táp.

Những tin tức về việc mừng xuân năm mới trên Weibo dần dần bị nhấn chìm trong tin tức Thiệu Chấn Bang qua đời.

Diễn đàn chứng khoán khủng hoảng trên diện rộng. Cũng may lúc này sàn chứng khoán đã nghỉ nên giá cổ phiếu Vĩnh Tinh chưa bị ảnh hưởng gì.

Hai người tâm trạng nặng nề đi tới biệt thự nhà Phương Lan.

—— đêm 30 còn mò tới nhà người khá, đời này chắc cũng chỉ có một lần.

“Cụ mới mất mà các người đã tìm tới đây?”

Phương Lan đưa họ vào thư phòng, ngăn cách bầu không khí hoà thuận vui vẻ ở bên ngoài cánh cửa.

Người hầu bưng một đĩa trái cây vào, Phương Lan phất tay nói: “Không cần.”

Hiện tại cũng không ai có tâm trạng ăn trái cây.

“Cháu cần cô đứng về phía cháu.” Tống Khải Minh nói trắng ra.

“Nhớ không lầm thì,” Phương Lan khoanh tay trước ngực, “…món nợ lần trước tôi đã trả cậu rồi mà nhỉ?”

“Vậy hãy để cháu nợ cô lần này.” Tống Khải Minh không nói râu ria, tư thế tiến công khiến ngay cả Lâm Dục Thư cũng có chút choáng váng, “Để Thiệu Chấn Đông cầm quyền thì Phương Thiên cũng sẽ bị gạt ra rìa, cô biết chỉ có cháu mới có thể mang đến ích lợi lớn nhất cho cô.”

Đây là sự thật miễn bàn.

Phương Lan vắt chân nhàn nhã nói chuyện phiếm: “Ông ngoại vừa mới đi mà đã bắt đầu muốn tranh gia sản, cậu không sợ tổn thương trái tim ông ngoại sao?”

Tống Khải Minh nhíu mày: “Hiện tại không phải lúc lo trước lo sau.”

Lâm Dục Thư hiểu rõ tình cảnh lúc này của Tống Khải Minh. Thật ra hắn có thể không tranh giành, nhưng vấn đề là, Thiệu Chấn Đông sẽ không để hắn yên.

Chỉ có thể nói Thiệu Chấn Bang đi vào thời điểm quá tréo ngoe, đúng lúc hai phe đang mâu thuẫn kịch liệt. SNếu ông cụ sống lâu thêm một chút, có thể nhìn thấy Tống Khải Minh quản lý công ty như thế nào, hẳn cũng không đến mức gạt hắn ra rìa hay để hắn bị anh họ mình ép đến đường cùng.

Về tới bệnh viện đã hơn 11 rưỡi.

Thông cáo về việc hậu sự của Thiệu Chấn Bang đã được công bố. Lâm Dục Thư dù gì cũng là CEO của công ty quản lý gia đình họ Thiệu, nhưng trên danh sách người lo ma chay lại không thấy tên y.

Chứng tỏ Thiệu Chấn Đông từ giờ đã bắt đầu đi nước cờ dẹp loạn.s

Dưới mái hiên nhà, Lâm Dục Thư nhàn nhã ngả lưng vào ghế, ngửa cổ nhìn bầu trời đen như mực mà thở dài.

“Em đã come out với anh hai chưa?” Tống Khải Minh nghiêng người về phía trước, hai tay chống lên đầu gối, tư thế căng thẳng hơn y không ít.

“Chưa kịp. Em đã chuẩn bị cho tình huống tệ nhất, cùng lắm là bị đánh gãy chân, ai ngờ… Aizz.”

“Đúng vậy.” Tống Khải Minh cũng không nói thêm cái gì, lại nặng nề nhìn xuống đất.

“Anh rất lo lắng sao?” Lâm Dục Thư đặt tay lên vai hắn.

“Anh không thích cảm giác này.” Tống Khải Minh cũng dựa vào ghế, nhíu mày nói, “Trong lòng không an tâm.”

Thiệu Chấn Bang giữ 100% cổ phần của công ty cao tầng khống chế Vĩnh Tinh, là đại cổ đông chân chính mà không ai lay động được.

Nhưng công ty cao tầng đó chỉ có tác dụng khống chế cổ phần chứ không có nghiệp vụ nào thực tế, bởi vậy việc đấu đá quyền lực đều xoay quay công ty trung tầng. Nói cách khác, cổ phần của công ty trung tầng mới là quan trọng nhất.

60% cổ phần của công ty trung tầng do công ty cao tầng nắm giữ. 40% còn lại thả nổi bên ngoài.

Vốn dĩ Thiệu Chấn Bang có thể hoàn toàn khống chế 60% này, nhưng ông cụ qua đời sẽ chia ra cho con cháu dựa theo di chúc, cho nên 60% này sẽ không còn tập trung vào một chỗ nữa.

Trường hợp ông cụ chia đôi cho Thiệu Chấn Đông và Thiệu Chấn Húc, vậy thì hai anh em này sẽ nắm được 60% quyền kiểm soát tập đoàn, mỗi người tính ra là 30%.

Nhưng Thiệu Chấn Bang cố ý để Thiệu Chấn Đông tiếp quản tập đoàn nên sẽ không đời nào chia đều như vậy. Thiệu Chấn Đông chắc chắn được phần hơn, như vậy sau di chúc, trong tay ông ta ít nhất nắm hơn 30%.

Lâm Dục Thư biết bao năm qua, người nhà họ Thiệu đều cố ý thâu tóm thêm cổ phiếu niêm yết ngoài thị trường, bởi vậy suất của Thiệu Chấn Đông chắc chắn phải hơn 40%. Một khi con số này vượt qua 50%, thì Vĩnh Tinh chính là thiên hạ của ông ta. Tống Khải Minh cũng chỉ còn nước cuốn gói cút đi.

“Đi chứ?” Lâm Dục Thư nhìn Tống Khải Minh hỏi.

Vừa mới dỗ xong bảo bối, y không muốn để tâm trạng hắn lại bị phá hỏng.

“Ừ.” Tống Khải Minh lên tiếng, hai người đứng dậy.

“Mày chờ đã.” Thiệu Quang Kiệt một tay kẹp thuốc, chặn đường hai người, lại phun ra một ngụm khói, “Cũng đến lúc mày thu dọn cuốn xéo về Đức rồi đấy nhỉ?”

“Anh gấp vậy cơ à?” Lâm Dục Thư nhíu mày.

“Ha, lời này để tao hỏi nó mới đúng.” Thiệu Quang Kiệt sảng khoái không chịu nổi, “Đòi đổi văn phòng, mày gấp vậy cơ à?”

… Đáng chết.

Ngày y tự chủ trương việc đổi văn phòng cho Tống Khải, Lâm Dục Thư cũng không ngờ sẽ phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất nhanh như vậy.

Tống Khải Minh thật ra không có phản ứng gì lắm, chỉ nhàn nhạt nói: “Đi thôi.”

“Được.”

Hai người làm lơ Thiệu Quang Kiệt, cứ thế bỏ đi. Thiệu Quang Kiệt đột nhiên nói: “Tao đại khái đã biết di chúc viết sao rồi. Lão già hẳn là không sửa gì.”

Hai người khựng lại bước chân.

Lúc trước còn thành thật gọi “ông nội”, người vừa mất đã biến thành “lão già”.

“Nhà tao được ưu tiên hàng đầu, chẳng có gì lạ.” Thiệu Quang Kiệt thổi thổi điếu thuốc, không hề che giấu vẻ đắc chí, “Mặt khác từ năm ngoái lão già bệnh nặng, nhà tao đã gián tiếp nắm giữ thêm 10% cổ phần.”

Trong lòng Lâm Dục Thư trầm xuống.

“Mày biết như thế nghĩa là sao không?” Thiệu Quang Kiệt nhìn bóng lưng Tống Khải Minh, ném điếu thuốc xuống mà hung hăng dẫm, “Mày xong đời, Tống Khải Minh!”

Lâm Dục Thư nhịn không được quay đầu lại. Dưới ánh đèn vàng vọt, hốc mắt Thiệu Quang Kiệt sưng đỏ, nhưng khóe miệng hắn lại treo lên vẻ tươi cười dữ tợn.

Lâm Dục Thư tin rằng, đối với việc ông nội qua đời, Thiệu Quang Kiệt khổ sở là thật. Nhưng cảm thấy ông nội qua đời thật đúng lúc cũng là thật.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play