Hôm sau, Tống Khải Minh mặc trang phục bình thường đi diễn thuyết.
Hắn mặc vest trông quá lạ mắt, Lâm Dục Thư cũng không biết lên cơn cái gì, tâm huyết dâng trào đòi hắn mặc vào, kết quả sửng sốt nghịch cho vest của hắn lung tung ngổn ngang.
Tại buổi toạ đàm, hắn chia sẻ thong dong như đi dạo.
Khác với Thiệu Quang Kiệt, quan điểm của hắn đều là cái nhìn cá nhân về ngành công nghiệp ô tô, đồng thời toàn bộ nói bằng tiếng Anh, cũng thỉnh thoảng trích dẫn vài câu tiếng Trung ngạn ngữ, tại hai loại trong lời nói không có khe hở hoán đổi.
Khi hắn phát biểu, số người ngồi nghịch điện thoại ít hơn hẳn so với lúc Thiệu Quang Kiệt phát biểu.
Chờ hắn chia sẻ xong, y liền tới tiệc tea-break sát vách, định xã giao làm quen một chút. Không ngờ Thiệu Chấn Đông tìm tới.
“Quang Kiệt và Khải Minh phát biểu cậu đều nghe chứ?” Hắn hỏi.
“Nghe.” Lâm Dục Thư nói, “Đều rất tốt.”
Thiệu Chấn Đông gật đầu nhìn xung quanh, lại thong thả nhấp một ngụm rượu, mới nói: “Gần đây tôi nghe được một ít đồn đại.”
Lâm Dục Thư tức thì căng thẳng: “Đồn đại?”
Thiệu Chấn Đông thu lại tầm mắt, nhìn thẳng vào y, “Lại có người muốn lật Quang Kiệt.”
Lại.
Hắn sở dĩ sẽ thêm chữ “Lại” là bởi vì lúc Thiệu Quang Kiệt làm giá cổ phiếu sụt giảm quá nhiều, đã từng có người trong hội đồng yêu cầu bãi nhiệm hắn.
Lần này, Tống Khải Minh còn chưa chính thức ra tay, Thiệu Chấn Đông đã nghe được đồn đại, chắc là Thiệu Chấn Húc đã bắt đầu rục rịch sau lưng ông ta.
Lâm Dục Thư giả bộ không biết: “Muốn bãi miễn chức vụ CEO sao?”
“Xem chừng là vậy.” Thiệu Hòa Đông đều đều nói, ánh mắt nhìn về phía y đột nhiên trở nên sắc bén, “Cậu thấy thế nào?”
Lâm Dục Thư duy trì vẻ bình thản, ngắn gọn trả lời: “Có vẻ là không khả thi.”
Nói nhiều sai nhiều, Thiệu Chấn Đông cũng không dễ gạt như Thiệu Quang Kiệt.
“Đúng là hoàn toàn không khả thi.” Ông ta trực tiếp loại bỏ sự không chắc chắn của y.
Ông ta nói tiếp: “Dựa theo điều lệ mới, muốn bãi miễn CEO cần ít nhất 2/3 ghế trong hội đồng đồng ý. Nói cách khác, 11 ghế thì 8 ghế phải duyệt. Cậu thấy khả thi sao?”
Lâm Dục Thư âm thầm xiết chặt ly rượu.
Ở những công ty khác, chỉ cần hơn nửa hội đồng đồng ý là được.
Nhưng lần trước Thiệu Quang Kiệt suýt bay ghế, Thiệu Chấn Bang liền tăng lên thành tối thiểu 2/3.
Lý do Thiệu Chấn Bang đưa ra cũng rất đơn giản —— không muốn người ngoài nhúng tay vào việc quản lý, bất lợi cho sự đoàn kết nội bộ.
Bởi vậy bây giờ muốn bãi miễn Thiệu Quang Kiệt đích thật là khó.
Nhưng Lâm Dục Thư chẳng lẽ không biết khó sao?
Y biết rất rõ ràng mà Thiệu Chấn Đông còn cố tình nhắc nhở, dĩ nhiên là để cảnh cáo.
Xem ra Thiệu Quang Kiệt không đi mách ông mà đi mách bố trước. Nghe nói Lâm Dục Thư đứng về phe Tống Khải Minh, ông ta liền ý thức được ngay sắp có biến, nên mới tới thăm dò, cộng thêm cảnh cáo.
Không thể không thừa nhận, quả nhiên gừng già mới là gừng cay.
“Đương nhiên không khả thi.” Lâm Dục Thư phụ họa, “Phía sếp Thiệu có 4 ghế rồi, làm sao mà kiếm ra được 8 ghế đồng ý?”
“Ừm, cậu biết là tốt.” Thiệu Chấn Đông từ tốn nói, “Network tiếp đi.”
Thiệu Chấn Đông đi khỏi. Lâm Dục Thư đổi một ly Champagne mới, tránh khỏi đám người đang trò chuyện vui vẻ, đi vào một góc tối vắng vẻ.
Y hiện giờ không có tâm tư xã giao, trong đầu chỉ còn lại từng tư liệu của các vị trong hội đồng quản trị.
11 ghế thì phe Thiệu Hòa Đông chiếm 4, quả thực phi thường khó giải quyết.
Vốn Lâm Dục Thư và Tống Khải Minh dự định chờ hết toạ đàm kinh tế, rồi đăng báo nói xấu Thiệu Quang Kiệt, lại dùng lợi ích để mua chuộc mấy ghế kia.
Nhưng bây giờ Thiệu Chấn Đông sớm có chuẩn bị, muốn lôi kéo họ lại càng khó.
Thiệu Chấn Húc và BĐS Phương Thiên có 3 ghế, cùng 4 ghế trung lập, nếu bọn họ đều đồng ý thì mới được 7 phiếu, căn bản không cách nào bãi miễn Thiệu Quang Kiệt.
“Sao lại ở đây một mình?” Tống Khải Minh đột nhiên xuất hiện.
Nhìn chung quanh thấy không ai chú ý góc này, y liền kể lại chuyện vừa rồi.
“Nhưng hội đồng quản trị còn mấy ngày nữa là họp rồi.”
Hai người lần nữa rơi vào trầm tư, Lâm Dục Thư đột nhiên sinh ra một ý tưởng, nhưng lúc này Tống Khải Minh lại nói: “Có lẽ, lần này thôi đi.”
Lâm Dục Thư dừng lại, chờ hắn nói.
“Thời gian đúng là không dư dả. Hiện tại dừng tay, em còn có đường lui. Nếu tiếp tục mà không thể thành công… Anh thì không sao, nhưng tình cảnh của em sẽ rất khó xử.”
Lâm Dục Thư hơi kinh ngạc nói: “Anh sợ rồi?”
“Anh không phải sợ.” Tống Khải Minh lập tức phủ định, “Vhỉ là —— “
“Anh lo cho em.” Lâm Dục Thư nói nốt nửa câu sau.
“Ừm.” Tống Khải Minh bất đắc dĩ thở dài, “Cái này dù sao cũng là chuyện của anh, không lý gì lại để vạ lây sang em.”
Lâm Dục Thư cười khẽ một tiếng, “Anh vẫn quá xem nhẹ em rồi, Tống Khải Minh.”
“Hửm?” Tống Khải Minh khó hiểu nhìn y.
Lâm Dục Thư cùng hắn cụng ly, một hơi uống cạn: “Bước tiếp theo để em, bảo bối.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT