Hai chữ phong sát nói thì đơn giản, thao tác lại vô cùng phiền toái.
Vũ Tu là nghệ sĩ độc lập, muốn tất cả các thương hiệu đều đồng loạt hủy hợp đồng với cậu ta thì chỉ có thể lợi dụng những mối quan hệ của Thiệu Chấn Húc, hơn nữa còn phải để Thiệu Chấn Húc đứng ra trả tiền phạt vi phạm hợp đồng cho tất cả những thương hiệu này.
Có một số hợp đồng là do Thiệu Chấn Húc âm thầm thúc đẩy, xử lý ắt đơn giản, nhưng phần lớn hợp đồng không liên quan đến ông ta nên phải tốn không ít công sức.
Mỗi khi gặp phải một thương hiệu “khó chơi” thế này, khối lượng công việc của Lâm Dục Thư lại tăng lên, bởi vì với tư cách là CEO của công ty quản lý gia đình Thiệu thị, y phải khống chế chi phí chi tiêu cho việc “phong sát Vũ Tu”, còn phải thay Thiệu Chấn Húc suy nghĩ xem nên trích từ khoản mục nào để trả số tiền phạt vi phạm hợp đồng khổng lồ đó.
Sau hai tuần bận rộn, dần dần, trên đường cái cơ hồ không còn bóng dáng Vũ Tu.
Phần lớn tài nguyên của Vũ Tu đều bị Thiệu Chấn Húc chặn lại, chỉ còn lại một số thương hiệu nhỏ lẻ là chưa đưa ra câu trả lời chắc chắn, không biết là do khá thân thiết với Vũ Tu hay là vì muốn vòi thêm tiền phạt.
“1,17 tỷ…”
Nhìn con số cuối cùng trên bảng, Lâm Dục thở hắt ra một hơi thật dài, ngã lưng lên ghế.
Thiệu Chấn Húc sẵn lòng bỏ ra bao nhiêu tiền để phong sát Vũ Tu đều là do y quyết định, bởi vì một kẻ siêu giàu như Thiệu Chấn Húc có khi còn chẳng nắm rõ bằng y rằng bản thân ông ta rốt cuộc có bao nhiêu tiền.
Miễn là không tổn hại đến lợi ích của tập đoàn, Lâm Dục Thư cố gắng tăng ngân sách lên, coi như là âm thầm trợ giúp Vũ Tu.
Chờ khi sự tình lắng xuống, hơn một tỷ tiền phạt vi phạm hợp đồng này sau khi trừ đi thuế, sẽ rơi vào túi của Vũ Tu.
Cho dù nửa đời sau cậu ta chỉ ngồi chơi cũng không cần lo ăn mặc nữa, chỉ là không biết liệu cậu ta có thể thản nhiên chấp nhận kết quả như vậy hay không…
Điện thoại rung lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Lâm Dục Thư. Đỗ Vũ Phi gọi tới.
“Đàn anh?” Y nhấn nút nghe, ngồi thẳng dậy.
“Gần đây có bận không?” Đỗ Vũ Phi hỏi, “Hình như bên em đã xảy ra không ít chuyện.”
Quan hệ giữa Thiệu Chấn Húc và Vũ Tu chưa được công khai, đa phần mọi người chỉ nghĩ là Vũ Tu có lẽ đã chọc phải một người không nên chọc.
Lâm Dục Thư khó hiểu hỏi: “Đàn anh còn quan tâm đến những thứ này sao? ”
“Đương nhiên quan tâm.” Đỗ Vũ Phi nói, “Nghe nói bất động sản Vĩnh Tinh và Phương Thiên lại không chia tài sản nữa?”
Hóa ra là chuyện này.
Cũng không biết có phải thấy được thành ý của Thiệu Chấn Húc hay không, Phương Lan không còn tính toán chi li về vấn đề phân chia tài sản, cũng không yêu cầu tái cấu trúc công ty nữa, những dự án hợp tác nào giữa bất động sản Vĩnh Tinh và Phương Thiên nên tiếp tục thì vẫn cứ tiếp tục.
Cứ như vậy, thủ tục ly hôn của hai người tiến triển vô cùng thuận lợi, nếu không có gì bất ngờ thì hôm nay sẽ hoàn thành đăng ký ly hôn.
Kết quả là, trong trò hề ly hôn này, Phương Lan đã trở thành người chiến thắng lớn nhất.
Thiệu Chấn Húc phấn đấu nửa ngày lại chẳng kiếm được cái gì, phải bồi thường vô ích hơn một tỷ tiền vi phạm hợp đồng, mà Vũ Tu cũng bị bố đẻ của mình làm cho tiêu tán sự nghiệp.
Thu lại suy nghĩ, y nói: “Cùng hợp tác mới tốt cho cả hai bên. ”
“Đúng vậy.” Đỗ Vũ Phi phụ họa một câu, lại hỏi, “Lúc trước mấy mảnh đất mà tổng giám đốc Phương muốn lấy đi Vậy là đã trở lại trong tay Vĩnh Tinh rồi sao?”
Quá trình ly hôn của Thiệu Chấn Húc và Phương Lan không ngày nào không chiếm sóng truyền thông.
Đỗ Vũ Phi hẳn là vẫn luôn chú ý tới chuyện này.
“Đó vốn là đất của Vĩnh Tinh.”
“Cái này đương nhiên anh biết.” Đỗ Vũ Phi cười cười, dùng giọng tán gẫu nói, “Vậy sau đó vẫn tiếp tục thế chấp để vay sao? Có lẽ cũng có thể dùng nó theo một số cách khác.”
“Như thế nào?” Lâm Dục Thư cũng dùng giọng điệu tán gẫu, nửa đùa nửa thật nói, “Đàn anh cũng đang để ý mấy mảnh đất đó sao?”
“Không không không, anh chỉ hỏi chút thôi, Vĩnh Tinh thật sự chưa có kế hoạch khai thác nào sao?”
Kế hoạch đương nhiên là có, nhưng đó là kế hoạch của Tống Khải Minh.
Hơn nữa tiếp theo còn phải thuyết phục Thiệu Chấn Húc lấy mảnh đất kia đi xây đường đua, có lẽ cũng phải tốn khá nhiều thời gian.
“Không có.” Lâm Dục Thoải thản nhiên nói, “Đàn anh có đề nghị gì không?”
“Anh cũng chưa có đề nghị cụ thể gì, chỉ muốn hỏi liệu Vĩnh Tinh và Nam An cũng có thể hợp tác hay không?”
Hợp tác khai thác đất?
Lâm Dục Thư rục rịch trong lòng, bắt đầu tính toán.
Nam An có quy mô lớn hơn Vĩnh Tinh, nếu có thể cùng hợp tác thì dĩ nhiên là chuyện tốt.
Y hỏi: “Hợp tác khai thác, hay hợp tác đầu tư?”
Đỗ Vũ Phi không đưa ra câu trả lời rõ ràng: “Đều được. ”
Rõ ràng là hắn đề nghị muốn hợp tác, nhưng lại không chỉ rõ phương hướng, chứng tỏ cuộc điện thoại này chỉ mới là để thăm dò.
“Vậy để em giúp anh hỏi sếp xem sao.” Lâm Dục Thư thức thời không tiếp tục hỏi nữa.
“Được, vậy làm phiền đàn em nhé.”
Lâm Dục Thư nhắn lại cho Thiệu Chấn Húc, dù sao chuyện bất động sản đều do ông ta phụ trách. Chỉ là gần đây Thiệu Chấn Húc hết bận rộn nên không biết có tinh lực mà quản đến chuyện hợp tác này hay không.
Chuyện ly hôn của hai ông chủ cuối cùng cũng chấm dứt, trưa nay, Lâm Dục Thư hiếm khi đến nhà hàng của công ty ăn cơm sớm.
Không lâu sau, bóng dáng Tống Khải Minh cũng xuất hiện trong phòng ăn.
“Hôm nay không bận sao?” Ngồi xuống đối diện Lâm Dục Thư, hắn bày ra vẻ mặt tự nhiên khách sáo như thể hai người chỉ là đồng nghiệp bình thường.
“Tiền phạt vi phạm hợp đồng đã tính xong, tạm thời không có việc gì.” Lâm Dục Thư cúi đầu nhìn mâm cơm, không nhanh không chậm gắp thức ăn.
“Bao nhiêu?” Tống Khải Minh cũng tập trung gắp đồ, như thể nói chuyện phiếm chỉ là tiện thể còn ăn cơm mới là việc chính.
“1,17 tỷ.”
“Tôi còn tưởng rằng sẽ không vượt qua một tỷ.”
“Tùy theo cách tính toán.” Lâm Dục Thư thản nhiên nói, “Nhưng con số này đối với Thiệu Chấn Húc mà nói cũng không là gì.”
Nụ cười trên mặt Tống Khải Minh đột nhiên biến mất, Lâm Dục Thư còn tưởng rằng người này rốt cục cũng biết chừng mực, nhưng ngay sau đó, chỗ trống bên cạnh y đột nhiên bị người khác chiếm lấy.
“Chú ý thân phận gì?” Thiệu Quang Kiệt đặt mâm cơm xuống bàn, nhìn Lâm Dục Thư bên cạnh, lại nhìn Tống Khải Minh đối diện, có chút tò mò hỏi, “Không phải là như tôi nghĩ chứ? ”
“Nghĩ gì?” Tống Khải Minh lười biếng hỏi, trên mặt không có chút chột dạ nào, nhưng khó giấu được vẻ mất hứng.
“Vậy thì,” giọng Của Tống Khải Minh trở nên khó chịu, “Có liên quan gì đến anh?”
“Tôi…” Lâm Dục Thư muốn xen vào, nhưng không thành công.
“Có lẽ chú mới đến công ty nên còn chưa biết rõ,” Thiệu Quang Kiệt buồn cười nói, “Quản lý Lâm là người của tôi, thay tôi làm việc. Chú trêu chọc cậu ta, chính là đang trêu chọc tôi. Vừa rồi cậu ta đã bảo chú hãy để ý thân phận của mình, chẳng lẽ chú còn nghe chưa ra sao?”
Lâm Dục Thư: “…”
Thiệu Quang Kiệt lại quay đầu lại, nói với y, “Lần trước nghe nói hai người cùng nhau đi xem phim mới của Vũ Tu, tôi đã cảm thấy rất không thích hợp. Nói là muốn giải quyết chuyện nhà chú hai, nhưng thật ra là muốn dẫn cậu đi xem phim đúng không?”
Y nói, “Cũng không phải…”
“Cậu không cần phải cố kỵ thân phận của chú ấy.” Thiệu Quang Kiệt nói, “Sau này nếu lại bị quấy rầy thì cứ tìm tôi.”
Mặt Tống Khải Minh đen như quạ, gân xanh trên trán dường như đang nảy lên.
Lâm Dục Thư sợ hắn lên cơn tam bành, vội vàng giải thích: “Thật sự không phải như vậy, tổng giám đốc Thiệu, tôi chỉ nói đùa với sếp Tống, bảo anh ấy chú ý hình tượng thôi.”
Trong những lời này thầm ám chỉ quan hệ giữa y và Tống Khải Minh là có thể nói đùa với nhau, không cần Thiệu Quang Kiệt xen vào việc của người khác, nhưng Thiệu Quang Kiệt dường như vô cùng chắc chắn y nói như vậy chỉ là để giữ mặt mũi cho “sếp Tống”, liền vỗ vỗ bả vai y mà nói: “Tôi biết, có chuyện gì tôi sẽ xử lý.”
… Trước mắt anh tự đi mà xử lý chính mình đi.
Lâm Dục Thư thật sự không còn cách nào khác, chỉ có thể dùng ánh mắt ra hiệu cho Tống Khải Minh: Đừng chấp.
Nhưng Tống Khải Minh hiển nhiên không vì một ánh mắt mà bình tĩnh lại được, về mặt vẫn hết sức nóng nảy.
“Thôi, tôi ăn xong rồi.” Lâm Dục Thư cảm thấy lúc này chuồn nhanh cho khỏe, “Hai vị cứ từ từ ăn.”
Trở lại văn phòng không bao lâu, Lâm Dục Thư quả nhiên nhận được tin nhắn của Tống Khải Minh.
Tống Khải Minh: Ốc Ốc sủa loạn.jpg
Ốc Ốc trong hình há to miệng như cái bồn máu, bộ dáng hung dữ vô cùng nhưng bởi vì hai mắt trợn trắng quá lố nên không hiểu sao lại có cảm giác ngu xi.
Lâm Dục Thư hiếm khi mở ra đống emo, lướt lên lướt xuống tìm tòi rồi chọn một cái gửi đi.
Lâm Dục Thư: Ốc Ốc ngoan.jpg
Biểu cảm này đương nhiên là trộm từ chỗ Tống Khải Minh, Lâm Dục Thư đã dùng qua nhiều lần, rất hiệu quả.
Nhưng hôm nay thì không.
Tống Khải Minh: bớt giả vờ ngoan
Tống Khải Minh: em không nghe thấy hắn ta nói em là người của hắn à?
Cái này hơi khó dỗ.
Lâm Dục Thư: kệ hắn
Tống Khải Minh: hắn lấy đâu ra sự tự tin vô lý như vậy?
Tống Khải Minh: hắn có biết chúng ta đã ngủ với nhau không?
Lâm Dục Thư nhất thời câm nín.
Lâm Dục Thư: nói bậy cái gì đấy?
Tống Khải Minh: hôm em cảm lạnh chúng ta đã ngủ với nhau rồi
Lâm Dục Thư tiếp tục gõ: tiếng Trung của anh rất có vấn đề đó, như thế không được gọi là ngủ với nhau, chỉ gọi là nằm chung giường…
Chữ còn chưa gõ xong, trên màn hình điện thoại di động đột nhiên bật ra một noti nhắc nhở có email mới.
Nhìn thấy tiêu đề của email, trái tim y đập thình thịch, ngay lập tức đặt điện thoại xuống, mở máy tính.
Tiêu đề email: Thông báo bổ nhiệm và bãi nhiệm nhân sự
Người nhận: Tất cả nhân viên của công ty
Nội dung thư:
Để phù hợp với chiến lược phát triển công ty, theo nghị quyết của cuộc họp hội đồng quản trị của Công ty TNHH Tập đoàn Vĩnh Tinh Holdings, các quyết định bổ nhiệm và miễn nhiệm nhân sự sau đây đã được đưa ra.
Giám đốc đầu tư của công ty quản lý gia đình Thiệu thị (sau đây gọi là “gia đình”) Lâm Dục Thư, nhờ siêng năng công tác, hiệu suất đầu tư nổi bật, hiện nay thăng chức lên làm CEO gia đình, toàn quyền phụ trách công việc lớn nhỏ trong gia đình.
Đồng thời, bãi nhiệm CEO Chu Hiền.
Hy vọng rằng CEO mới trong sẽ có thành tích nổi bật hơn!
Việc thăng chức trên có hiệu lực từ ngày 1 tháng 1 năm sau, theo thông báo này.
Điện thoại di động bắt đầu không ngừng rung lên, tất cả đều là tin nhắn chúc mừng.
Lâm Dục Thư nhìn màn hình máy tính thật lâu, sau một năm quen biết Tống Khải Minh, cuối cùng sự nghiệp của y cũng bước lên một nấc thang mới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT