Cung Lang ngã bệnh, cậu vừa ôm Hoắc Hữu Thanh liền nhắm mắt lại, cơ thể trượt xuống.
Hoắc Hữu Thanh đành phải gọi tài xế trong nhà giúp cõng cậu vào phòng, sau đó gọi điện thoại mời bác sĩ gia đình đến.
Khi bác sĩ gia đình đi xuống lầu, Hoắc Hữu Thanh đang ngồi trước đàn piano, thơ thẩn nhấn từng phím đàn, y nghe tiếng bước chân thì quay đầu lại: "Cậu ấy thế nào rồi ạ?"
Bác sĩ gia đình nói với Hoắc Hữu Thanh rằng, chỉ chậm một chút nữa thôi thì bệnh của Cung Lang có thể dẫn đến viêm phổi, ít nhất phải nghỉ ngơi vài ngày.
Hoắc Hữu Thanh do dự một hồi, y vẫn chưa gọi điện thoại cho nhà của Cung Lang.
Gia đình Cung Lang rất giàu có, nhưng ở một mức độ nhất định thì Cung Lang không quá được yêu thương, thương này không phải thương theo nghĩa hẹp, mà lại có quan hệ với anh trai của cậu.
Cung Lang còn có một người anh trai, nghe nói là chủ nói một không nói hai. Trước kia Cung Lang cũng rất hư, đến khi anh trai đi du học trở về nước, với xu thế nổi trận lôi đình nên đã chỉnh đốn em trai mình một trận, ba ngày một trận nhẹ, năm ngày một trận nặng, bắt buộc ai trong nhà cũng không được chiều Cung Lang.
Nếu để anh trai của Cung Lang biết chuyện cậu đứng trước cửa nhà mình một ngày một đêm rồi sinh bệnh, e là anh ta sẽ dùng thắt lưng quất Cung Lang trong phòng bệnh mất.
Đáng sợ nhất là anh ta sẽ đi thẳng tới nhà tìm Cung Lang.
Hoắc Hữu Thanh nhớ lại dáng vẻ của anh cả nhà họ Cung, vẫn không nên gọi thì hơn. Y nhờ dì trong nhà chăm sóc Cung Lang, còn mình thì ngồi trước cửa sổ sát đất, ánh sáng ấm áp, y mở cầm phổ ra, từng tiếng nhạc vang lên từ đầu ngón tay.
Chẳng biết đàn bao lâu, cơ thể y bị ôm từ phía sau.
"Hữu Hữu."
Người đang ôm y đang đặt cái đầu hơi nặng lên vai y. Hoắc Hữu Thanh không quay lại nhìn, Cung Lang ôm y một hồi, mới chủ động buông ra, ngồi xuống bên cạnh Hoắc Hữu Thanh. Cậu vừa hạ sốt, cả người như kiệt sức, nhưng lại cố chấp muốn ở bên cạnh Hoắc Hữu Thanh.
Cậu bảo vệ Hoắc Hữu Thanh nhiều năm như vậy, sao lại không biết tính tình của Hoắc Hữu Thanh vừa lạnh lùng vừa dịu dàng. Theo lý thì đây là hai tính cách hoàn toàn bất đồng, nhưng riêng Hoắc Hữu Thanh lại pha trộn cả hai.
Cậu vất vả lắm mới dùng khổ nhục kế để vào nhà Hoắc Hữu Thanh, cậu sẽ không dễ dàng đi đâu.
Cung Lang cẩn thận đặt đầu trên vai Hoắc Hữu Thanh, một lúc sau, cánh tay cậu vòng qua eo y. Hành động này khiến Hoắc Hữu Thanh nhíu mày, y muốn đẩy người ra, nhưng khi nhìn thấy đôi môi tái nhợt của Cung Lang, y lại không làm được.
—
Cung Lang ở lại nhà của Hoắc Hữu Thanh ba ngày.
Đến ngày thứ tư, Hoắc Hữu Thanh đá người đang áp lên nửa người y xuống giường, người bị đá xuống giường không nóng nảy, bò dậy ngồi trên thảm, cười với Hoắc Hữu Thanh: "Hữu Hữu, buổi sáng muốn ăn gì? Tớ làm cho cậu nhé."
"Cậu khỏi bệnh rồi", đây là một câu trần thuật.
Cung Lang "à" một tiếng, cậu gác cằm lên giường, ngoan ngoãn nói: "Nhờ Hữu Hữu chăm sóc tớ mà tớ không sao rồi, nhưng...", thấy Hoắc Hữu Thanh muốn nói, cậu vội vàng ngắt lời: "Tớ bỏ lại chuyện công ty, lái xe suốt đêm về đây, tớ bị anh trai phát hiện rồi. Giờ này mà về chắc chắn sẽ bị anh ấy đánh cho nửa sống nửa chết mất. Cuối tuần anh ấy phải ra nước ngoài, tớ muốn đợi anh đi rồi mới về, chắc đến khi đó cơn giận của ảnh cũng nguôi rồi."
"Anh trai biết hết mấy chỗ ở của tớ, giờ mà đi khách sạn thì tầm hai tiếng anh ấy sẽ đánh tới ngay. Hữu Hữu, giúp tớ thêm vài ngày nữa đi, vài ngày thôi mà."
Cung Lang vừa dứt lời, điện thoại di động của cậu cũng vang lên.
Vốn dĩ Hoắc Hữu Thanh không có hứng thú với cuộc điện thoại này của Cung Lang, y đứng dậy đi vào phòng tắm, nhưng lại nghe thấy loa ngoài—
"Cung Lang, anh biết mày đang ở chỗ của Hoắc Hữu Thanh, anh đang lái xe tới, chờ anh tới chỉnh đốn mày một chút."
Là giọng nói của anh trai Cung Lang.
Mười phút sau, Hoắc Hữu Thanh và Cung Lang lên xe đến sơn trang mà bạn học cấp ba đã nhắc đến.
Nửa tiếng sau, Hoắc Hữu Thanh chợt nghĩ sao y phải sợ anh trai Cung Lang, chỉ cần tống cổ Cung Lang ra khỏi nhà là được rồi mà.
Con ngươi chuyển động, Hoắc Hữu Thanh nhìn khung cảnh lạ lẫm ở bên ngoài, hai từ "dừng xe" lặng lẽ nuốt ngược về.
Nếu như tương lai y làm chuyện không tốt với Đới Nguyên, bọn Cung Lang tương lai ghét y là điều dễ hiểu thôi. Cung Lang hiện tại chẳng làm cái gì sai cả.
Dù sao cũng là bạn bè nhiều năm.
—
Vì đi gấp nên không kịp mang theo quần áo.
Cung Lang xung phong lái xe đi mua quần áo, kêu Hoắc Hữu Thanh ăn chút gì rồi đi ngủ, cậu thấy Hoắc Hữu Thanh không ngủ đủ lắm.
Vừa mới nhận được tin nhắn của Cung Lang, bạn trung học vội vàng chạy đến sơn trang trước giờ hẹn: "Đúng đó Hữu Hữu, cậu về phòng nghỉ ngơi trước đi. Tớ với Cung Tử đi mua quần áo cho."
Hoắc Hữu Thanh chỉ gật đầu nhẹ.
Sơn trang này được xây ở lưng chừng núi, đẩy cửa số ra là có thể nhìn thấy mây sương ở đằng xa, trắng mờ như kem sữa nhẹ nhàng bao lấy ngọn núi. Hoắc Hữu Thanh ngồi trên ban công, nhàm chán mà nghịch điện thoại. Chợt nhận được một tin nhắn từ ứng dụng mạng xã hội.
Cừu Vấn Phỉ: Cơ thể cậu tốt hơn chưa?
Cừu Vấn Phỉ: Cây xanh mà cậu trồng ở ký túc xá, tôi giúp cậu tưới nước rồi.
Cừu Vấn Phỉ: Định lúc nào thì về?
Cừu Vấn Phỉ: Tôi có thể tới gặp cậu không?
Hoắc Hữu Thanh không trả lời.
Khoảng mười phút sau, Cừu Vấn Phỉ lại gửi tin nhắn đến.
Cừu Vấn Phỉ: Lần trước cậu ngất đi, trên tay cậu còn cầm một phong thư, tôi đã đặt nó trên bàn của cậu, nhưng mấy ngày trước, người bạn tên là Cung Lang đã đến ký túc xá lấy đi rồi.
Tin nhắn này khiến Hoắc Hữu Thanh dừng lại một chút, tin nhắn của Cừu Vấn Phỉ lại gửi đến.
Cừu Vấn Phỉ: Lúc ấy bạn của cậu mở thư ra xem thì vẻ mặt rất khó coi.
Cừu Vấn Phỉ trả lời trong vài giây, cậu ta nói không cần cảm ơn, còn gửi thêm một biểu tượng cảm xúc.
Bọn Cung Lang vẫn chưa trở về, Hoắc Hữu Thanh buồn chán ngắm phong cảnh một hồi rồi nằm trên giường chợp mắt. Không ngờ lại ngủ quên, còn ngủ đến năm 27 tuổi.
Ông chủ nhận được đơn từ chức của cậu nhưng không trả lời. Ngược lại là người đại diện trao đổi với cậu, anh ta nói dù đã từ chức nhưng căn cứ vào hợp đồng thì một tháng tới cậu vẫn phải đến công ty.
Đi làm thì đi làm, dù sao cũng chỉ kiên trì thêm một tháng nữa.
Hoắc Hữu Thanh mặt không đổi sắc nghĩ, vừa thắt cà vạt lên cổ mình.
Còn quá sớm để đến công ty. Sau một khoảng thời gian ở tuổi 27, y đã bắt đầu học cách pha cà phê. Hoắc Hữu Thanh đứng trong phòng trà nước, tự pha cà phê cho mình, pha được nửa chừng thì có mấy người đi vào.
"Tôi nghe nói hôm nay vị tiên sinh kia sẽ đến."
"Vậy không phải là chúng ta có thể xem hiện trường làm việc của hắn sao?"
"Mơ à, vị tiên sinh kia chỉ tìm ông chủ, còn nữa, chẳng lẽ các người không biết hắn đã không còn chụp rồi sao? Dù có chụp, thì lần nào chúng ta cũng đều thu dọn hiện trường."
Hoắc Hữu Thanh không để ý đến cuộc nói chuyện của đồng nghiệp, y đang tập trung vào cà phê trong tay mình. Có lẽ y nghiêm túc quá nên có người bên cạnh cười tủm tỉm, còn chủ động nói: "Để tôi giúp cậu."
Người nói chuyện là một đồng nghiệp nam trẻ tuổi, bình thường ăn mặc rất thời trang.
Hoắc Hữu Thanh nhìn đối phương, chớp mắt, nhường vị trí. Vì là cà phê của mình nên y nhìn rất chăm chú, không biết sao hai má đồng nghiệp càng lúc càng hồng, khiến y không thể ngó lơ, chỉ có thể hỏi: "Cậu bị ốm hả?"
Đồng nghiệp nam vội lắc đầu, giọng nhẹ hơn khi nãy: "Không có."
Hoắc Hữu Thanh muốn nói gì đó, nhưng cửa phòng trà nước bị gõ hai lần, ngoài cửa có một người không ngờ tới.
"Ngại quá, cà phê mọi người pha thơm quá, tôi muốn hỏi một chút đó là nhãn hiệu gì vậy?"
Thanh âm du dương kèm theo tiếng nước sôi đổ vào cốc sứ, Hoắc Hữu Thanh ngoảnh đầu lại thì bắt gặp một đôi mắt màu hổ phách.
Khi chủ nhân của đôi mắt hổ phách nhìn thấy Hoắc Hữu Thanh thì khẽ chớp mắt.
Không biết có phải do ảo giác của Hoắc Hữu Thanh hay không.
Hoắc Hữu Thanh sau đó mới biết, người mà các đồng nghiệp đang nói đến là Đới Nguyên, cũng sau đó mới biết Đới Nguyên từng là một nhiếp ảnh gia nổi tiếng. Hắn và ông chủ Hải Đức tiên sinh là quan hệ đàn anh.
Theo như đồng nghiệp nói thì Đới Nguyên rõ ràng là có thiên phú hơn, nhưng tiếc là hắn đã ngừng chụp ảnh rồi.
Hóa ra ông chủ quen biết Đới Nguyên, chẳng trách hôm đó trong xe lại nhắc tới Đới Nguyên với y.
Hoắc Hữu Thanh hôm đó chưa xong ca thì đã trực tiếp đi tìm người đại diện của ông chủ, đề nghị bồi thường vi phạm hợp đồng.
Vì để tốt cho mình, cũng là tốt cho Đới Nguyên, y cảm thấy mình không nên tiếp xúc nhiều hơn với những người liên quan đến Đới Nguyên. Ông chủ là sư huynh của Đới Nguyên, nói không chừng gã cũng muốn báo thù cho hắn.
Y không có đồ gì ở công ty, thậm chí còn không cần thùng carton để thu dọn. Y tay không rời đi, ngay khi chuẩn bị rời khỏi tòa nhà công ty thì có người đuổi theo.
"Chờ một chút!"
Người đuổi theo chắn trước mặt y, trên khuôn mặt tái nhợt có chút rụt rè và bất an: "Lần trước mấy chuyện bọn Cung Lang làm với cậu, tôi thay bọn họ xin lỗi cậu, hy vọng cậu có thể tha thứ cho họ. Còn sư huynh của tôi chỉ là nhất thời tức giận mới cố tình thuê cậu, anh ấy vừa nói với tôi, anh ấy không giận nữa, cậu có thể trở lại làm việc. Sư huynh sẽ không vì tôi mà cố tình gây sức ép cho cậu nữa đâu."
Hoắc Hữu Thanh dừng lại, y muốn làm rõ một chuyện với Đới Nguyên.
"Không cần, cậu không cần xin lỗi thay họ, cũng không cần giải thích với tôi. Sau này chúng ta là người không quen, nếu cậu có nhìn thấy tôi thì lướt qua là được", y liếc nhìn hình xăm trên cổ Đới Nguyên:
"Hình xăm đó... Có thể xóa không?"
Hoắc Hữu Thanh cảm thấy giọng điệu của mình khá ổn, tâm tình tĩnh lại, nhưng người trước mặt bỗng im lặng. Đôi mắt màu hổ phách trước đó còn tràn đầy sợ sệt, áy náy, giờ trở nên tối sầm, giống như sắc trời từ trong chuyển sang âm u, không ai biết dưới đám mây đen là cơn bão hủy diệt hay một hồi mưa rả rích.
Hoắc Hữu Thanh bắt đầu cảm thấy không thoải mái, y quyết định không nói thêm, lập tức rời đi, nhưng khi vừa bước qua người kia thì tay y bị nắm lấy.
Dưới ánh mặt trời, thiếu niên xanh xao, đầu ngón tay đều lạnh như băng, nhẹ nhàng cười với y: "Quả nhiên là cậu không nhớ tôi."
Hai chữ cuối cùng là khẩu hình miệng không phát ra tiếng, nhưng Hoắc Hữu Thanh lại hiểu được.
Đới Nguyên gọi y là chủ nhân.
-Hết chương 8-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT