Sáng nay lúc ra ngoài, không khí lạnh đột ngột khiến Hoắc Hữu Thanh nhận ra rằng mùa đông đã thực sự đến. Trong bệnh viện, cảm giác lạnh giá của mùa đông càng rõ rệt hơn.
Nói là bệnh viện thì không chính xác lắm, nó giống một viện điều dưỡng đắt tiền hơn, dọc đường đi không thấy có bệnh nhân nào khác. Dường như Đới Diệc Tân là bệnh nhân duy nhất sống ở nơi này.
Mà lúc này đây, bệnh nhân ấy đang nằm trên giường.
Hoắc Hữu Thanh có thể dễ dàng quan sát tình hình trong phòng qua lớp cửa kính. Tay chân Đới Diệc Tân bị trói bằng dây đai màu xanh trắng. Đối với bất kỳ một người bình thường nào thì điều này chẳng có ý nghĩa tốt đẹp gì, nhưng hắn dường như không chú ý đến điều đó. Cặp mắt mở to, nhìn đăm đăm trần nhà màu trắng.
Tóc hắn bị cạo sạch, để lộ da đầu màu xanh trắng, trên da đầu có một vết sẹo do phẫu thuật để lại. Sau khi cắt bỏ vết khâu, vết thương nhăn nheo như có một con rắn nhỏ đang bám vào.
Hoắc Hữu Thanh liếc mắt nhìn mấy lần rồi xoay người rời đi. Trợ lý của Đới Diệc Tân đuổi theo: "Ngài Hoắc, tôi đưa anh về."
"Thôi khỏi, tôi tự bắt taxi được." Hoắc Hữu Thanh lạnh nhạt từ chối.
Trợ lý nói: "Nơi đây hẻo lánh, khó bắt taxi lắm." Anh ta liếc nhìn cửa sổ sát đất cao gần ba mét bên trái: "Sắp mưa rồi, để tôi đưa anh về."
Người trợ lý này chính là trợ lý Quế năm đó. Y và Đới Diệc Tân đi du lịch ở nơi cực lạnh, nửa đường y lên cơn sốt cao, khi tỉnh lại trong bệnh viện liền nhìn thấy trợ lý Quế, lúc đó trợ lý Quế đã nói những điều tốt đẹp thay cho Đới Diệc Tân.
Y không nhớ chính xác, nhưng đại khái là Đới Diệc Tân đã làm chuyện nguy hiểm gì đó vì y.
Hoắc Hữu Thanh nhìn chằm chằm trợ lý Quế mấy giây, cuối cùng đồng ý. Y vốn tưởng rằng đối phương sẽ nói đến chuyện của Đới Diệc Tân ở trong xe, nhưng không, anh ta đưa y đến nhà, gật đầu rồi rời đi.
Hoắc Hữu Thanh dừng trước cổng khu nhà một lúc. Y ngẩng đầu nhìn trời. Bầu trời u ám, giống như một mảng lớn nấm mốc do thức ăn hết hạn sinh ra.
Khi về đến nhà, y tắm rửa thay quần áo trước, sau đó thì làm việc. Y tự pha một tách cà phê, hỏi anh họ có nhìn thấy cái DVD của mình đâu không.
Làm xong rất nhiều chuyện vụn vặt, cuối cùng ngoài trời cũng bắt đầu mưa. Cửa sổ ngăn cách mưa lạnh, nghe tiếng mưa rơi, Hoắc Hữu Thanh ngã vào trên sô pha, ôm gối nhắm mắt lại.
Trạng thái ấy kéo dài cả tuần. Vào một đêm khuya, sau khi tắt bản dịch, y bấm vào trang web, nhập một thuật ngữ vào ô tìm kiếm.
Phẫu thuật thùy não.
***
Hai ngày sau, Hoắc Hữu Thanh gọi điện cho trợ lý Quế.
Lần thứ hai đến viện điều dưỡng, y vẫn không thể chịu đựng được cái cảm giác bên trong. Mặc dù có thể thấy rằng trong khái niệm thiết kế có hai chữ ấm áp, nhưng một khi nó được liên kết với một căn bệnh thực sự, cảm giác ấm áp sẽ biến mất.
Lần này Đới Diệc Tân không nằm trên giường, hắn ngồi trên xe lăn, hai chân duỗi ra từ trong ống quần chấm đất, vừa nhìn là thấy ngay mắt cá chân gầy guộc. Hoắc Hữu Thanh liếc qua, chỉ có một từ để miêu tả —— gầy.
Y không biết Đới Diệc Tân gầy từ khi nào, nhưng nhìn kỹ thì có vẻ như Đới Diệc Tân đã bắt đầu gầy đi trong khoảng thời gian hắn kiên quyết chuyển đến sống cùng y.
Xe lăn dừng lại trước cửa sổ sát sàn, chăn mỏng được đắp lên hai chân Đới Diệc Tân, hắn nhìn chằm chằm khoảng sân bên ngoài không chớp mắt. Không, cũng không thể nói là nhìn chằm chằm, chỉ là xe lăn hướng ra sân, mà hắn lại đối diện với sân, cho nên tầm mắt mới nhìn ra bên ngoài.
Hai tay hắn vẫn bị trói bằng dây đai, như thể sống cộng sinh với chiếc xe lăn bên dưới. Một sợi dây trói buộc như mọc ra từ cơ thể hắn, và hắn không thể thoát khỏi nó trong cuộc sống này.
Hoắc Hữu Thanh đi tới trước mặt Đới Diệc Tân, sự yên tĩnh này đủ để thu hút sự chú ý của bất kỳ người bình thường nào. Nếu Đới Diệc Tân là người bình thường, hắn sẽ ngay lập tức chuyển ánh mắt sang khuôn mặt của Hoắc Hữu Thanh, bởi vì đó là Hoắc Hữu Thanh.
Nhưng Đới Diệc Tân không hề.
Hắn hoàn toàn không nhìn thấy Hoắc Hữu Thanh, cho dù Hoắc Hữu Thanh chắn tầm nhìn của hắn ra sân thì ánh mắt đó cũng không thay đổi.
Trước đây nhìn mặt mày của hắn luôn có cảm giác u ám, nhưng giờ đây chúng trống rỗng, đôi mắt màu hổ phách không chứa nỗi được gì.
Hoắc Hữu Thanh cúi đầu nhìn Đới Diệc Tân bằng ánh mắt gần như ác ý, y đang tìm khuyết điểm của đối phương, y không tin Đới Diệc Tân lại làm một ca phẫu thuật đã bị xoá bỏ hàng chục năm này.
Phẫu thuật thùy não - một loại phẫu thuật được cho là có thể chữa khỏi bệnh tâm thần ở thế kỷ trước. Sự thật chứng minh rằng loại phẫu thuật này không thể loại bỏ được bệnh tâm thần, ngược lại, nó có tác dụng phụ rất nghiêm trọng. Một số người sẽ ốm yếu và trở nên bạo lực hơn, mà cũng có người sau khi làm phẫu thuật này sẽ mất hết khả năng suy nghĩ. Nói đơn giản thì sẽ trở thành một kẻ ngốc vô tri.
2
Không có ký ức, không có cảm xúc, tốt hơn trạng thái thực vật một chút là có thể mở mắt, nhưng vẫn phải sống như một cái vỏ trống rỗng trong thế giới của con người.
Hoắc Hữu Thanh sao có thể tin Đới Diệc Tân sẽ làm loại phẫu thuật này được, e chỉ là khổ nhục kế mà thôi. Hắn cho rằng nếu rạch đầu ra thì y sẽ đồng cảm với hắn sao?
Mơ đi!
Những gì y phải chịu đựng, không thể nào bù đắp được chỉ bằng khổ nhục kế.
Tất thảy đều được thực hiện trước mặt Đới Diệc Tân. Một lúc sau, Hoắc Hữu Thanh giống như một đứa trẻ sơ sinh. Hôm nay trời không sáng, nhưng Hoắc Hữu Thanh có nước da rất trắng, đủ làm người ta hoa mắt.
Trong phòng bật máy sưởi nhưng trên da vẫn nổi một lớp mụn đỏ. Hoắc Hữu Thanh không thèm để ý, y hạ thấp cái cổ mảnh khảnh, đến gần mặt Đới Diệc Tân, muốn tùy tiện chế nhạo sự đạo đức giả và sự vô dụng của hắn.
Đúng vậy, y không tìm thấy cảm xúc của Đới Diệc Tân.
Trong mắt Đới Diệc Tân, không có y hay bất cứ thứ gì.
Hoắc Hữu Thanh khựng lại, y không tự chủ cắn chặt môi, bước tiếp theo liền dùng sức chen vào xe lăn. Hai thanh niên chen chúc trên một chiếc xe lăn, chật vật không tưởng. Mặc dù có một tấm chăn bên dưới, nhưng Hoắc Hữu Thanh vẫn cảm thấy chân của Đới Diệc Tân dường như chỉ còn lại xương, cộm đến phát hoảng.
Y nắm lấy tay Đới Diệc Tân, muốn cởi dây trói ra, lại chợt nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út bàn tay trái của đối phương.
Nhẫn nút thắt của Hercules.
Chiếc nhẫn lặng lẽ nằm trên tay Đới Diệc Tân, hình như là bởi vì Đới Diệc Tân đang gầy nên chiếc nhẫn nhìn hơi rộng, bên ngoài quấn một sợi dây rất mỏng.
Chiếc nhẫn kim loại hình rắn kết hợp với sợi dây trong suốt, sáng tối khó phân biệt, đẹp đẽ đến kỳ lạ. Hoắc Hữu Thanh vươn ngón tay chạm vào nó, giây tiếp theo, y tháo chiếc nhẫn ra khỏi ngón áp út của Đới Diệc Tân và ném nó đi. Ném nó đi rồi, y nhìn lại Đới Diệc Tân với ánh mắt khiêu khích.
Nhìn lại đi?
Không nhìn lại.
Đới Diệc Tân hoàn toàn không nhìn y.
Ngay cả khi y ném mất chiếc nhẫn của Đới Diệc Tân.
Hoắc Hữu Thanh cau mày càng chặt hơn, y cởi dây trói trên tay Đới Diệc Tân, đặt lên người mình. Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng y đã quen thuộc với bàn tay của Đới Diệc Tân đến vậy rồi. Y run lên khi chạm vào da thịt hắn, chút ký ức không nên có lại ùa về.
Sự kiên nhẫn của Đới Diệc Tân luôn kém trong mọi việc, nhưng đôi khi lại rất tốt, sẽ cố tình ép Hoắc Hữu Thanh nói những điều mà mình muốn nghe.
Không hề có phản ứng gì, Đới Diệc Tân không có phản ứng, giống như thứ y chạm vào không phải da thịt, mà là chăn, hoặc là không khí.
Hoắc Hữu Thanh đột nhiên thở ra một hơi, y hất tay Đới Diệc Tân ra, đứng dậy mặc quần áo vào người. Điều đầu tiên y làm sau khi mặc quần áo vào là tát Đới Diệc Tân một cái thật mạnh không thương tiếc.
"Anh cho rằng tôi sẽ tha thứ cho anh sao?" Hoắc Hữu Thanh nói rất lạnh lùng, nói một câu lại tát một cái: "Anh cho rằng tôi sẽ tin thủ đoạn độc ác của anh sao? Tôi hoàn toàn không tin. Nếu như anh có gan thì giả ngu cả đời luôn đi!"
Cái tát thứ ba.
5
Đới Diệc Tân dù bị đánh cũng không quay đầu lại, ba cái tát khiến mặt hắn đỏ bừng, còn chảy cả máu mũi. Đới Diệc Tân giống như một con rối, mặc kệ tất cả. Máu mũi chảy ra từ chiếc mũi cao thẳng, chảy qua đôi môi, chảy xuống quần áo dọc theo chiếc cằm tinh tế.
Hoắc Hữu Thanh nhìn cảnh đó, vô cùng tức giận, y tát một cái nữa. Lần này rất mạnh, hắn bị đánh ngã xuống đất, cả hắn và chiếc xe lăn cùng nhau ngã xuống đất.
Tiếng động lớn thu hút sự chú ý của người bên ngoài, có người gõ cửa, Hoắc Hữu Thanh sau khi bình tĩnh lại, hít một hơi mới quay người sải bước ra mở cửa.
Ngoài cửa là nhân viên y tế phụ trách chăm sóc cho Đới Diệc Tân, nhìn thấy tình hình trong phòng bệnh, đối phương kinh ngạc hít một hơi, vội vàng tiến lên hai bước, nhưng lại dừng lại, nhìn Hoắc Hữu Thanh với cảm xúc phức tạp.
"Thưa anh, anh không nên đối xử với bệnh nhân như vậy. Anh ấy mới phẫu thuật não không lâu, nếu anh cứ đối xử với anh ấy như vậy, rất dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn."
Trên mặt Hoắc Hữu Thanh vẫn còn chút ửng hồng chưa tan hoàn toàn vì tức giận, đôi mắt phượng lúc này sáng đến kinh ngạc, giống như có lửa đốt bên trong.
"Hắn đã làm loại phẫu thuật đó rồi, vậy nên việc tôi đối xử với anh ta như thế nào cũng không quan trọng. Một kẻ ngốc không thể kiểm soát được bản thân, bộ não của mình thì sống trên đời này để làm gì? Chết đi sẽ chẳng phải tốt hơn sao?"
Nhân viên y tế nghe vậy thì mím môi, không phản bác cũng không đáp lại, trong mắt người nộ ẩn chứa sự lên án thầm lặng nhưng lại không thể hiện rõ ràng.
Hoắc Hữu Thanh không quan tâm, nói đến chuyện của Đới Diệc Tân thì y đã không còn là một người tốt tính từ lâu rồi.
"Ngài Hoắc muốn làm cho ngài Đới chấm dứt trạng thái này sao?"
Một âm thanh đột ngột cắt ngang trạng thái của căn phòng.
Hoắc Hữu Thanh quay đầu lại, phát hiện đó là một bác sĩ ngoại quốc mặc áo blouse trắng, tuổi cũng không còn trẻ, đầu tóc hơi hói, đang mỉm cười nhìn y. Hoắc Hữu Thanh chú ý tới bảng tên trên ngực của bác sĩ nước ngoài, y nghĩ ra gì đó: "Ông là bác sĩ của hắn sao?"
Bác sĩ ngoại quốc gật đầu: "Có thể gọi tôi là Lucian. Rất vui được gặp cậu, ngài Hoắc. Đáng tiếc, lần trước không khéo lúc tôi đi công tác nên không thể gặp được cậu."
Rõ ràng ông ta là bác sĩ chăm sóc cho Đới Diệc Tân, nhưng lại nhắm mắt làm ngơ trước cú ngã đáng thương của hắn.
Hoắc Hữu Thanh híp mắt: "Lời nói ban nãy của ông là có ý gì? Kết thúc trạng thái này? Kết thúc thế nào?"
Nụ cười của bác sĩ ngoại quốc càng sâu: "Không biết ngài Hoắc đã từng nghe nói đến phương pháp trợ tử (cái chết không đau) không?"
Hoắc Hữu Thanh sững người rùng mình, không trả lời vấn đề đó. Y hỏi ngược lại: "Ông có biết mình đã thực hiện một loại phẫu thuật đã bị bỏ từ lâu rồi không?"
"Tôi biết chứ."
"Vậy sao ông dám làm?"
"Là do ngài Đới uỷ thác cho tôi và nhóm của tôi làm việc đó, tôi đã ký hợp đồng không chịu trách nhiệm theo thông báo công khai." Bác sĩ ngoại quốc nói: "Đương nhiên, nếu anh Hoắc kiện tôi, tôi có lẽ sẽ phải trả giá đắt, nhưng thù lao của ngài Đới rất hời."
Hoắc Hữu Thanh nghe ra ám chỉ, đối phương không sợ bị thu hồi giấy phép hay ngồi tù. Y quay đầu nhìn lại, Đới Diệc Tân vẫn nằm trên mặt đất, chiếc xe lăn đè lên người hắn, hai chân bị kẹt trong chiếc xe lăn, vẫn không có phản ứng.
"Từ nay về sau hắn sẽ như vậy à?" Hoắc Hữu Thanh đột nhiên hỏi.
"Đúng là như vậy, ngài Hoắc."
Hoắc Hữu Thanh lại nhìn bác sĩ nước ngoài: "Tại sao hắn muốn làm loại phẫu thuật này?"
Bác sĩ ngoại quốc "a" một tiếng, có chút bất lực và ao ước nói: "Tôi chưa từng thấy tình yêu ích kỷ vô tư như vậy, ngài Hoắc, cậu có biết không? Lúc ngài Đới tìm tôi, tôi kiên quyết không đồng ý phẫu thuật. Nhưng ngài Đới ngắt lời tôi bằng một câu: Muốn quên một người nên phải dùng cách khác. Cùng một lúc, ngài Đới chọn buông bỏ ký ức của mình và cũng kiên quyết từ bỏ khả năng tạo ra ký ức mới. Hắn nói sẽ không yêu bất cứ ai ngoài cậu sau khi mất trí nhớ."
1
***
"Ngài Đới, cậu nhất quyết muốn dứt bỏ ký ức sao? Từ lời nói của cậu, tôi có thể thấy hai người rất yêu nhau, tại sao cậu không thử những phương pháp khác?" Lucian nhớ lúc đầu mình đã hỏi ngài Đới như vậy.
Ngài Đới sờ chiếc nhẫn trên tay, trong đôi mắt hổ phách là tro tàn: "Bởi vì tình yêu của tôi sẽ chỉ khiến người ấy đau khổ."
Giọng điệu thản nhiên, nhưng khi nhắc đến "người ấy" thì hàng mi dài khẽ rung, khoé mắt khẽ cong.
4
____________________
+
Nổ: Mé, đau tim quá trời ơi TT
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT