"Tôi muốn hôn tiếp, được không?"

— "Hữu Hữu, tôi thật sự không nỡ để em về nước, không biết vì sao khi ở chung với em, tôi luôn cảm thấy thời gian trôi qua thật mau. Tại sao ngày nghỉ lại ngắn như thế? Kỳ nghỉ tiếp theo em sẽ đến gặp tôi chứ?"

Nghe được âm thanh, Hoắc Hữu Thanh hé môi: "Sẽ."

Y uống rất say, không phát hiện cơ thể người đang ôm mình trong nháy mắt cứng đờ. Tiếp đó y lại càng khó phân biệt hơn. Khó khăn nuốt xuống mùi rượu nơi đầu lưỡi, bởi vì không thở được nên ngón tay y siết chặt, thử thoát ra khỏi lồng ng.ực người nọ.

Giãy không được, ngay cả chân cũng không chạm được đất.

Hình như y bị ôm đến ghế trước cửa sổ, người lúc nãy còn không cho y uống rượu bây giờ lại đút từng ngụm rượu vào miệng y. Cứ như vậy, Hoắc Hữu Thanh say lại càng say, y say đến yếu ớt vô lực, bây giờ ngay cả giãy dụa cũng không được.

Người ôm y đặt chai rượu qua một bên, hôn y từ dưới lên.

Vầng trăng khuyết treo trên mặt biển, bóng trăng in trên mặt nước như gần trong gang tấc, vươn tay là có thể ôm vào lòng.



Trở lại thời không 18 tuổi.

Hoắc Hữu Thanh cũng quen rồi, y xuống giường rửa mặt, nhưng vừa ra khỏi phòng tắm liền nhìn thấy Cung Lang đang đứng trước bàn của mình, vẻ mặt thoáng chốc ngưng trọng.

Cung Lang như không thấy sự thay đổi của y, vẫn theo sát nói chuyện với y: "Không còn sớm nữa đâu, mau qua đây ăn sáng đi."

Có bạn cùng phòng nghe được, đứng một bên cười ghẹo: "Hâm mộ quá đi, tôi cũng muốn có người mang thức ăn cho mình mỗi ngày."

Cung Lang cười như không mà liếc bạn cùng phòng một cái, bạn cùng phòng lập tức ngậm miệng, nhưng Cừu Vấn Phỉ đang dọn sách lại mở miệng.

"Có gì mà hâm mộ, ngay cả việc mình ăn gì mỗi ngày còn không quyết định được."

Ánh mắt Cung Lang dời đến trên người Cừu Vấn Phỉ, nhưng vì Hoắc Hữu Thanh đang ở bên cạnh, cậu không thèm để ý đến Cừu Vấn Phỉ nữa, đặt tất cả tinh lực lên người Hoắc Hữu Thanh, dịu dàng mà nói bữa sáng hôm nay có gì, mình mua từ quán nào.

Đợi đến khi người trong ký túc xá đi hết, Hoắc Hữu Thanh mới nhẹ giọng nói: "Ngày mai cậu đừng mang bữa sáng cho tớ nữa, tớ có thể tự đến căn tin ăn. Bây giờ cậu vừa phải lên lớp vừa phải xử lý chuyện ở công ty, chắc là bận lắm."

"Có vội đi nữa cũng có thời gian chăm sóc cho cậu." Cung Lang lấy ghế của một bạn cùng phòng rồi ngồi bên cạnh, cậu nhìn chằm chằm hai má của Hoắc Quý Thanh thỉnh thoảng sẽ phồng lên khi y ăn, hồi lâu vẫn không kìm lòng được.

Cậu luôn nghĩ rằng mình rất kiên nhẫn, nhưng chuyện xảy ra gần đây làm cậu không thể bình tĩnh mà đợi nữa, không muốn làm gì hết. Nếu như ban đầu, cậu dùng nhiều thời gian hơn để làm cho Hoắc Hữu Thanh quen với sự thay đổi của mình từ bạn bè trở thành người yêu.

Nhưng bây giờ không được nữa.

Cậu nhìn ra Hoắc Hữu Thanh đang tránh né mình, chỉ cần cậu bớt quan tâm đến Hoắc Hữu Thanh thì cậu có thể khắc chế bản thân, phương pháp tốt nhất bây giờ chính là duy trì nguyên trạng. Nhưng cậu quá để ý Hoắc Hữu Thanh, cậu không thể chịu đựng được việc Hoắc Hữu Thanh rời xa mình.

Bèn dùng chút mánh khóe để được gần y hơn.

Hoắc Hữu Thanh gần như bưng kín mặt mình trong nháy mắt, không nhìn Cung Lang, y như trốn tránh nói: "Tớ no rồi."

Y đứng dậy muốn nhanh chóng rời đi nhưng Cung Lang lại theo sau, lấy balo mà y định mang lên lưng: "Tớ đưa cậu đi."

Hoắc Hữu Thanh đột nhiên dừng bước, y nhìn về phía Cung Lang, mà Cung Lang làm như không có chuyện gì, nhíu mày nói: "Sao vậy?" Trên khuôn mặt tuấn mỹ còn nở nụ cười: "Nếu còn không đi sẽ bị muốn đấy."

Hôm nay là ngày cuối khóa.

Hoắc Hữu Thanh ngồi trong phòng học nhưng chẳng có tâm tư mà nghe bài giảng, gần đến giờ tan học y nhịn không được mà nhìn ra ngoài phòng học, y sợ nhìn thấy bóng dáng của Cung Lang.

Hành động bây giờ của Cung Lang làm cho y vô cùng không thích, y dùng bút vẽ gì đó không ngừng, cho đến khi nhận ra bản thân mình đang làm gì thì cả trang giấy đã bị chữ như gà bới che kín.

Giữa trưa, Cung Lang đúng giờ đứng bên ngoài lớp học.

Hoắc Hữu Thanh nhìn thoáng qua rồi dời mắt, lúc đi ra ngoài biểu cảm rất lạnh lùng, nhưng Cung Lang làm như không thấy, mạnh mẽ cầm lấy cổ tay Hoắc Hữu Thanh, dẫn y đi ăn cơm.

Tầng dạy học kẻ đến người đi, động tĩnh quá lớn sẽ làm người khác chú ý, Hoắc Hữu Thanh không muốn trở thành tâm điểm bị người khác thảo luận, cho nên chỉ dùng chút lực để từ chối, giãy mãi không thoát y đành mặc kệ vậy.

Đến lớp học buổi chiều, Hoắc Hữu Thanh lấy cớ đi vệ sinh mà rời phòng học trước. Y không đi đâu, chỉ là chạy ra ngoài tự ăn tối, rồi chậm rãi tản bộ đi về.

Y mới thở ra một hơi, không ngờ trên đường trở về lại gặp được Cung Lang.

Từ cổng trường đến ký túc xá Hoắc Hữu Thanh chỉ có một con đường duy nhất, con đường đó rất ít đèn đường, có rất nhiều học sinh đã phản ánh vấn đề này, nói đường rất tối nhưng trường học vẫn chưa xử lý.

Hơn nửa người của Cung Lang giấu trong bóng tối, nửa khuôn mặt lộ ra dưới ánh đèn u ám, thoạt đầu nhìn thấy nhất định sẽ làm người khác sợ hãi.

Tim Hoắc Hữu Thanh lập tức đập nhanh hơn, ngay lúc này y muốn chạy trốn khỏi đây, nhưng nghĩ lại Cung Lang đang ở cách đó không xa chính là bạn thân từ nhỏ của mình, chưa đến mức phải sợ đối phương như vậy, hơn nữa y cũng chẳng sợ người phiền phức.

Trốn một hai lần thì còn được, nhưng rồi vẫn phải đối mặt.

Hoắc Hữu Thanh nghĩ như vậy nên bước từng bước đi đến, vừa đến trước mặt Cung Lang thì bả vai của mình đã bị nắm lấy, Cung Lang cao hơn y một chút: "Đi đâu vậy?"

Không đợi Hoắc Hữu Thanh trả lời, Cung Lang đã nói tiếp: "Cậu có biết tớ gọi cho cậu bao nhiêu cuộc điện thoại, gửi bao nhiêu tin nhắn không? Thiếu chút nữa là tớ báo cảnh sát rồi đó."

Hoắc Hữu Thanh cố ý tắt máy để được tự do trong chốc lát. Khi đến gần, y phát hiện trong mắt Cung Lang có tơ máu, không khỏi có chút lưỡng lự, sau lại thẳng thắn nói: "Tớ gọi xe đến Minh Khải ăn cơm."

"Ồ, đi ăn cơm." Giọng nói nhẹ nhàng vang lên, bả vai Hoắc Hữu Thanh bị nắm lấy, Cung Lang hơi cúi đầu: "Đi ăn cơm sao không nói với tớ? Hữu Hữu, hửm? Tại sao không nói? Tớ có tốt với cậu không? Hữu Hữu, nói cho tớ biết, Cung Lang tớ có tốt với cậu không?"

Thời tiết lạnh dần, cho nên lúc hơi thở nóng ấm của người nọ phả vào mặt Hoắc Hữu Thanh, y không khỏi quay mặt đi hướng khác.

Hành động này làm cho hai mắt Cung Lang nóng lên, cậu đang nghe Hoắc Hữu Thanh nói chuyện, Hoắc Hữu Thanh đang giải thích với cậu. Theo lý thì cậu phải vui mừng, điều này chứng minh Hoắc Hữu Thanh còn đang quan tâm cậu.

Nhưng Cung Lang không nghe lọt.

Chờ đến khi nghe được, thì lại nghe thấy tiếng khóc của Hoắc Hữu Thanh.

Tiếng khóc mang theo sự phẫn nộ và bất lực, Hoắc Hữu Thanh dường như đang cầu xin cậu. Cậu giật mình như thể vừa tỉnh dậy sau một giấc mộng dài, sững sờ nhìn cổ Hoắc Hữu Thanh. Trắng đến chói mắt, bên sườn cổ mảnh khảnh xuất hiện mấy dấu vết không nên xuất hiện.

Cung Lang đột nhiên buông tay ra, nhìn thấy Hoắc Hữu Thanh giơ tay lên che cổ của mình, lại dùng một bàn tay khác nhanh chóng lau đi nước mắt yếu đuối trên mặt. Ánh mắt Hoắc Hữu Thanh nhìn cậu không còn cố ý mang vẻ lạnh lùng mà biến thành sợ hãi, giận dữ và ghét bỏ.

Đôi mắt phượng vốn luôn tín nhiệm cậu, lúc này vì khóc mà vô cùng đáng thương. Cung Lang ý thức được bản thân đã làm nhiều chuyện khốn nạn, cậu nắm lấy bàn tay Hoắc Hữu Thanh tát lên mặt mình, thấy người nọ giãy dụa dữ quá nên tự tay đánh mình.

Cung Lang đánh mình không kiêng kỵ gì, mới vài cái tát mà khuôn mặt đã sưng lên. Cậu vừa đánh vừa giải thích với Hoắc Hữu Thanh: "Xin lỗi, là tớ hồ đồ, tớ không nên nổi giận rồi... Hữu Hữu, sau này tớ sẽ không bao giờ... như vậy nữa. Cậu tha thứ cho tớ lần này có được không?"

Cậu không biết hành động tự đánh bản thân này của mình đáng sợ bao nhiêu trong mắt Hoắc Hữu Thanh.

Mặt sưng phù hơi rướm máu, đôi mắt nhìn chằm chằm vào y.

Môi Hoắc Hữu Thanh run lên, không nói gì, chỉ xoay người rời đi.

Cung Lang muốn đuổi theo nhưng mới được hai bước đã dừng lại, cậu cảm thấy nếu bây giờ mình đuổi theo như vậy sẽ chỉ càng kích th.ích Hoắc Hữu Thanh, nên cậu đành từ bỏ.

Mà Hoắc Hữu Thanh không quay về ký túc xá, tuy rằng bây giờ y không biết bộ dạng của mình trông như thế nào, nhưng nếu cứ như vậy mà về ký túc xá chắc chắn sẽ bị người khác hỏi. Y che cổ mình, đi nhanh về hướng cổng trường.

Đi được nửa chừng, y chợt nhìn thấy sau cái bóng của mình còn có một cái bóng khác, rất cao lại gầy, như bóng của một người đàn ông.

- Hết chương 19-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play