Hoắc Hữu Thanh đã từng nghe âm thanh này, đến tối nay mới chợt hiểu ra âm thanh nghe được lần đó thể hiện điều gì.

Mùa hè của một học kỳ nào đó.

Ánh nắng nóng bức hừng hực đến lá cây cũng tưởng chừng như bị nướng cháy, ve sầu nằm trên thân cây xù xì càng làm cho thời tiết thêm oi bức nóng nực. Hiếm khi Cung Lang không đi cùng Hoắc Hữu Thanh đến thư viện, vì thế sau khi rời thư viện, lần đầu tiên y mua một cây kem ở cửa hàng trường.

Hoắc Hữu Thanh tò mò rất lâu chuyện các bạn cùng lớp đến cửa hàng để mua đồ uống lạnh và kem que sau giờ thể dục, nhưng cậu mợ nói mấy món đồ ăn vài đồng bên ngoài này không sạch sẽ, toàn là đường hóa học rẻ tiền, bơ kém chất lượng, còn nói ăn lạnh sẽ dễ làm hư dạ dày.

Lúc ăn tối dì giúp việc trong nhà nghe Hoắc Hữu Thanh nói đến chuyện này, ngày hôm sau còn cố ý làm đồ uống lạnh và kem que gửi đến cho y trong giờ thể dục.

Mùi vị rất ngon nhưng Hoắc Hữu Thanh vẫn rất hiếu kỳ với kem cây đóng gói đủ loại màu sắc trong tủ lạnh của cửa hàng, y muốn lén thử một lần nhưng trong trường học vẫn có người theo dõi y.

Thái độ của Cung Lang trong việc này cũng nhất trí với nhà y.

Vừa hay ngày hôm đó Cung Lang nói có việc, y chọn một cây kem vị sữa ở cửa hàng, thật cẩn thận mà xé vỏ, vừa ăn vừa đi về hướng ký túc xá.

Thật ra Hoắc Hữu Thanh không nghĩ đến việc vừa đi vừa ăn này, nhưng kem cây trong thời tiết này rất mau tan nên không thể không làm vậy. Một đường đi thẳng về tới cửa ký túc xá, cây kem trong tay y còn hơn một nửa, khúc trên đã hơi tan ra, chảy xuống dọc tay y, dính dính khó chịu. Y muốn đi nhanh vào ký túc xá để rửa tay nên nhanh chóng lấy chìa khóa mở cửa phòng ký túc xá.

Cửa mở.

Không ngờ ký túc xá bình thường không có ai giờ lại đầy người, bạn cùng phòng thêm cả mấy người sát vách. Mấy nam sinh tay to chân dài này không đi chơi bóng rổ cũng không đá bóng mà túm tụm lại trước máy tính, sắc mặt ai nấy đều ửng đỏ, hô hấp nặng nề như mới chạy ba cây số về.

Hoắc Hữu Thanh đang định bước vào ký túc xá lại bị âm thanh kỳ lạ níu chân đứng yên tại chỗ.

Hình như là phát ra từ máy tính.

Không đợi y suy nghĩ cẩn thận, mấy nam sinh này không ai bảo ai mà luống cuống tay chân tắt máy tính, có người còn không cẩn thận té sõng soài xuống đất.

Hoắc Hữu Thanh khó hiểu nhìn bọn họ, y vừa định hỏi mấy cậu đang làm gì. Kem cây trắng mịn chảy ra trên tay, y vội vàng cắn một miếng kem đã tan chảy ở trên cùng vào miệng.

Nam sinh ngã trên đất còn chưa kịp đứng lên, hãy còn nằm dài trên mặt đất ngẩn ngơ nhìn Hoắc Hữu Thanh đứng ở cửa. Thật ra thì không chỉ mình cậu chàng, mà hầu như mấy người trong phòng đều nhìn chằm chằm Hoắc Hữu Thanh.

Ký túc xá không bật đèn, rèm cũng được kéo kín.

Ánh mặt trời tách biệt với bóng tối rơi xuống chân của thiếu niên đứng ở cửa, vì sợ nóng nên y mặc áo ngắn tay và quần lửng, để lộ cánh tay và cẳng chân trắng tuyết, trên làn da không có lấy một vết sẹo, trắng như cây kem mà y đang cầm trên tay.

Y còn đang cúi đầu chiến đấu với cây kem, hồn nhiên không phát hiện mấy nam sinh trong ký túc xá đang nhìn gì.

Tóc mái đen nhánh phủ xuống gương mặt trắng nõn vì trời nắng mà có chút phiếm hồng, nhưng cũng chẳng bì kịp với sắc đỏ nơi môi.

Không biết là ai rên lên một tiếng, sau đó Cung Lang đang lẫn trong đám người đột nhiên nổi điên đánh người.

Chuyện đánh người ngày đó gây ồn ào rất lớn nhưng không biết vì sao tất cả mọi người có mặt đều giữ một thái độ đồng nhất - chết cũng không nói.

Người ngoài cuộc nhưng cũng không hẳn là ngoài cuộc Hoắc Hữu Thanh sau việc đó đã hỏi Cung Lang: "Tại sao cậu đánh người ta?"

Sắc mặt Cung Lang cực kỳ xấu: "Tớ không muốn nói", thấy người nọ còn định hỏi tiếp liền chuyển đề tài: "Cậu lén ăn kem cây bán trong trường lỡ như buổi tối đau bụng thì sao? Cũng không phải cậu không biết dạ dày mình không tốt."

Hoắc Hữu Thanh bị chất vấn quên mất luôn vấn đề của mình, chột dạ mà quay lưng cầm lấy bài thi tiếng Anh định dấu diếm: "Có ăn bao nhiêu đâu, nửa cây còn lại cũng bị cậu ném đi rồi không phải sao?"

Cung Lang vẫn chưa hết giận: "Tối nay tớ ngủ với cậu, tránh cho cậu buổi tối đau bụng, tớ không có cách nào chăm sóc cậu ngay được."

"Được rồi."

Buổi tối.

Giường ký túc xá chật hẹp, Hoắc Hữu Thanh nằm một bên, nhịn không được mà đẩy người nằm sau mình, giọng y ậm ờ vì buồn ngủ: "Chật.... quá, Cung Lang, sao cậu phải chen chúc với tớ chứ."

Y không biết nam sinh đang ôm mình mắt sáng rỡ giống như không ngủ, nghe người trong lòng mình phàn nàn như vậy thì dở khóc dở cười mà buông tay, lại không nhịn được mà chạm vào phần gáy trắng như ánh trăng lộ ra khỏi cổ áo.

Chạm xong thì xuống giường đi tắm nước lạnh.



Lúc ấy Hoắc Hữu Thanh không rõ âm thanh kỳ quái đó nói lên điều gì, nhưng đêm nay bỗng nhiên y lại hiểu được. Ngay lúc hiểu ra, lỗ tai y bỗng chốc đỏ bừng, bối rối tắt đèn, trốn vào trong chăn bông.

Rõ ràng bình thường phòng này cách âm rất tốt mà sao hôm nay cứ như hang động nhỏ nước vậy.

Hoắc Hữu Thanh trốn trong chăn nghĩ thầm y phải chuyển đi thôi, y tỉnh lại ở thời không 27 tuổi, nhưng chưa từng quá để ý vấn đề cá nhân của anh họ.

Nghĩ đến việc bạn gái của anh họ quen thuộc với ngôi nhà này như vậy, có lẽ họ đã sống chung với nhau từ lâu, nhưng vì y "mất trí nhớ" nên anh họ mới nói dối là sống một mình để y chuyển đến đây.

Dù có thế nào thì y cũng không thể tự làm mình mất mặt như vậy.

Tâm hồn y mới 18 tuổi nhưng cơ thể đã 27 tuổi, không thể cứ dính lấy anh họ như vậy được.

Nếu đã quyết định chuyển đi, vừa hay ngày mai cũng là cuối tuần, Hoắc Hữu Thanh nói chuyện này với anh họ. Anh họ vừa nghe liền không đồng ý: "Em ở đây rất tốt mà, vì sao phải chuyển đi? Biệt thự đó bây giờ không có ai, em chuyển về chỉ có một mình, ai sẽ chăm sóc em?"

"Em không còn nhỏ nữa, tự biết chăm sóc bản thân mà."

Anh họ định nói gì đó nhưng đột nhiên chú ý đến ánh mắt không tập trung và vành tai đỏ ửng của Hoắc Hữu Thanh, lời muốn nói lại như pháo xịt.

Hai anh em xấu hổ ngồi đối diện, vẫn là Hoắc Hữu Thanh mở lời trước: "Anh họ, em chuyển về đó cũng không sao cả, chúng ta ở cùng một thành phố, muốn gặp mặt không phải rất dễ sao? Cũng đâu phải là em không đến thăm anh, nói không chừng em chuyển về nhưng ngày nào cũng đến chỗ anh ăn ké uống ké."

Anh họ cố nặn ra một nụ cười: "Được rồi, nhưng đừng vội chuyển đi, biệt thự bên đó cũng cần gọi người đến dọn dẹp vệ sinh sạch sẽ."

Một tuần sau, Hoắc Hữu Thanh từ nhà anh họ chuyển về biệt thự Hương Uyển.

Nhưng chẳng ở được bao lâu y đã có ý muốn chuyển nhà.

Vị trí của biệt thự Hương Uyển mặc dù tốt nhưng không thông với giao thông bên ngoài. Hoắc Hữu Thanh không lái xe, thêm nữa, biệt thự có tới ba tầng, không tính gara và hồ bơi, việc dọn dẹp vệ sinh hằng ngày cũng là một vấn đề lớn. Với tiền lương hiện tại, y không thuê nổi một tài xế đáng tin và một dì giúp việc 24/7 đâu.

Còn một lý do nữa, một mình ở biệt thự này quá rộng rãi.

Y của 18 tuổi hô bằng hoán hữu, y chưa cần nói một câu là đã có người vây quanh mình, nhưng bây giờ thứ y có được trên mạng xã hội chỉ là công việc.

Không phải, anh họ ngày nào cũng nói chuyện phiếm với y, nhưng công việc anh họ bận bịu, lúc đang nói chuyện thường hay biến đâu mất.

Đới Nguyên cũng gửi tin nhắn nhưng y chưa từng trả lời, cũng chẳng mở ra đọc kĩ.

Lần đầu tiên Hoắc Hữu Thanh tìm nhà ở trên mạng, rất nhanh đã liên hệ được với một người môi giới. Đối phương nhiệt tình đề cử cho y rất nhiều địa ốc, nhưng đến lúc xem phòng thì luôn có chỗ thiếu sót. Mãi cho đến tám giờ tối, Hoắc Hữu Thanh mới tìm được một căn hoàn toàn vừa ý mình.

Vị trí là một tiểu khu mới trên một con đường sầm uất, người môi giới nói căn hộ này vốn là phòng tân hôn cho cặp đôi mới cưới, chủ nhà đã trang hoàng xong hết rồi nhưng vì vấn đề công việc mà phải ra nước ngoài, căn hộ chưa có người ở, chủ thì luôn ở nước ngoài nên ủy thác bọn họ cho thuê. Đồ dùng này kia trong nhà đều là đồ mới hết, chủ nhà nói nếu thiếu thứ gì thì bên bọn họ sẽ hỗ trợ mua.

Hoắc Hữu Thanh nhìn đến đàn piano đặt trong góc phòng khách, chiếc đàn piano đó không phải đồ rẻ. Y hơi ngạc nhiên hỏi người môi giới: "Căn nhà này tốt vậy sao lại muốn cho thuê?"

Người môi giới cười nói: "Chủ nhà không thiếu tiền, hắn chỉ muốn có người trông nom giúp nơi này, tôi vừa gặp ngài liền biết ngài là người cẩn thận lại nhiệt tình cho nên mới giới thiệu căn nhà này cho ngài."

"Tôi có thể liên lạc với chủ nhà một chút không?", Hoắc Hữu Thanh cảm thấy căn nhà có hơi quá hợp ý mình, hợp đến dọa người.

Người môi giới nói không thành vấn đề, đi ra ngoài gọi điện thoại, quay lại nói với y: "Nếu ngài muốn thuê, chúng tôi sẽ gọi video cho chủ nhà để hai người ký hợp đồng, như vậy ngài yên tâm mà bên chủ nhà cũng yên tâm."

"Được."

Hôm sau gọi video để ký hợp đồng, Hoắc Hữu Thanh nhìn thấy người ở đầu kia, là một người xa lạ, tướng mạo của đối phương trùng khớp với chứng minh thư và giấy chứng nhận bất động sản.

Ngày thứ ba sau khi ký hợp đồng, Hoắc Hữu Thanh dọn đến nhà mới.

Anh họ qua đây mừng tân gia, nhìn thấy căn nhà này thì hoảng sợ, sau khi biết giá thuê liền hỏi: "Sao lại hời vậy chứ?"

Hoắc Hữu Thanh nói lại lời của người môi giới cho anh họ nghe, anh họ không khỏi nhíu mày, nhưng sau khi biết Hoắc Hữu Thanh đã kiểm tra thông tin của chủ nhà thì có chút an tâm, nhưng ngay trong ngày phải đổi lại khóa nhà, lại dặn dò Hoắc Hữu Thanh ở một mình phải đề cao cảnh giác, không tùy tiện mở cửa cho người lạ.

"Em đâu phải đứa nhóc tám tuổi", Hoắc Hữu Thanh bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn ánh mắt lo lắng của anh họ thì chỉ có thể ngoan ngoãn đáp: "Rồi rồi rồi, em sẽ không mở cửa cho người lạ đâu, một khi có việc sẽ gọi điện cho anh."

Quả thật là không mở cửa cho người lạ.

Đảo mắt Hoắc Hữu Thanh đã ở nhà mới được hai tháng. Hai tháng này trừ anh họ đến đây hai lần cũng chẳng có ai đến, cũng không có người nói chuyện phiếm với Hoắc Hữu Thanh.

Lúc đầu Hoắc Hữu Thanh quen được một sinh viên đang làm thêm ở cửa hàng tiện lợi trong tiểu khu, đối phương còn hẹn y đi đánh cầu lông, nhưng không quá hai ngày vị trí của sinh viên nọ đã đổi người khác.

Y quên thêm phương thức liên lạc của đối phương, cũng không có cách nào hỏi xem người nọ tại sao bỗng nhiên nghỉ việc.

Hoắc Hữu Thanh chưa từng cô đơn như vậy.

Không ai chơi cùng y, không ai để ý đến y.

Y buồn chán đến nỗi chơi piano một mình mỗi ngày.

Không phải y chưa từng chủ động kết bạn, Hoắc Hữu Thanh thậm chí còn chủ động kết bạn với người đồng nghiệp hay hối thúc nộp bản thảo, nhưng đối phương dường như hiểu lầm gì đó, không được mấy ngày thì nói với y.

"Xin lỗi, tôi không phải đồng tính luyến ái."

Lại một tháng trôi qua, từ mùa xuân bước vào mùa hạ.

Hôm nay Hoắc Hữu Thanh tranh được hai vé đi xem nhạc kịch mà y vô cùng yêu thích, phản ứng đầu tiên là rủ anh họ đi với mình nhưng anh họ trả lời y rằng hôm đó đúng dịp sinh nhật của bạn gái.

"Hữu Hữu, xin lỗi em, anh...", anh họ ở đầu kia áy náy xin lỗi.

Hoắc Hữu Thanh níu lấy khăn trải bàn: "Không sao, em chỉ muốn hỏi anh có muốn xem hay không thôi, thật ra em có người bạn cũng rất muốn xem, vừa hay em với người bạn đó cùng đi, anh đón sinh nhật với chị dâu đi, nói giúp em một tiếng sinh nhật vui vẻ với chị dâu, em sẽ tặng quà sau nhé."

Anh họ còn nói gì đó nhưng y thật sự không nghe lọt một chữ nào.

Sau khi cúp điện thoại y ngồi trên sô pha, lần đầu tiên nhấm nháp mùi vị của sự cô đơn. Y của 18 tuổi người người vây quanh, những cái khác không nói, chỉ Cung Lang thôi đã như đồ chơi làm bằng đường dính chặt lên người y.

"Ting---"

Màn hình di động sáng lên.

Hoắc Hữu Thanh liếc mắt nhìn.

Là Đới Nguyên gửi tin nhắn.

Lần này y mở tin nhắn đối phương gửi.

Trong tin nhắn người này vẫn gọi y là "chủ nhân", nói với y chân hắn đã hoàn toàn khỏi hẳn, hôm nay đã chạy bộ được. Đới Nguyên gửi cả ảnh chụp cơm trưa cho y xem, nói là hắn tự làm.

Hoắc Hữu Thanh nhìn tin nhắn thật lâu, ma xui quỷ khiến mà gửi một tin nhắn.

"Cậu có muốn đi xem nhạc kịch không?"

- Hết chương 14-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play