Hàn Vũ rất ít đùa giỡn cùng người, tính tình của nàng Mục Tương Lạc những năm này cũng lĩnh hội một tí, vừa rồi phát sinh đại sự, nàng cũng không biết, nhưng Ôn Tịnh chắc chắn sẽ không đi giết Ôn tướng, nàng nhìn thẳng đại tế tư, một hồi lâu sau mới mở miệng: "Ta luôn luôn không uống rượu, đại tế tư chẳng lẽ quên rồi?"
Đám người Tiêu Nhiên mặt lộ vẻ căng thẳng, người cảnh giới cao tự mang khí thế, mà đại tế tư của Thái Nhất Môn, linh lực thâm hậu, người Thái Nhất cảnh, hắn là lần đầu tiên nhìn thấy, hắn phát giác đại tế tư vừa rồi khi quét mắt qua một cái, mang theo trào phúng rõ ràng, ánh mắt kia càng tựa như nhìn người chết sắp qua đời.
Đây là đại tế tư lần đầu tiên tới cung Chu, sau đó xe nhẹ đường quen, Mục Tương Lạc đương nhiên hiếu kỳ, bất quá dưới mắt nàng cũng không cho rằng đại tế tư có thể đem nàng mang đi, bởi vì vừa rồi khi giao chiến nàng hao tổn quá nhiều linh lực, nàng mặc dù đánh không lại, nhưng đại tế tư cũng mang không đi nàng.
Nàng lười biếng tựa ở trên cây cột, đối mặt thực tế như vậy, nàng tỉnh táo hơn đại tế tư, đây là cung đình Bắc Chu, không phải Nam Việt Thái Nhất Môn. Cành lá xanh tươi theo Hàn Vũ nhấc chân mà rung động, quần áo lay động, A Lạc hơi híp mắt lại, "Đại tế tư là dương, ngươi lại là âm, hàn tiên sinh giấu đến quá mức cực khổ rồi, đại tế tư tiền nhiệm là ngài giết chết?"
Bình tĩnh của Mục Tương Lạc, tương đồng cùng ngày xưa, ở khi đại tế tư nhìn đến, chẳng qua là vui cười miễn cưỡng, nàng khinh bỉ nói: "Những cái này hình như không có quan hệ gì với ngươi, tam điện hạ có thể nguyện trở lại chốn cũ?"
A Lạc nói: "Ta đương nhiên không muốn, nơi này chính là nơi sinh ta, ta yêu thích nơi này."
"Tịch Sanh nếu như nghe được câu nói này của ngươi, nhất định phải tức giận đến thổ huyết."
A Lạc thành thực nói: "Hàn tiên sinh chớ nhắc thiếu tư mệnh Tịch Sanh, ta da mặt dày, đương nhiên sẽ không lưu ý những ơn huệ nhỏ này."
Đại thống lĩnh đứng ngoài nhìn, khóe miệng không nhịn được giật giật, rất ít có người làm thấp đi chính mình như vậy, nhưng nhìn vẻ mặt tam điện hạ cực kỳ thản nhiên, thật là phù hợp 'da mặt dày'.
Biểu hiện Hàn Vũ khẽ biến, trong mắt loé ra một vệt tàn khốc, "Ngươi đang ở đây đợi Chu đế trở về? Linh lực nàng hao tổn hơn nữa, tự thân khó bảo toàn, có thể cứu ngươi?"
Gió thổi ở trong đình viện, không biết là ý trời hay là người làm, yên tĩnh chốc lát khiến người ta càng thêm bất an.
Nhìn đại tế tư Thái Nhất Môn ngông cuồng tự đại bên trong đình viện, A Lạc không hiểu, đắc ý của nàng đến từ nơi nào? Tu vi của Thái Nhất cảnh, cũng hoặc là quốc gia Nam Việt này? Nhưng nàng cảm thấy hình như không phải, bỗng dưng cảm thấy đại tế tư đối diện là kẻ điên, dám vào cung đình Bắc Chu mang đi tam điện hạ, tất nhiên là chuyện sau khi say rượu mới có thể làm ra.
Nàng không hiểu ý nghĩ của đại tế tư, mười mấy năm qua nàng chưa bao giờ xem hiểu qua vị Hàn tiên sinh tựa như thầy tựa như bạn này, cho dù năm đó Tịch Sanh cũng không dám mạnh mẽ vào cung dẫn người đi, nàng ngẩn ra, mới nói: "Ta trong mấy tháng, liên tiếp phá ba cảnh, gặp gỡ đại tế tư, không bằng thử xem?"
Lời này dị thường kiêu ngạo, đại tế tư cũng không từng nhận ra được tâm ý kiêu ngạo của nàng, bởi vì đây là lời nói thật, tốc độ nàng phá cảnh có thể coi người xưa chưa từng có, chỉ sợ cũng không người theo kịp. Nàng không có ý ôn chuyện cũ với Mục Tương Lạc, chỉ muốn đem người mang đi.
Lá cây đột nhiên bay xuống, như gặp thu sương, không trung lóe qua hào quang màu u lam, hóa thành một đạo kiếm, đao kiếm chân chính mạnh hơn kiếm ý, muốn chém giết người dưới hành lang.
Mũi kiếm xẹt qua, mái hiên đột nhiên nát, bụi mù dồn dập mà rơi, A Lạc dưới hành lang, cười nhạt: "Đại tế tư tại sao không dùng ảo thuật, muốn bắt ta, mới biết trong cung đình mấy vạn Thần Sách Quân, chuyện Tịch Sanh một mình đều làm không được, Hàn tiên sinh muốn thử một chút?"
Tiêu Nhiên nghe vậy bừng tỉnh từ trong kinh ngạc xoay người lại, mang theo mấy trăm Thần Sách Quân dẫn người vây nhốt Hàn Vũ, đạo kiếm ý kia phá huỷ cung điện, Trường Sinh điện lại gặp tổn hại, A Lạc thở dài, lần này không có quan hệ gì với nàng.
Đại tế tư vào Bắc Chu, nghĩ đến hai việc, chuyện thứ nhất đã thành công, chuyện thứ hai chính là muốn thừa dịp loạn mang đi Mục Tương Lạc, chỉ là nàng chưa từng ngờ tới linh lực Mục Tương Lạc tăng nhanh như gió, sâu sắc thêm dã tâm nàng phải đem người mang đi.
Nhưng mà cung đình Bắc Chu, chỗ Chu đế quản hạt, không phải nơi người nào có thể làm càn, chuyện Tịch Sanh năm đó không làm được, Hàn Vũ không thể như thường.
Mấy đạo mũi tên phá không mà đến, đại tế tư sắc mặt âm trầm, mọi người vẫn duy trì cảnh giác, Mục Tương Lạc từ trước đến giờ có thể không động thủ thì sẽ chọn đứng ở một bên xem trò vui, hôm nay đại tế tư làm xong chuẩn bị, Chu đế linh lực không ăn thua, nàng có thể thừa lúc vắng mà vào.
Một luồng ánh kiếm từ trong tay đại tế tư bắn ra, dường như tia sét xuân đêm, Mục Tương Lạc thờ ơ không động lòng, ở khi hơn mười trượng, đồng dạng một đạo kim quang sáng sủa chặn lại kiếm ý, tiếng kiếm reo lanh lảnh, dị thường chói tai.
Hai kiếm chạm nhau, làm cho tất cả mọi người xoay người lại, đại tế tư mặt lộ vẻ âm trầm, gắt gao nhìn chằm chằm Chu đế chấn động, chẳng qua chốc lát cô đã trở về. Hai người đối diện một lúc, Y Thượng Vân cười gằn, trong lúc mọi người hết sức chấn động, lại một ánh kiếm đâm về cô, so với vừa rồi càng thêm hung tàn.
Đại tế tư liệu định Chu đế không còn sức đánh trả, Mục Tương Lạc tập pháp thuật Thái Nhất Môn nhiều năm, đương nhiên rõ ràng tàn nhẫn đạo kiếm ý này, nhưng mà Y Thượng Vân so với nàng càng bình tĩnh, nhìn đạo ánh kiếm này, thờ ơ không động lòng.
Trong đình lá rơi cuốn vào không trung, bầu không khí quỷ dị để Thần Sách Quân ngưng thần, Tiêu Nhiên mang theo lính của hắn đột nhiên lui ra ngoài mấy trượng, dây leo màu xanh biếc hội tụ thành một bức tường, ánh kiếm không cách nào xuyên thấu tường xanh biếc, kiếm ý tiêu tan, lá rơi rơi vào đầy đất.
Khí tức thuần dương thuần âm không giống, thấy được hình ảnh này, đại tế tư bỗng dưng quay người, ánh mắt không có gì lo sợ vừa rồi dần dần biến mất, biểu hiện trở nên nghiêm nghị chưa bao giờ có, trong đình viện, khí tức cường đại, nàng kiếm ý thiên phú cao đến đâu, cũng mạnh không qua ý trời đất.
Y Thượng Vân vẫn không nhúc nhích, dường như vừa rồi cô chưa ra tay, cười nói: "Đại tế tư dường như không tuân thủ lời hứa."
Đại tế tư mang theo vết thương, đương nhiên không chiếm được chỗ tốt, chỉ cắn răng: "Đó là con gái ngươi thiết kế lừa ta, khế ước sinh tử, không phải sinh tử không thể giải, nàng đem huyết ngọc đưa ta, tự nhiên thì nên đem khế ước sinh tử giải trừ."
"Trẻ con năm đó năm tuổi, không hiểu chuyện, nghe theo linh hồ nói như vậy, lấy tinh huyết cung dưỡng, việc khế ước sinh tử, nàng cũng không biết. Ngươi nên đi tìm linh hồ, là nó lừa gạt con trẻ, đại tế tư cảnh giới cao đến đâu, cũng nên nói đạo lý mới phải."
Cùng hai lần trước đánh nhau không giống, Chu đế lần này thật là ôn hòa, nhưng mà vẻ gợn sóng trong mắt cũng đang chậm rãi lắng đọng xuống, lại nói: "Đại tế tư giết thừa tướng Bắc Chu ta, có nên lưu lại thứ gì hay không."
Mục Tương Lạc kinh hãi, Ôn Ngọc là thật sự chết rồi, vẻ mặt nàng chìm xuống, cất cao giọng nói: "Đại tế tư đã đáp ứng ta, không giết một người Bắc Chu, chuyện khế ước sinh tử ta thật là không biết, ngươi lúc đó cũng không biết, nếu không làm sao an tâm lui khỏi Bắc Chu, bây giờ ngươi làm trái lại, chẳng lẽ không phải tiểu nhân."
Khóe môi đại tế tư chìm xuống, khinh thường nói: "Người giết người là Tần Hàm, có quan hệ gì với ta, muốn để ta lưu lại, nên nhìn các ngươi có có năng lực hay không?"
Nàng nói chắc như đinh đóng cột, Y Thượng Vân trầm mặc, Tiêu Nhiên khiếp sợ.
"Ôn Tịnh một mảnh lòng chân thành, sao giết mẹ." Mục Tương Lạc cắn răng, trong tròng mắt đen nhánh mang theo lạnh lẽo từ trước đến nay, hai tay trong tay áo gắt gao càng nắm càng chặt, đốt ngón tay thoáng trở nên trắng.
Đại tế tư biết được chuyện thứ hai hôm nay thất bại, trong tay áo giơ lên nhất thời vô số đạo ánh kiếm mà lên, hướng về bốn phía tản ra, tiếng xé gió, ác liệt đến cực điểm, cả kinh tất cả mọi người thi pháp đi chặn.
Thấy được nàng thoát đi, Mục Tương Lạc muốn đuổi theo, bị Y Thượng Vân ngăn cản, người sau nhìn cây trong đình viện kia, lá cây rơi sạch, thời khắc đầu hạ, có vẻ cực kỳ tiêu điều, nàng nói: "Ôn Ngọc xác thực mất mạng, hồn về Vong Xuyên rồi."
Đại tế tư sau khi rời đi, Tiêu Nhiên dẫn người lui ra, hắn đương nhiên sẽ không ngốc đến đuổi theo, chênh lệch một trời một vực, là treo ở đỉnh đầu mọi người một thanh kiếm.
"Quả nhiên là Ôn Tịnh?" Mục Tương Lạc mang theo vài phần ngơ ngơ ngác ngác.
Y Thượng Vân nói: "Không biết." Cô chưa bao giờ nói lời mình không chắc chắn, cô không có nhìn thấy cảnh thực, vội vàng trở về, không kịp hỏi rõ tình huống. Chỉ biết Tần Y cùng Ôn Ngọc đồng hành, liền một phát ba đạo tín hiệu cầu cứu, không phải các nàng đánh không lại Vu Thu, mà là sự xuất hiện của Ôn Tịnh, để Ôn Ngọc trở nên không biết làm sao. Phía sau như thế nào, chỉ có Tần Y biết được.
Ôn Ngọc không giống với người bên ngoài, nàng là đứng đầu bách quan, nàng từ trần, liên quan đến triều đình Bắc Chu, cô không kịp thương xót bạn tốt từ trần, trở về Tử Thần điện triệu tập triều thần sai người tiếp nhận chuyện Ôn Ngọc khi còn sống quản lí.
Ân oán của Thái Nhất Môn Bắc Chu, nghĩ đến thì không cách nào hóa giải. Đại tế tư đã gần đến điên cuồng, Mục Tương Lạc không hiểu, huyết ngọc đối với nàng mà nói, cũng không tác dụng, linh lực thuần âm không cách nào khống chế huyết ngọc, mà vì sao phải giết Ôn tướng, chẳng lẽ thì muốn Bắc Chu nội loạn?
Ôn Như Sơ không ở, tướng phủ vốn là quạnh quẽ, Ôn Ngọc vừa đi, khiến người ta càng thấy thất vọng. Nữ tử làm quan, vốn cũng không dễ, người như Ôn Ngọc nắm giữ Linh Lung lòng cực kỳ hiếm có, nàng làm việc cẩn thận, làm quan thanh minh, trên triều đình hăng hái, để Mục Tương Lạc rất kính nể, nàng ước ao như Ôn Tịnh, có mẫu thân hiểu nàng.
Hơn mười năm qua, nàng tra chuyện Vu Thu bị oan chết, Ôn Ngọc trong bóng tối giúp nàng; Thậm chí ở khi tra án, nàng cực lực hiệp trợ Mục Dạ, thay nàng lật lại án, bốn chữ ân đền oán trả, không đủ để hình dung việc này.
Thời điểm nàng bước vào Ôn phủ, tựa như cảm giác ngày đông Bắc Chu đến rồi, gió hiu quạnh, khí tức lạnh đến run sợ, yên tĩnh đến một mảnh lá rơi rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy âm thanh. Nghĩ đến thân bằng phúng viếng còn chưa từng lại đây, bên trong dòng họ đến được mấy người, sau khi nhìn thấy nàng, đầu tiên là cả kinh, tiếp đó rất là bình tĩnh.
Mục Tương Lạc đứng trước rừng trúc xanh tươi một mảnh, đạp ở trên cỏ xanh xanh biếc đồng dạng, trường phong tịch liêu, bóng nghiêng khó về, nàng nói: "Ôn Tịnh có ở đó không?"
Người bên trong dòng họ Ôn thị nào hiểu chuyện trong đó, kì lạ nói: "Sai người đi thông báo đại công tử, nhị cô nương cũng không biết nơi đi, cũng sai người đi tìm." Hắn ý trong lời nói, cũng đang cảm khái, thời khắc Ôn tướng bỏ mình, một đôi nhi nữ càng không ở.
Sau khi qua rừng trúc, nàng lại liếc mắt nhìn lại, Tần Y đứng cửa phủ, sắc mặt trắng bệch, hình như có lời.
Nàng giậm chân, ra hiệu người kia đi trước, chờ Tần Y bước gần, nàng muốn hỏi lại không dám hỏi, Tần Y khổ sở nói: "Là Ôn Tịnh."
Mục Tương Lạc cười đến lãnh đạm, nàng không muốn hỏi quá trình, dù cho Ôn Tịnh có nỗi khổ tâm trong lòng. Gió đêm lên, lá trúc di động, mang theo âm u khắp chốn, như lòng người đen tối, bị màu máu che giấu, bại lộ ở trong cừu hận.
Nàng không hỏi, Tần Y đương nhiên phải nói, "Lúc nhìn thấy Vu Thu, ta vốn định cùng Ôn tướng đem người bắt lấy, nhưng ta không lường trước chính là, Vu Thu đã vào Thái Nhất cảnh, nhưng nàng có hiềm nghi giết tiên đế, chúng ta đương nhiên sẽ không để nàng đi, thời khắc đối chiến, Ôn Tịnh thì đến, nhìn thấy Vu Thu mừng rỡ vạn phần. Nàng trợ giúp muốn Vu Thu thoát đi, Ôn tướng làm người ngài rõ ràng, nàng đương nhiên phải đem hết toàn lực bắt Vu Thu, chỉ là không ngờ đến Ôn Tịnh ra chiêu, ta đều chưa từng thấy rõ Ôn Tịnh làm sao ra chiêu, chỉ thấy được kiếm xuyên qua nơi tim Ôn tướng. Tiếp theo Vu Thu mang theo Ôn Tịnh rời đi, ta bận tâm Ôn tướng, không có đuổi theo."
Ôn Ngọc nửa cuộc đời trù tính, không người nào có thể kịp, hủy ở trong tay Ôn Tịnh. Mục Tương Lạc gật đầu, muốn nhấc chân, Tần Y lại nói: "Ôn tướng một lời cho ngài, gặp lại Ôn Tịnh, mong điện hạ không được tổn thương nàng."
"Ta tự sẽ không đả thương nàng, lại không nói quan hệ của nàng cùng Ôn tướng, thừa tướng một triều, quan hệ trọng đại, bệ hạ há có thể buông tha nàng." Mục Tương Lạc cười gằn, nàng cùng Ôn Tịnh, có lẽ là sẽ đứng phía đối lập, nàng đang suy nghĩ có người càng thêm hối hận, ân hận lúc đầu đã làm sai.
Nếu không có một ý niệm nhân từ của Y Thượng Vân, Ôn Ngọc sẽ không lưu ý con người Tần Hàm này, càng sẽ không liên lụy nàng mà chết.
Ban đầu không thèm để ý không quen biết, quỹ đạo của hai con người kia, liền sẽ không có nơi tương giao. Nàng xem thấy đèn trắng chập chờn mấy ly dưới mái nhà cong, ánh sáng chói mắt, nàng lau đi vệt nước mắt khóe mắt, danh tự Ôn Tịnh này sẽ theo Ôn Ngọc mà đi, lưu lại chỉ có Tần Hàm.
Hết chương 77
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT