Nó là đóa sen Tịnh Đế Liên đầu tiên từ thuở khai thiên, sinh trưởng tại đỉnh Bất Chu Sơn.
Mấy nghìn năm bế quan tu luyện, Tịnh Đế Liên đã sinh ra hai loại trí tuệ tâm linh. Với linh trí, chúng đã tự thảo luận về tên của mình. Thiên cơ bẩm sinh vốn không phân biệt nam nữ, chỉ tùy theo tự nhiên mà tạo ra hai đóa hoa sen, một nam một nữ, nam gọi là Hồng Liên, nữ gọi là Bạch Liên.
Hồng Liên tính tình kiêu ngạo nên hay có nhiều tranh chấp với các linh hồn gần Bất Chu Sơn, may mắn thay Bạch Liên thường giúp đỡ hắn, nếu không chẳng biết đã bị bắt nạt bao nhiêu lần.
Hồng Liên rất thích có một người chị như vậy. Bạch Liên tính tình nhẹ nhàng, ngoại trừ đứa em trai này, Bạch Liên hầu như không quan tâm đến bất cứ thứ gì. Vì lẽ đó, cả hai vô cùng thân thiết và nương tựa vào nhau.
Vào một ngày, có kẻ là người bằng xương bằng thịt, tự xưng Hồng Quân. Hắn nhìn Hồng Liên và Bạch Liên, nhận ra hai linh khí trên trời với linh căn là lửa và băng vô cùng kỳ lạ, rất thích hợp để tu luyện. Hắn ta liền chỉ đường cho Hồng Liên và Bạch Liên luyện tập.
Trước lúc rời khỏi, hắn dặn dò Hồng Liên rằng sau này nên biết kiềm chế cơn tức giận của mình. Hồng Liên quá đỗi khó hiểu. Tuy bản thân Hồng Liên mang Hỏa Linh Căn nhưng nơi này là đỉnh Bất Chu Sơn tuyết phủ quanh năm, cơn nóng giận vạn lần không có, cớ sao người này lại bảo nên kiềm chế cơn tức giận. Hồng Liên mười phần khó hiểu nhưng vẫn trả lời là vâng.
Sau mấy chục vạn năm, Hồng Liên và Bạch Liên sớm đã tu luyện thành Kim Tiên. Thánh nhân phía dưới, chính là Đại La Kim Tiên. Đương kim thánh nhân đã có chín vị nên không cần thêm nữa. Kim Tiên vẫn là tối cao vì thế nên các linh hồn trên Bất Chu Sơn đã tôn Hồng Liên và Bạch Liên một tiếng tiên nhân.
Vào một ngày như thường lệ, Hồng Liên tiếp tục tu luyện Hồng Liên Nghiệp Hỏa. Nó vốn là ngọn lửa tâm linh bẩm sinh của hắn. Càng không ngừng rèn luyện thì mới trở nên vô cùng lợi hại. Lúc này, Bạch Liên trông thấy thì dời bước sang nói chuyện:
- Hồng Liên, hôm nay Yêu vương và Yêu hậu thành thân. Ta cần gửi quà chúc mừng. Đệ ở trong sơn động đừng ra ngoài gây sự đó có được không?
Bạch Liên cố dặn dò đệ đệ. Cũng chỉ có mỗi hắn là làm nàng hao tâm tổn trí. Các vị tiên nhân khác, nàng còn chẳng nhớ nổi cái tên.
- Hiểu rồi! Thế tỷ định đi bao lâu?
Hồng Liên có chút không nỡ. Từ khi có linh trí, mấy chục vạn năm họ chưa từng tách ra bao giờ.
- Khoảng vài tháng thôi, đệ hãy tự chăm sóc bản thân nhé! Ta sẽ sớm về nhanh mà! - Bạch Liên khẽ chạm vào má Hồng Liên.
- Ây.
Hồng Liên cảm thấy nhẹ nhõm phần nào. Bạch Liên dùng pháp thuật, chẳng mấy chốc cưỡi mây bay đi. Hồng Liên ngồi đếm thời gian, chờ đợi ngày Bạch Liên quay về.
- Còn hơn mười ngày nữa là Bạch Liên sẽ về!
Hồng Liên vui mừng khôn xiết, cố kiềm chế cảm xúc sung sướng. Hắn tiếp tục rèn luyện Hồng Liên Nghiệp Hỏa.
Lúc này, các linh hồn ở Bất Chu Sơn đột nhiên náo loạn, chạy trốn ra ngoài. Hồng Liên kì thực khó hiểu bèn bắt ngay một con linh hồ hỏi rõ. Nó vốn một con hồ ly mấy ngàn năm trước chạy đến Bất Chu Sơn. Tu vi của nó xem như là thấp nhất nơi đây.
- Hồ ly kia, các ngươi làm gì mà náo động thế? - Hồng Liên hỏi linh hồ.
- Tiên nhân! Cầu xin người cứu lấy chúng tôi! Hãy cứu lấy chúng tôi! - Linh hồ sốt ruột khẩn cầu.
- Nói đi! Rốt cuộc là chuyện gì? - Hồng Liên không mấy quan tâm linh hồ lắm.
- Tiên nhân hẳn phải biết, Hỏa thần Chúc Dung và Thủy thần Cộng Công từng đại chiến thiên địa, đạp đổ Bất Chu Sơn. Lúc đó cả hai đều chết và tưởng rằng sẽ biến mất khỏi trời đất. Ai ngờ Hỏa thần Chúc Dung không cam tâm chết như thế. Máu trong người chảy ra sinh nhiều oán hận. Mấy tháng trước có một con hồ ly chín đuôi bị thương nặng, linh hồn oán hận của Chúc Dung đã nhân cơ hội chiếm đoạt thân xác nó. Chuyện này Bạch Liên tiên nhân cũng biết nhưng người lại bảo không cần quan tâm. Vì sự chống cự với linh hồn oán hận đó vô cùng yếu ớt, sớm muộn khó thoát khỏi cái chết. Không ngờ hắn chẳng chết mà giờ đang đại khai sát giới Bất Chu Sơn. Mới hơn một canh giờ mà linh thú Bất Chu Sơn chết hơn phân nữa! - Linh hồ khóc lóc kể.
- Đúng là làm càn! Dám ở chỗ ta giết chóc à! Để ta đi xem con hồ ly chín đuôi đó thế nào!
Hồng Liên mấy vạn năm nay chưa từng tức giận nhưng lần này cơn giận đã bộc phát. Hắn ném con hồ ly rồi dùng phép thuật hướng về Bất Chu Sơn, nơi có mùi máu tươi nặng nhất. Quả nhiên cáo chín đuôi vẫn đang ôm một con thỏ tuyết đang hấp hối trên tay. Hồng Liên đã nhận ra nó, một con thỏ tuyết ở chân núi Bất Chu Sơn. Nó đã tu luyện thành người, tâm tính vô cùng lương thiện.
- Ngươi thật là to gan! Hồng Liên giận dữ nói.
- Máu! Ta muốn nhiều máu! - Cử vĩ hồ như không còn lí trí.
- Nhìn ngươi như thế thật đáng thương! Để ta giúp ngươi sớm siêu thoát khỏi cõi trần ai này!
Hồng Liên sử dụng công pháp Hồng Liên Nghiệp Hỏa tấn công cửu vĩ hồ. Con cửu vĩ không hề né tránh, nó bị đốt và hiện nguyên hình. Cơ thể cháy đen không nhìn ra được cửu vĩ hồ. Cơn giận dữ dồn nén, thoát ra thành một khối linh hồn.
- Hây, tuy rằng vạn vật đều có linh khí nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng cơn tức giận cũng có thể sinh ra trí tuệ tâm linh. Cũng được, ta sẽ đưa ngươi đi!
Hồng Liên Nghiệp Hỏa tuy gây sát thương chết người cực lớn với linh thể. Tuy nhiên, không ngờ rằng linh hồn oán hận của cửu vĩ lại thuận thế bám theo Hồng Liên Nghiệp Hỏa, xâm thực cơ thể Hồng Liên.
"Linh hồn oán hận này vốn đã bị mài mòn trong người cửu vĩ hồ. Nhưng nó cũng không lợi hại đến mức đó. Đây cũng chẳng phải vấn đề lớn. Tìm một ngày thanh tẩy nó là xong."
Hồng Liên nghĩ thế nên không quan tâm lắm chuyện này.
Vài ngày sau Bạch Liên trở về, Bất Chu Sơn đã khôi phục lại, chỉ là không còn náo nhiệt như trước kia. Nhưng Bạch Liên cũng không để ý mấy, ngoại trừ Hồng Liên, nàng cái gì cũng đều không quan tâm.
- Lần này ra ngoài, tỷ có mang quà về cho ta không? - Hồng Liên hỏi.
- Ta đi chúc mừng chứ phải đâu du ngoạn, lấy quà ở đâu cho đệ chứ! - Bạch Liên chỉ tay lên trán hắn.
- Đây, cái quạt hồng ngọc này dù không phải pháp khí lợi hại gì, nhưng trông nó rất hợp với đệ đấy!
Bạch Liên lấy trong tay áo ra một cây quạt đưa cho Hồng Liên. Hắn mở cây quạt ra xem, thật sự là rất hợp. Bạch Liên từ trước đến nay đều mặc y phục màu trắng, Hồng Liên thì thích y phục đỏ, trời sinh khuôn mặt lại trắng như ngọc.
Trước kia, khi cả hai ra ngoài không biết bao nhiêu tiên tử thần hồn điên đảo, ngược lại là Bạch Liên, đối với nàng cái gì cũng đều nhàn nhạt, dù cho có nam tiên cố ý, trông thấy Bạch Liên như tuyệt thế giai nhân cũng không biết phải làm gì cho đúng. Vậy là chốn tiên giới liền lưu truyền Bất Chu Sơn có tuyệt sắc song sinh hoa.
- Vây quạt này ta rất thích! - Hồng Liên vuốt ve cây quạt hồng ngọc. - Nó ở đâu vậy? - Hồng Liên khẽ hỏi.
- Ta không nhớ rõ là vị tiên nhân nào tặng. - Bạch Liên đáp.
- Nam tiên? Mắt Hồng Liên bỗng long lên.
- Chắc là vậy. - Bạch Liên trả lời nhàn nhạt.
- Cái quạt này thật xấu xa! - Nói đoạn, Hồng Liên dùng lửa đốt cháy nó đến nỗi chẳng sót lại chút gì.
- Được rồi, lần sau ta sẽ làm cho đệ cây quạt khác.
Bạch Liên không biết hắn buồn bực chuyện gì, cảm thấy Hồng Liên tính khí thật kì lạ. Trong lúc vô thức, cơn giận dữ bắt đầu sinh sôi, chỉ là Hồng Liên không biết rằng lệ khí đó quấy phá mình, Bạch Liên cũng không để tâm. Cho đến ngày hôm đó...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT